Editor: Bạch MiêuBeta: Mèo Ú LườiGiữa trưa những ngày thu, ánh sáng mặt trời chiếu trên người rất ấm áp, chốc chốc lại kèm theo một trận gió thoảng qua, lạnh run cả người.

Mộc Đóa ngửa đầu, đón ánh mặt trời lóa mắt, cô nhìn Cố Lự, bên tóc mai anh có lớp mồ hôi mỏng trong suốt, “Nhà cậu ở gần đây sao? Hay là về tắm trước đi, mình với các bạn đi ăn là được rồi.” Anh vừa vận động xong, mồ hôi bốc lên rất dễ bị cảm lạnh, Mộc Đóa nhìn chằm chằm mồ hôi từ trán anh rơi xuống, đưa anh khăn tay.

Cố Lự tranh thủ cầm lấy đầu ngón tay Mộc Đóa quơ quơ, “Mình lại ăn cơm một mình nữa rồi…” Sau đó mới rút khăn tay, lau mồ hôi trên trán.

Gần đây Mộc Đóa rất dễ mềm lòng, vừa nãy trước mặt bọn cô, dì Tuệ Di lại nói ba mẹ sẽ không về nhà, Mộc Đóa chần chừ, nhìn điện thoại một lúc, “Bây giờ thời gian còn sớm, cậu về nhà tắm rửa trước đi, bọn mình đợi cậu cùng ăn trưa.”

Cố Lự liếc mắt nhìn hai nữ sinh đang trốn đằng sau Mộc Đóa, phất phất tay với anh, khóe miệng anh nhếch lên, “Được, vậy cậu nói với hai người kia đi?”

Cố Lự và Mộc Đóa đi dạo một vòng quanh công viên, Mộc Đóa nghi hoặc gãi gãi đầu, “Bọn họ chạy di đâu rồi?”

“Cậu gọi điện thoại cho các cậu ấy đi.” Cố Lự đề nghị.

Mộc Đóa lấy điện thoại ra, “Này, Dụ Đầu, các cậu ở đâu vậy?” “Đi rồi à? Ở đâu?” “Mình phải làm sao bây giờ…”

Mộc Đóa ai oán tắt điện thoại, vẻ mặt đáng thương nhìn Cố Lự, “Dụ Đầu nói đói bụng, đi ăn cơm trước rồi.”

Cố Lự khẽ cười, xoa xoa đầu Mộc Đóa, dịu dàng nói, “Không sao, mình thu nhận cậu.”

Đến nhà Cố Lự, Mộc Đóa ngồi nghiêm chỉnh trên ghế sô pha bằng da mềm mại, đôi mắt cẩn thận nhìn xung quanh. Cố Lự đi vào phòng khách thì nhìn thấy Mộc Đóa lén lút như ăn trộm, tròng mắt đảo liên tục. Rõ ràng ngồi trên sô pha thoải mái, cảm giác lúc này giống như bị phạt ở trường, dáng vẻ cô đầy chịu đựng ngồi im lặng một chỗ, cơ thể ưỡn thẳng.

Dưới ánh mắt Cố Lự, Mộc Đóa tức tối dùng sức lắc đầu. Không phải bọn họ đang bàn chỗ ăn cơm ư? Sao cô lại ở trong nhà Cố Lự thế này… Cũng không phải là chưa từng qua nhà nam sinh khác, nhưng bây giờ lại cảm thấy không tự nhiên, vô cùng không tự nhiên.

Nhìn Mộc Đóa dùng bàn tay nhỏ vuốt vuốt mái tóc ngắn rối xù, vẻ mặt không cam lòng, ảo não, Cố Lự ngoan ngoãn trốn ở góc rẽ, chờ cô vuốt tóc xong. Nếu cô biết vẻ lúng túng vừa nãy đã bị anh nhìn thấy, thì nhất định sẽ dựng đứng lông cho mà xem.

Chờ Mộc Đóa khống chế được cảm xúc, Cố Lự mới bưng nước đi tới.

“Uống nước không? Trong nhà có đồ uống, mật ong, trà nhài đều đủ hết.” Cố Lự đặt nước lên bàn trà, ngồi cạnh Mộc Đóa. Dì Trần Tuệ Di là bác sĩ phụ khoa, vô cùng chú ý đến thân thể của mình, cũng rất biết chăm sóc người nhà, trong nhà dưỡng sinh bảo vệ sức khỏe các loại đều có đủ hết, chỉ mỗi uống trà cũng bày trò như vậy.

“À, không cần.” Mộc Đóa cẩn thận di chuyển sang bên cạnh, cầm ly lên, cái miệng nhỏ nhấm nháp, “Cậu đi tắm đi, không cần để ý đến mình đâu…”

Mộc Đóa vừa nói xong, thì khẽ sặc.

Cố Lự quên việc trêu chọc, không ngừng vuốt vuốt lưng cô, để giúp cô hít thở đều, “Đỡ hơn chưa, cẩn thận một chút, uống nước mà cũng để bị sặc.”

Mộc Đóa khẽ nói nhỏ, “Câu người xui xẻo uống nước đến nỗi sặc, đương nhiên là để nói mình rồi.”

Cố Lự cũng không dám cười, biết Mộc Đóa không được tự nhiên, anh bật TV, mở vài gói đồ ăn vặt, đặt lên bàn trà, rồi một mình đi vào phòng tắm tắm rửa.

Cố Lự đi rồi, Mộc Đóa mới bình tĩnh trở lại, cũng có ý muốn quan sát cách bố trí phòng.

Mộc Đóa cầm một gói khoai tây chiên đi dạo quanh phòng khách, cách sắp xếp đồ đạc thiên về nữ tính, thật ra lúc vào vừa nhìn thấy sô pha thì cô đã có cảm giác này rồi, màu tím quý phái, chỗ ghế sô pha và bàn trà còn trải một tấm thảm nhung, tổng thể mà nói thì kiểu dáng Châu Âu này hoàn toàn không giống với kiểu Trung Quốc thuần túy nhà cô.

Đồ đạc trong phòng được sắp xếp ngẫu nhiên bất đồng như vậy, nhưng Mộc Đóa vẫn cảm thấy rất mới lạ, rất đáng yêu.

Cố Lự ăn mặc chỉnh tề từ trong phòng đi ra thấy Mộc Đóa đang cầm bộ con lật đật trên tủ cạnh TV, cô quỳ trên sàn nhà, phần mông ngồi trên chân, sắp xếp bộ lật đật theo thứ tự từ lớn đến bé, sau đó cô giở trò xấu, dùng ngón tay đẩy sang một bên, trong nháy mắt, nguyên bộ lật đật đều đong đưa.

Thấy vậy, Cố Lự quay người trở về phòng thay đồ, rồi chạy ra gọi cô đi ăn.

Trước đó hai người đã nói là ăn món Trung, nhưng lúc đến giờ ăn trưa, đứng trước cửa ra vào thấy đầu người lúc nhúc bên trong, Mộc Đóa suy nghĩ một lúc, hai người muốn ăn ít nhất cũng phải đứng đợi mười phút. Không còn cách nào khác, hai người đành tìm một tiệm mì, mỗi người gọi một phần hải sản tự ăn cơm trưa.

Mộc Đóa cầm thìa, cái miệng nhỏ sau khi ăn một ngụm nước súp vẫn không ngừng khen ngợi, “Hương vị thơm, nước súp siêu cấp ngon, để mình ăn thử một miếng mỳ nào…”

Cố Lự buồn cười nhìn bộ dạng thỏa mãn giống như đang ăn cây bàn đào trên thiên cung của Mộc Đóa, không để ý múc một muỗng nước súp ăn, anh cũng thích món mỳ này.

Mộc Đóa dùng đũa cuộn mỳ lại, thổi phù phù, cô không thể chờ được mà vội văn hết luôn.

Nghe thấy lời khen của Mộc Đóa, ông chủ kiêm đầu bếp ngậm điếu thuốc, ngồi xuống bên cạnh bọn họ, nói tiếng phổ thông không biết ở đâu, “Cô gái à, thích thì ăn nhiều một chút, nhìn dáng vẻ cao lớn bạn trai cô thế này, nhất định sẽ ăn không đủ đâu.”

“Ông chủ nói rất đúng, ăn nhiều một chút, không đủ thì thêm một tô nữa.”

Kết quả là, chỉ một giây Cố Lự đã bị ông chủ mua chuộc, còn giúp ông chủ bày mưu tính kế mở tiệm mỳ gần khu lớp 10.

Mộc Đóa không nói gì, chỉ nhìn Cố Lự thật lâu.

Quả thật như bây giờ rất tốt, có một số việc càng làm rõ, nhất là chuyện tình cảm thì lại không hẳn là tốt. Mặc dù, cô cảm giác mình có chút khao khát, chỉ có một chút…muốn được công khai cùng với Cố Lự nhưng đó chỉ là một chút mong ước của cô thôi.

Ví như chỉ là một buổi học bù, thế mà trong lớp xôn xao loan truyền, như thầy Xuân không dễ chịu. Mà Cố Lự, là học sinh được thầy yêu quý, bởi vì anh quá ưu tú, được mong đợi quá nhiều, mà cô không đảm đương nổi thanh danh “Làm xấu anh”. Nếu vậy không phải cô kiêu ngạo quá sao.

Trừ khi, cô và anh có thể đứng cùng một đẳng cấp.

Các thầy vô tư dành ngày nghỉ duy nhất để chấm bài thi, tiết tự học tối Chủ nhật sẽ có kết quả. Lần này, bài thi còn chưa tới tay, trên tường đã dán thứ tự thành tích.

Mọi người đều theo ý thức chen vào đứng trước tờ giấy A4 nhỏ nhỏ ở đằng kia, ba tầng trong ba tầng ngoài bao quanh, học sinh bên ngoài không ngừng thúc giục bạn học bên trong xem điểm giúp.

Nam sinh bên trong cùng không bị làm phiền, lần lượt báo danh.

“Đầu tiên là Cố Lự, thứ hai là lớp trưởng, thứ ba Trần Lộ, thứ tư Mộc Đóa, thứ năm Tưởng Giai Lệ…”

Thiệu Thiến Thiến đứng thứ tám, vừa nghe tên mình trong phạm vi an toàn, phấn khích đi ra vòng vây, nhảy đến bên cạnh Mộc Đóa, “Tiểu Đóa Nhi, thật hãnh diện, Trung Hoa hưng thịnh rồi.”

Mộc Đóa bình tĩnh nói tiếp, “Ừ, vì Trung Hoa mà phấn đấu đọc sách, nên phải như vậy mà.”

Có vẻ như Thiệu Thiến Thiến đang vui vẻ so sánh bài thi của mình với Tưởng Giai Lệ, cô cười ngốc, nhưng vẫn không quên biểu đạt sự ngưỡng mộ với Cố Lự.

Mộc Đóa nhìn lướt qua Cố Lự, cái tên liên tục đứng hạng nhất đang có chút… Chán nản? Thất vọng? Mộc Đóa âm thầm ai oán, học sinh xuất sắc mà cũng có bệnh thở dài nữa à…

Thầy dạy Văn phát bài thi vào tiết tự học thứ ba, Mộc Đóa bị thầy phân chép đán án chính xác lên bảng đen. Cố Lự có dịp nhìn chằm chằm bóng lưng người trên bục giảng, bị Từ Thiếu chế nhạo nhiều lần mới ngưng nhìn.

Ai ngờ, chép đáp án xong, thế giới này lại thay đổi.

“Sao vậy, ai chọc cậu giận rồi à?” Trở lại chỗ ngồi của mình, Mộc Đóa phủi phủi phấn trên tay, chọc chọc vai Thiệu Thiến Thiến, bộ dạng buồn bã ỉu xìu.

Thiệu Thiến Thiến không có tí sức lực nào, nằm lên bàn, lười biếng nói, “Ôi, cô ta bị sửa sai đề, được cộng thêm ba điểm, vốn chỉ kém một hạng, bây giờ ngược lại hơn cậu hai hạng rồi.”

“Tưởng Gia Lệ?” Mộc Đóa vuốt vuốt bụng, dính bụi phấn, hơi nháp nháp không thỏa mái.

“Hừ, còn ai nữa chứ…”

“Mình không sa sút tinh thần như cậu, không sao mà, lần sau sau chúng ta lại chiến đấu tiếp.” Mộc Đóa nhún nhún vai, được, bây giờ cô đứng hạng năm.

Tin tức thứ tự thay đổi vì Tưởng Giai Lệ lan nhanh, không đầy một lát, Cố Lự gửi tin nhắn cho Mộc Đóa, “Mình ở hạng nhất chờ cậu.”

Mộc Đóa bỗng dưng sững sờ, chậm rãi cười.

Cô còn nhớ lúc xế chiều hôm qua, Cố Lự nói, “Cậu phải tin vào chính mình.” Thấy cô im lặng, anh còn nói, “Nếu cậu không tin tưởng bản thân, vậy hãy tin mình.”

Tưởng Giai Lệ kiêu ngạo hất cằm, cười khiêu khích với Mộc Đóa, Mộc Đóa nhướn lông mày, đã chấp nhận trận đấu tiếp theo. Vì bản thân, vì nam sinh đó cô càng phải tin tưởng bản thân.

Mỗi lần mưa, không khí càng lạnh thêm.

Hôm qua mưa to, để lại những vũng nước đọng lớn nhỏ trên mặt đất, nước đọng hòa lẫn với hương thơm của cỏ xanh bùn đất, khiến cho không khí vô cùng trong lành. Tháng 11 mới sang một tuần, khí hậu đã khác biệt một trời một vực với tháng 10, các học sinh đều đổi kiểu áo đồng phục.

Đều là độ tuổi hoa nở như nhau, các thiếu nữ không hề có ấn tượng tốt với đồng phục hai lúa một màu, nhưng lúc làm theo yêu cầu, bất kể nữ sinh nhỏ nhắn xinh xắn nào cũng đòi thầy đo tăng thêm hai con số. Mộc Đóa cũng thế, nhón chân thương lượng với thầy, “Thầy ơi, sửa cho em ba gạch l đi, không thì 180 cũng được.”

Mặc dù Mộc Đóa không lấy được đồng phục lớn nhất như mong muốn, thực sự so với mấy số lớn, vạt áo đồng phục cũng khá che đậy phần mông, tay áo dài đến nỗi có thể trực tiếp nhảy lên sân khấu hài kịch.

Chỉ cái này còn chưa đủ, các nữ sinh còn nghĩ nhiều cách đa dạng, bắt đầu vẽ vẽ lên đồng phục, hơn phân nửa chỗ phía sau, thậm chí còn có người vẽ lên đó hình Doraemon, Hello Kitty…

Mộc Đóa cũng thỏa sức tưởng tượng các hình vẽ, ngắm nhìn một loạt bút đen trong hộp bút, sau đó cô quyết định vẽ một con gấu trúc ngốc nghếch.

Đến khi các thầy phát hiện, thì đã không còn cách nào thay đổi được nữa rồi.

Tiết tự học buổi tối, Cố Lự nhìn thấy con gấu trúc của Mộc Đóa, không nói hai lời liền cởi đồng phục, tịch thu sách bài tập của Mộc Đóa, “Mình cũng muốn một con.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play