Ngày kết hôn là thứ sáu.

Lớp kiến trúc có tiết thứ năm buổi sáng, còn buổi chiều thì không có lớp.

Xong tiết học, Lạc Thủy phải đến thư viện để giành chỗ, làm xong bài tập, đọc xong sách chuyên ngành thì lấy trên kệ sách thêm hai cuốn tạp chí, cứ lặp đi lặp lại như vậy kéo dài cho đến bảy giờ rưỡi mới chậm chạp đứng dậy trở về phòng ngủ.

Để tạp chí lại trên kệ sách, sắp xếp sách vở ngay ngắn ôm về.

Tại sao cả đêm hôm qua, còn thêm cả ngày hôm nay, trong đầu của Lạc Thủy quay mòng mòng giống như đang quay đi quay lại một đoạn phim, trên đó có bốn chữ 

Phu nhân thân yêu......

Phu nhân thân yêu......

Phu nhân thân yêu......

Vì vậy, hiện giờ có một vấn đề hết sức to lớn, rốt cuộc thì chữ thân yêu này là động từ, còn là từ để hình dung, nếu là động từ thì chính là nụ hôn ngủ ngon, nếu là từ để hình dung thì chính là chỉ phu nhân rất yêu thương, rốt cuộc là từ nào?

Bốn chữ này cứ xoay tròn trong đầu cô không ngừng, dày đặt, lộn xộn, Lạc Thủy rên lên một tiếng, nút tắt máy chiếu phim ở đâu rồi hả?

Cũng may điện thoại di động vang lên, Lạc Thủy chuyển sách đang cầm ở tay phải sang tay trái, đưa tay trái lấy điện thoại trong túi xách ra, vội vàng đi khỏi thư viện.

Họa thủy gọi tới, có nghe hay không đây? Là họa thủy gọi tới, có nên nghe hay không?

Trên màn hình điện thoại di động, số điện thoại cứ rung lên một lần rồi lại một lần, Lạc Thủy bấm nút nghe.

“Đang ở đâu vậy?”

Giọng nói truyền ra rất nhẹ, lại có chút khàn khàn, Lạc Thủy nói to hơn một chút, trả lời: “Ở cửa thư viện.”

“Mình có chuyện muốn nói với cậu.”

“Cậu nói đi.”

“Mình tới đón cậu, tìm chỗ nào nói chuyện một chút.”

Lạc Thủy từ chối, cô không muốn bị vứt bỏ thêm một lần nữa, //le/quy/don/quynh// thêm vào đó, bây giờ cô còn có chuyện quan trọng hơn.

Trong tai nghe trầm mặc hết hai phút, sau đó Đốn họa thủy nói gặp lại, theo bản năng Lạc Thủy cũng nói hẹn gặp lại.

Lạc Thủy cảm thấy có gì đó là lạ, tại sao Đốn họa thủy lại nói với cô hẹn gặp lại? Nhưng rất nhanh cô đã ném sự kỳ lạ này ra sau đầu rồi, nhanh chóng trở về ký túc xá, vào trò chơi.

Bảy giờ bốn mươi.

Lâm Thủy Chiếu Hoa gửi tới khung nói chuyện riêng: Nhược Thủy, cậu phải về nhà mẹ đẻ trước.

Lạc Thủy cưỡi Một Gáo Nước, ra roi thúc ngựa trở lại sảnh lớn của Bỉ Niên Phù Hoa. Ngay lập tức đã bị đội quân mặt áo hồng trong phòng khách hù cho sợ, mọi người đều trên dưới một màu hồng, quần áo hồng, giày hồng, mặt cũng hồng.

Lâm Thủy tinh mắt nhìn thấy Lạc Thủy liền đưa ra một yêu cầu giao dịch, trên khung giao dịch là một bộ quần áo màu đỏ thẫm, ở trên còn có thêu hai con chim. Lạc Thủy lấy làm kinh hãi: “Đây là gì vậy?”

Lâm Thủy Chiếu Hoa: “Là giá y, mau mặc vào.”

Đang lúc mọi người túm tụm ở bên trong, Lạc Thủy bị hối thúc mặc quần áo vào, đội lên khăn voan đỏ, như một đóa hoa hồng nở rộ, làn váy cưới khẽ tung bay, từng cử chỉ nhẹ nhàng, giống như dáng vẻ vui mừng đang hòa vào cũng tấm thảm đó mới tinh ở dưới chân, cô không kịp phản ứng, cộc cộc, chỉ có thể theo làn sóng bắt đầu khởi động.

Không nghĩ ra được làm sao trong một thời gian ngắn như vậy mà anh có thể chuẩn bị mọi thứ vậy chứ? Càng không biết hệ thống có loại đồ cưới này lúc nào nữa? Không biết tại sao cô giống như đang lạc vào thế giới mờ ảo, thậm chí còn nước mắt đầy mặt. Cô còn chưa kịp suy nghĩ cho rõ ràng, chỉ lo đi về phía trước, tiếng cổ nhạc vang lên liên tục ở cách đó không xa.

Trên kênh bang hội chỉ có một mình ‘người điểu khiển chương trình’ đang nói chuyện.

【 bang hội 】 Người Điều Khiển Chương Trình: Chú rễ đến!

Cô đứng ở trong chánh điện, biết chỉ cách Nam Cửu Khanh gần trong gang tấc, trái tim giống như một con thỏ trắng, cứ nhảy bịch bịch không cách nào kềm chế được.

Theo tiếng cổ nhạc đến gần hơn, ánh mắt dọc theo tấm thảm đỏ phía trước, Nam Cửu Khanh đứng ở đầu bên kia thảm đỏ, cũng mặc áo cưới màu đỏ thẫm, đang thẳng người đứng đó mỉm cười.

【 bang hội 】 Người Điều Khiển Chương Trình: Bái biệt người thân, tân nương lên kiệu.

Đội ngũ rước dâu từ Bỉ Niên Phù Hoa ra ngoài, một đường đốt pháo ầm ỹ, những nhạc cụ cổ được thổi lên, lên đường đi về hướng Tuyệt Diễm Phần Thiên.

Phía sau là một đoàn người đông đảo, hùng dũng với quần áo màu hồng đứng hai bên.

Lạc Thủy vừa ngồi trên chiếc kiệu lớn có tám người khiêng, vừa len lén nhìn đám người dày đặt vây chung quanh, những người chơi cũng phát lời chúc mừng trên kênh thế giới không ngừng.

Cỗ kiệu quẹo bảy tám lần thì vào cửa thành.

Lạc Thủy nhìn kiến trúc của Tuyệt Diễm Phần Thiên, sinh lòng nghi ngờ, gửi nói chuyện riêng cho Lâm Thủy: Tại sao không đến miếu Nguyệt Lão?

Lâm Thủy trả lời rất nhanh: dĩ nhiên là phải tới nhà chồng trước rồi, $lqd@@quynhle$ sau đó mới đi chào hỏi với hệ thống.

Nhà chồng......

Vào cửa thành, tiếng pháo liên tiếp đinh tai nhức óc làm cho người ta cũng bắt đầu cảm thấy sôi trào không dứt.

【 phụ cận 】 Người Điều Khiển Chương Trình: Giờ lành đã đến, mở cửa thành ra, nghênh đón tân nhân.

Cửa chính sơn son của Tuyệt Diễm Phần Thiên chậm rãi mở ra ngay trước mắt.

【 phụ cận 】 Người Điều Khiển Chương Trình: Tuyệt Diễm Phần Thiên mở ra một ngày, hoan nghênh tất cả những khách mời và bạn bè đường xa đã đến chúc mừng.

【 thế giới 】 Người Điều Khiển Chương Trình: Tuyệt Diễm Phần Thiên mở ra một ngày, hoan nghênh tất cả những khách mời và bạn bè đường xa đã đến chúc mừng.

【 bang hội 】 Người Điều Khiển Chương Trình: Tuyệt Diễm Phần Thiên mở ra một ngày, hoan nghênh tất cả những khách mời và bạn bè đường xa đã đến chúc mừng.

Đám đông càng ngày càng dày đặc, có lẽ thấy tin tức của Tuyệt Diễm Phần Thiên chạy trên kênh thế giới thì khiếp sợ không thôi, một đám người ùn ùn chạy tới thăm hỏi.

Mặt Lạc Thủy đen sì nhìn đám người kéo tới như thủy triều, cho đến khi bị ôm vào chánh điện mới tỉnh hồn lại.

【 phụ cận 】 Người Điều Khiển Chương Trình: Tân nhân bái đường!

【 phụ cận 】 Người Điều Khiển Chương Trình: Nhất Bái Thiên Địa!

Thấy Nam Cửu Khanh đi về phía bên trái của Nhược Thủy Tam Thiên, Lạc Thủy vẫn vô cùng mơ hồ, làm sao lạy? Bái đường phải cúi người chào, nhưng hình như trong động tác nhân vật không có hành động này mà.

Khung nói chuyện riêng xuất hiện kịp thời, Nam Cửu Khanh: gõ vào khung đối thoại /bow.

Lạc Thủy gõ lệnh điểu khiển vào trong khung đối thoại, tân nhân trên màn hình đã song song cúi người lạy, hết sức nghiêm trang, giống như thần thánh không thể chạm vào.

Sau khi lạy ba lạy, theo một tiếng hô của Người Điều Khiển Chương Trình: đưa vào động phòng, mới bị đưa vào hỉ phòng. Thì ra hỉ phòng chính là căn phòng nhỏ của Nam Cửu Khanh, vốn là một con đường đầy cây lá xanh um tùm đã bị một màu đỏ vui mừng thay thế, một màu hồng bao phủ, xinh đẹp và vui mừng.

Sau khi đưa người vào động phòng thì tất cả mọi người khép cửa đi ra ngoài. Lạc Thủy ngồi ở trên nệm uyên ương, trong lòng hồi hộp, đứng ngồi không yên.

Thời gian cứ dằng dặc trôi qua thật lâu.

Trong lúc Lạc Thủy đang rối rắm không biết có nên mở cửa ra ngoài nhìn một chút hay không thì đã nghe tiếng kêu của Tiết Diễm Yến rồi.

“Mẹ nó, tiệc mừng này rõ ràng là tiền mà!”

Lạc Thủy chạy đến bên giường của Tiết Diễm Yến nhìn, /quynh$$le$$2207  trơ mắt nhìn một đám rồi lại một đám người tới ăn rồi đi, đi rồi lại ăn, tiệc mừng này là loại sang trọng nhất trong hệ thống, có thế gia tăng ba lượt sống lại trong một ngày.

Lạc Thủy nhìn đến nỗi trái tim cũng co rút đau, cho nhiều người đến ăn chùa như vậy, ăn vào toàn là tiền, vậy đi ra ngoài là cái gì?

Chạy về chỗ ngồi của mình.

Chỉ một lúc sau, cánh cửa bị đẩy khe khẽ mở ra, Nam Cửu Khanh đi vào nói: “Đi thôi, chúng ta đi đến miếu Nguyệt Lão.”

Lạc Thủy đứng lên, nhấn vào cái hình phía bên phải ở trên đầu Nam Cửu Khanh, lựa chọn đi theo.

Không có bày biện sắp xếp gì phức tạp, không có pháo hoa đầy trời, không có bàn tán xôn xao, chỉ có hai người bọn họ, Nam Cửu Khanh dẫn cô đi ra từ cửa sau của trúc lâu.

Vòng qua đường Thanh Long, đường Chu Tước, rồi tới đường Huyền Vũ, bên trong miếu Nguyệt Lão được khắc hình long phượng sáng trưng, từng đôi nến mừng đỏ thẫm chiếu bóng dáng hai người chập chờn trên bức màn lụa đang phất phới bay, hệ thống tuyên bố: chúc mừng Nam Cửu Khanh và Nhược Thủy Tam Thiên tình đầu ý hợp, hỉ kết liền cành, đầu bạc răng long.

Hệ thống thông báo: Nam Cửu Khanh muốn mời bạn cùng dắt tay nhau, có đồng ý hay không?

Trong trò chơi này, sau khi hai nhà chơi nam nữ kết hôn, hệ thống sẽ tự động phát sinh ra rất nhiều kỹ năng vợ chồng mới, ví dụ như dắt tay, ôm, hôn.

Lạc Thủy bị ma xui quỷ khiến nên nhấn đồng ý.

Nam Cửu Khanh bước tới trước một bước, đi tới đối diện với Nhược Thủy Tam Thiên, cúi đầu nói: Phu nhân, hôn lễ kết thúc rồi.

“Ừ! Có thể xuống chưa?”

Đột nhiên anh lại gần: “Em không cảm thấy chúng ta còn có chuyện chưa có làm xong sao?”

“Chuyện gì?”

“Động phòng.”

Một tia đỏ ửng hiện lên ở đuôi lông mày. Sau khi tiệc cưới kết thúc, hệ thống có ngầm thừa nhận một bước nữa chính là ‘động phòng hoa chúc’. Thiếu chút nữa thì Lạc Thủy đã quên còn có chuyện này rồi, bối rối lo lắng xoa bàn tay bé nhỏ.

Chín giờ mười phút, hệ thống đưa bọn họ vào phòng nhỏ của Nam Cửu Khanh, chờ đủ mười phút thì coi như hoàn thành.

Lạc Thủy đứng ở trong phòng không khỏi có chút khẩn trương.

Nam Cửu Khanh đi đến phía trước: “Phu nhân, anh đang nghĩ phải phạt em như thế nào mới tốt đây.”

Lạc Thủy kinh ngạc nhìn anh, người này là phiên bản nam Triệu Mẫn à, một chuyện nhỏ xíu không đáng kể xảy ra bao nhiêu lâu rồi mà vẫn để trong lòng. *quynhle*2207*lequydon* Bất mãn nói: “Anh nói đi.”

Nam Cửu Khanh: “Vậy phạt mai mốt em phải gọi anh là tướng công.”

Tướng công, nhìn hai chữ này Lạc Thủy không nhịn được nổi da gà, thời hạn lại nói là sau này, kiên quyết không được.

Lạc Thủy méo miệng: “Có thể đổi cách gọi khác hay không?”

Nam Cửu Khanh: “Có thể.”

Một tia sáng mặt trời từ từ dâng lên.

Nam Cửu Khanh: “Em có thể lựa chọn hôn anh bây giờ.”

......

“Có còn lựa chọn thứ ba hay không?”

“Không có.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play