Kết quả sau một đêm thức khuya nói chuyện là sáng thứ hai bốn người trong phòng Mộc Đóa lúc đóng cổng ký túc mới kịp chạy ra, Mộc Đóa vừa thở mạnh để ổn định lại hơi thở xong, đem bốn hộp sữa để trên đồng phục chia cho mỗi người một hộp.

Trâu Linh Linh và Trương Yến cầm sữa, nói cảm ơn rồi đi trước vì tiết đầu hôm nay là tiếng anh, nên không muốn bị chủ nhiệm lớp dạy anh cằn nhằn về việc đi học muộn.

Còn Mộc Đóa và Thiến Thiến, Thiệu Thiến Thiến là cục cưng của giáo viên dạy anh ban 6, cái gì cũng có thể tha thứ, nhưng Mộc Đóa thì lại là kẻ ngu lâu năm (.____.), vậy nên dạy qua loa, quản lý cũng qua loa, đối xử với Mộc Đóa rất nửa vời. Nếu xét cả lớp thì cũng đạt trình độ trung bình, nhưng vẫn là nữ sinh có trình độ tiếng anh đứng đầu từ dưới lên. Nữ sinh có lực học tiếng anh không tốt, giáo viên tiếng anh cảm thấy đây là tội không thể tha thứ được. Hơn nữa Mộc Đóa lại là một hạt giống tốt, ngữ văn, toán học, sinh vật, vật lý đều giỏi, cô càng cảm thấy không thể để cho một học sinh có thể đỗ trường đại học lớn trong tương lai lại thất bại vì môn tiếng anh của mình. Tất nhiên là cô Hồng cũng phải lo lắng về môn hóa.

Kết quả là, cô giáo đẩy gọng kính vàng của mình lên, quyết tâm bồi dưỡng. Đi học thì phạt đứng, tan học thì giữ lại, dứt khoát áp dụng với Mộc Đóa. Lúc đầu Mộc Đóa còn cảm thấy xấu hổ, sau đó… da mặt như càng ngày dày thêm.

Thực ra giáo viên dạy anh không biết là thành tích tiếng anh của Mộc Đóa có thể giữ ổn định như vậy là nhờ Dụ Đầu. Trình độ tiếng anh của Trịnh Dư xét ở trong 5 lớp đều có thể nằm trong top 3, mỗi khi đến kì thi đều nhắc cho Mộc Đóa đáp án. Khi bắt đầu thi Mộc Đóa viết bài luận ở dưới cùng trước, tính toán xem nên làm sai mấy câu, sau đó bắt đầu ngủ, 20 phút lại dậy sửa bài thi một lần. Đợi điện thoại trong túi áo rung, Mộc Đóa liền mắt nhìn xung quanh cả bốn phương tám hướng, chép đáp án trên điện thoại vào bài thi, chăm chú trấn tĩnh, giả vờ viết xuống một loại “22144233…”, cuối cùng chọn lấy 15 câu sửa cho sai đi.

Thế nhưng Mộc Đóa không ngờ đến khi học cấp 3, cuộc thi tiếng anh vốn rất nhàn nhã đối với mình lại không còn. Bởi vì cấp 3 có Cố Lự, còn có cả… máy phá sóng điện thoại.

Đoạn đường từ Ký túc xá đến khu phòng học chỉ còn có vài người, đa số đều đang vắt chân lên cổ chạy, dùng tuyệt kĩ di chuyển đến phòng học trong vòng năm phút.

Thiệu Thiến Thiến cắm ống hút vào hộp sữa bò, hút một hơi dài, kéo tay Mộc Đóa từ từ đi đến lớp. Mộc Đóa nhìn đồng hồ, không có ý kiến gì với tốc độ này.

Từ thời gian đóng ký túc xá đi đến lớp học buổi sáng mất 10 phút, tính sơ sơ tầm đó là đủ. Chẳng qua là các thầy cô như tiếc từng phút từng giây, chiếm luôn 20 phút trước khi vào học. Nhưng lại nói rất hùng hồn đầy lý lẽ là “Thời gian như miếng bọt biển trong nước, muốn co muốn dãn đều được”.

Mộc Đóa có ấn tượng về Lỗ Tấn, từ đó cũng liền làm bạn với cậu bé Nhuận Thổ  cùng trồng dưa hấu và đâm tra dưới ánh trăng, lắc người một cái lại thành trên tay cầm sách mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn, làm giáo viên phát ngôn của trường cấp ba.

Mộc Đóa có thói quen luôn để lại sữa bò để uống vào thời gian đọc sách buổi sáng, vì vậy mà không cần mở miệng, giáo viên tiếng anh dạo này đã có dấu hiệu buông tha cho Mộc Đóa, cho nên rất ít chú ý đến cô. Còn giáo viên dạy văn bây giờ là phụ nữ có thai được bốn tháng, khắp người tràn ngập tình thương của mẹ, với nữ sinh luôn đứng nhất môn văn như Mộc Đóa thì lại càng yêu mến, bao giờ cũng chủ động cho Mộc Đóa lý do để lười, “Cứ cố đọc sách buổi sáng để mà làm gì, ăn no ngủ ngon mới có trí nhớ tốt.”

Vậy nên, trên bậc thang cuối cùng ở tầng ba, Mộc Đóa vẫn chậm rãi thản nhiên cắm ống hút vào hộp sữa bò.

Lúc Mộc Đóa đang cúi đầu xuống, chợt Thiệu Thiến Thiến giật giật áo Mộc Đóa, còn ho nhẹ một tiếng. Mộc Đóa không hiểu có chuyện gì, ngẩng đầu lên, nhìn qua phía đối diện là hành lang ngoài ban liền thấy hai nữ sinh đang nói chuyện trong lớp, mà trong phòng học truyền đến tiếng đọc sách, hẳn là giáo viên dạy tiếng anh đã đi qua lớp. Bên tai lại truyền đến tiếng thì thầm của Thiến Thiến, “Ban 17.”

Mộc Đóa đang cắn ống hút, ánh mắt đang nhìn hai nữ sinh đang nói cười vui vẻ, hình như… Hai người đều để mái bằng, ai mới là bạn gái mới của Chu Trùng Tiêu nhỉ?

Mộc Đóa cúi đầu cố nhớ lại bức ảnh hôm qua, trong khi đó chân tự giác đi vào trong lớp học.

“Xin lỗi.” Cánh tay bị đụng vào, Mộc Đóa vô thức nhìn lên liền nghe thấy một giọng nữ dễ nghe truyền đến, một nữ sinh mặc váy dài màu trắng chạy qua, lôi theo hai nữ sinh để mái bằng chạy xuống dưới tầng. Mộc Đóa không kịp đáp lại là “Không sao,” chỉ kịp nhìn chăm chú vào làn váy đang tung bay kia, haizz, đúng là người đẹp mới hợp với váy dài. Nghĩ xong, lại ra sức hút hai ngụm sữa lớn.

Thiệu Thiến Thiến lướt qua Mộc Đóa, nhìn về phía cuối lớp mới thêm vào một cái bàn lớn, chặc lưỡi hai tiếng, “Mình biết ngay mà, La San đến đưa bữa sáng cho Cố Lự của mình đấy.”

“Ơ, Đại Thiến, khi nào thì Cố Lự trở thành của cậu rồi?” Mộc Đóa và Thiệu Thiến Thiến đang đứng trong lớp, mấy nam sinh ngồi ở cuối lớp nghe thấy liền nhìn Thiến Thiến với vẻ cười nhạo.

“Mình chỉ nói là lớp chúng ta, có gì tốt đều nên cùng nhau chia sẻ mới đúng!” Thiệu Thiến Thiến mặt không đỏ tim không nhảy tức khắc đã đem Cố Lự chia đều rồi.

Mộc Đóa nhìn theo ánh mắt Thiến Thiến, ở cuối lớp đúng là đã có thêm một cái bàn, vừa vặn xếp vừa hàng này. Trên bàn còn có một cái túi nhựa, thấp thoáng còn có thể thấy bên trong có một hộp sữa và đồ ăn sáng. Hai người vừa vào chỗ ngồi của mình, giáo viên tiếng anh đã tới. Mộc Đóa ngoài mặt như đang rất chăm chú, nhìn chằm chằm vào từ đơn trong sách tiếng anh, trong miệng lại cắn ống hút, thì ra mỹ nhân váy dài vừa rồi chính là La San trong truyền thuyết. Giáo viên tiếng anh đứng ở cửa ra vào nhìn lướt qua lớp, thấy cô đang chăm chú đọc sách liền cảm thấy vui mừng.

Vài phút sau, Cố Lự chậm rãi đi vào lớp, coi như không nhìn thấy đồ ăn sáng liền ngồi xuống, bên cạnh có bạn học nói với cậu vài câu sau đó lấy điện thoại di động ra trêu đùa một trận.

Thiệu Thiến Thiến để ý nhất cử nhất động của “Cố Lự của mình”, nghiêng đầu thám thính vẫn không quên nói với Mộc Đóa, “Cố Lự cầm đồ ăn sáng đi ra ngoài rồi.” “A, lại trở lại rồi.” “Nhanh thế mà đã ăn xong rồi?”

Mộc Đóa không có hứng thú với việc Cố Lự có thể ăn xong bữa sáng trong vòng ba phút hay không, hiện tại cô chỉ đắm chìm trong trong ưu thương về việc đời này  mình sẽ không thể cao thêm để đi giày, mặc váy dài được.

Tiết đầu tiên là môn toán học của Diệp Xuân, thầy Xuân rất là phúc hậu, còn cố ý dành ra vài phút đầu giờ để giới thiệu với mọi người bạn học mới, “Cố Lự, đi lên tự giới thiệu đi.” Cả lớp đồng loạt nhìn về phía Cố Lự ở cuối lớp.

Mộc Đóa nhìn Cố Lự để lại viên phấn, hơi nghiêng người, ngón trỏ hơi cong chỉ thoáng cái đã viết ra hai chữ nhìn mạnh mẽ mà thanh lịch, sau đó quay về phía mọi người lễ phép nói, “Mình là Cố Lự.”

Cũng không biết ai là người bắt đầu, đám nam sinh ở đằng sau ồn ào vỗ tay, đập bàn không ngừng, “Hoan nghênh hoan nghênh, nhiệt liệt hoan nghênh.” Vì người được chào đón là Cố Lự, các nữ sinh trong lớp cũng nhao nhao gia nhập, phối hợp với tiết tấu vỗ tay của nam sinh, tươi cười nhìn bạn học Cố Lự vinh nhục không sợ phía trên bảng.

Âm thanh của cả lớp cộng lại gây ầm ĩ lập tức tạo ra sự phẫn nộ của người khácthầy chủ nhiệm ban 7 là lão Triệu tức giận đến trước cửa ban 6, “Có để cho lớp khác học không”, ánh mắt nhìn về phía Cố Lự vừa âm trầm vừa ai oán. Bên cạnh ban 6 lại là phòng nghỉ của giáo viên, những giáo viên không có tiết dạy đầu trên tay cầm bánh bao cũng đến cửa ban 6 thăm dò, nhìn thấy Cố Lự liền hiểu rõ, trở về ăn tiếp.

Nhân vật chính được mọi người để ý đến cả lông mi cũng không động, ung dung đi về chỗ ngồi, mở sách toán ra với vẻ “Tôi là học sinh gương mẫu tôi muốn nghe giảng,” dáng vẻ trầm tĩnh.

Cả một buổi học, Mộc Đóa vứt bỏ môn toán mà mình yêu thích nhất, rất không tập trung, cầm bút không ngừng viết lên giấy “Mộc Đóa”, nhưng trong đầu lại lặp đi lặp lại bài hát “we will, we will rock you…”

Mãi cho đến khi Mộc Đóa cảm thấy, “Mộc không giống Mộc, Đóa không giống Đóa” mới nhụt chí bỏ bút xuống, có thể viết tên mình đẹp như vậy thật tuyệt. Kỳ thực, Mộc Đóa viết đẹp, nhưng điều làm cô buồn bực chính là cô chưa bao giờ viết tên mình đẹp, cô đổ lỗi tại hai chữ này quá đơn giản, gộp lại cùng lắm mười nét, thật sự không thể cố viết đẹp được.

Mộc Đóa nghĩ đến ngón tay thon dài vừa viết “Cố Lự”, nghĩ gì đó liền quay đầu nhìn thoáng qua người nọ.

Quang minh chính đại chơi điện thoại. Giỏi, quả nhiên chữ như người.

Cố Lự chuyển đến ban 6, người vui mừng nhất không ai khác chính là chủ nhiệm ban 6. Hàng ngày, mỗi lớp đều bị đặt câu hỏi trả lời. Vậy mà ngay cả khi không có câu hỏi giáo viên tiếng anh cũng tỏ ra tươi cười thân thiết đối với cậu nói, “Cố Lự, please read the third paragraph”. Tất nhiên sau đó là tiếng vỗ tay vang dội, giáo viên rất hài lòng khích lệ rằng Cố Lự phát âm chuẩn, ngữ điệu rõ ràng. Chỉ có Mộc Đóa là cố gắng ngẩng đầu, ánh mắt nửa tỉnh nửa mê không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Ngày hôm sau, vẫn như dự đoán là có bữa sáng đặt trên bàn, bắt đầu một ngày mới.

Mộc Đóa vẫn không có cơ hội được nghe Cố Lự đọc diễn cảm tiếng anh, bởi vì giờ tiếng anh và hóa học liền nhau, nên Mộc Đóa liền an nhàn mà ngủ mất.

Bị giáo viên tha thiết yêu cầu đọc diễn cảm, Cố Lự vừa đọc vừa liếc nhìn về phía nữ sinh còn nợ mình một chai nước khoáng, không phải là anh cố ý nhìn, chẳng qua phía trước nhìn toàn là đầu của mọi người, đến chỗ Mộc Đóa lại không thấy. Đối với một nữ sinh hiếm thấy như vậy, cực kì dễ làm cho người khác chú ý tới —— cả lớp chỉ có mình cô nằm gục xuống ngủ, không để ý đến người khác.

Cố Lự ngồi xuống, nhớ tới hôm trước gặp cô ở góc cầu thang. Sau khi nhìn hai nữ sinh chạy đi, Diệp Xuân vừa bất đắc dĩ vừa kiêu ngạo nói với cậu, “Mộc Đóa lớp chúng ta là nữ sinh có khả năng tiếp thu tốt nhất, nhưng cũng là người lười nhất…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play