Lam Khanh cau mày, nhìn cô chăm chú, một cô bé ngốc, còn có một tình địch luôn nhìn chằm chằm, nên ra tay trước để chiếm được lợi thế hay là theo kiểu mưa dầm thấm đất đây?
Nhưng cũng không thể quá nóng lòng được: “Trễ rồi.”
“Bây giờ còn sớm mà, đưa cô ấy tới đi.”
“Không cần gấp.”
Trong điện thoại yên tĩnh một lúc, hình như đổi qua người khác, một giọng nói ranh mãnh vang lên: “A Nam, từ khi nào thì cậu trở nên không có dứt khoát như vậy hả…? Đưa dao lên, giải quyết mọi chuyện cho xong, dẫn cô ấy đến không phải tốt sao?”
Lam Khanh nín cười: “Cậu cho rằng đang giết heo hả?”
Đầu óc của Lạc Thủy đã rối tinh hết rồi, nhưng nghe được hai chữ ‘giết heo’ cũng không thể nhịn cười được.
Mặc dù cô không xác định ‘cô ấy’ trong miệng bọn họ là ai.
Bên trong trai nghe truyền tới tiếng lẩm bẩm: “Đúng là lòng dạ của kẻ giết heo, ai mà không biết chứ, dẫn người đến đi.”
“Ngoan, tự mình đi chơi đi.”
“Nhớ đó, tạm biệt cậu, đi mà ngủ cùng với bác gái ở căn tin đi.”
Anh cúp điện thoại, ngăn cản những lời nói càng lúc càng hoang đường của người bên kia.
Suy nghĩ của Lạc Thủy dừng ở một câu cuối cùng: ngủ cùng với bác gái ở căn tin. Nhìn về phía Lam Khanh, liên tưởng đến bác gái ở căn tin, ớn lạnh đến muốn ói rồi.
Lam Khanh cắt đứt ý nghĩ lộn xộn của cô: “Chút nữa về thẳng trường học hả?”
Lạc Thủy gật đầu, theo thói quen hỏi ngược lại: “Anh thì sao?”
“Đưa em về.”
Lạc Thủy: “......”
Không phải đi tìm bác gái ở căn tin trước hả?
Nên từ chối? Hay chấp nhận? Làm sao bây giờ?
Cô nhìn bình giữ ấm trên tay mình, [le/quy/don/quynh] trên bình thủy, hai con vịt vẫn còn đang nhìn vào mắt nhau rất thâm tình, đang đắm đuối đưa tình.
Thế giới này vẫn tương đối tốt đẹp.
Cô phải nên dũng cảm một chút, thích anh thì cần quản khỉ gió gì chuyện anh có quan hệ thân thiết với bác gái ở căn tin hay không.
Cô còn chưa kịp trả lời thì đã bị Đốn họa thủy phá hư phong cảnh rồi.
Trên mặt của Đốn họa thủy không mang cảm xúc gì, đứng ở ngay cửa xe đậu trước võ quán, thấy Lạc Thủy đi tới, mở cửa xe, lúc này lộ ra hai lúm đồng tiền: “Chúng ta trở về trường học thôi.”
Bực tức có hơi kỳ lạ nha.
Lạc Thủy lúng túng nhìn Lam Khanh, đại học Y và đại học X cũng không thuận đường, cũng không định làm phiền người ta, chỉ Đốn họa thủy: “Cảm ơn anh, chúng tôi thuận đường, không làm phiền anh nữa, hẹn gặp lại.”
Sau đó giơ tay đưa bình giữ ấm lên, hẹn gặp lại nha….
Lam Khanh khẽ nheo mắt, nhưng chỉ ôn tồn nho nhã phất tay ý nói hẹn gặp lại.
Tầm mắt lướt qua Lạc Thủy rơi vào trên khuôn mặt khiêu khích của người thanh niên kia, rất tốt, anh ta vẫn còn biết bản thân mình nên làm gì.
Còn nhiều thời gian.
Từ trước tới giờ anh vẫn thích thả dây dài.
Khi Lạc Thủy ngồi vào chỗ của mình trong xe Đốn Cảnh Nhiên, Đốn Cảnh Nhiên không đợi cô thắt dây an toàn, quay đầu đi, đạp chân ga thật mạnh, bởi vì Lạc Thủy hoàn thoàn không để ý tới tốc độ đột nhiên thay đổi nhanh, cho nên không kịp ứng phó làm cho ngã trái ngã phải, trong bao tử cũng sôi trào, trợn mắt: “Cậu uống say hả?”
Ha ha, đúng vậy, anh ta say rồi, say đến nỗi ngay cả mình tên họ là gì cũng không biết, cứ xoay quanh một người con gái giả bộ ngu ngốc, nếu vừa rồi không phải anh ta xuất hiện đúng lúc, không chừng cô đã đi với người ta luôn rồi. Còn nghĩ gì đến sự tồn tại của anh ta chứ? Anh ta có đáng là gì?
Là do anh ta bị coi thường, vòng hơn nửa vòng thành phố, ở cửa trường học cứ hết chờ rồi đợi, mới thấy được cô đi ra ngoài đón xe buýt, không ngờ với dáng vẻ ngu ngơ như thế của cô, vậy mà cũng có người muốn tới gần, chắc phụ nữ trên đời này đều chết sạch rồi! Mới cắt kiểu tóc Lê Hoa thì lại coi như mình là người đẹp rồi, dế nhũi chính là dế nhũi, cho dù có nạm vàng cũng vô dụng thôi.
Càng nghĩ càng tức giận, lại càng muốn nổi nóng, suy đi nghĩ lại hết một phút, cả người tái xanh nghiêng qua, mở cửa xe ở chỗ bên cạnh tài xế ra, lạnh nhạt nói: “Cậu xuống xe cho mình!”
Lạc Thủy nhìn ánh mắt, vẻ mặt của anh ta, lạnh lùng một cách kỳ cục, không phải chỉ mới nói với anh ta có một câu thôi sao? Chạy nhanh như vậy còn cố cãi, đây là chuyện gì mới được? =quynhle=lqd= Cô không nói hai lời, nhấc chân bước xuống, đóng cửa xe thật mạnh, chỉ hận không thể đạp thêm hai cái.
Đây là kiểu người gì vậy? Nắng mưa thất thường.
Có xe là giỏi hả!
Lạc Thủy ôm bình giữ ấm, đứng lạnh run trong gió thu.
Cô thở dài, tìm đường tới trạm xe buýt.
Quả nhiên, hiệu xe nổi tiếng mắc tiền, cô không có phúc để ngồi.
Mặc dù nói là sau khi ăn xong đi tản bộ, nhưng cho dù cô đã ôm chặt bình giữ ấm rồi mà vẫn còn lạnh. Ôm chặt bình giữ ấm, sau khi về phải rửa ngay lập tức, nếu không để lâu thì khó rửa sạch hết mùi tanh, rửa xong rồi còn phải ngâm nước nóng một đêm thì mùi tanh mới có thể từ từ bay hết, dù sao thì hai ngày nữa anh mới tới lấy về.
Chết rồi, hình như cô đã quên không cho anh số điện thoại di động của mình rồi, bất quá chắc trên danh sách kia cũng có thông tin mà.
Hơn nữa muốn tìm được số điện thoại của cô có tới cả trăm cách lận.
Nghĩ như vậy, cô cảm thấy yên tâm.
Đi một lúc cũng tìm được xe buýt trở về trường học.
Trở về ký túc xa, rửa xong bình giữ ấm, mở trò chơi ra.
Không có ai ở đây hết.
Lạc Thủy kéo bảo bối ra lượn hai vòng, thuận tiện cưỡi đi chợ mua tài liệu.
【 bang hội 】 Cây Gai Đau: Kích động! Nhìn thấy Nhược Thủy!
【 bang hội 】 Quả Táo Bạch Tuyết: có gian tình thì bẩm báo, không có gian tình thì bãi triều! Chớ có ở đó mà kích động.
【 bang hội 】 Cây Gai Đau: gian tình bự tổ chảng luôn, Nhược Thủy cưỡi tọa kỵ đang gào thét đi trên đường cái ở Vương Thành kìa. Là cưỡi tọa kỵ đó! Nhược Thủy, chiến sĩ FRMB (phi nhân dân tệ), mau thành thật khai báo đi!
【 bang hội 】 Quả Táo Bạch Tuyết: lại nói một vú em vĩ đại như mình đây, đã làm nhiệm vụ kia mấy lần đều không qua được, bị dọa sợ đến nỗi mình phải đóng băng nhiệm vụ kia còn không kịp kìa.
【 bang hội 】 Lão Nạp Pháp Danh Ngân Côn: Sờ cằm, cậu tìm người nào giúp cậu hoàn thành nhiệm vụ vậy?
【 bang hội 】 Lâm Thủy Chiếu Hoa: Nam Cửu Khanh.
【 bang hội 】 Quả Táo Bạch Tuyết: A, a, đây là gian tình trần trụi mà.
Quần chúng nhân dân đối những loại xì căng đan gian tình này luôn phản ứng hết sức mãnh liệt, /le.quy.don/quynh.le/ bên này Lạc Thủy còn chưa kịp gõ câu trả lời, thì ở trên đã liên tục nhấp nháy nhảy ra một đống câu chữ, không dễ gì tìm được cơ hội mà chen chân vào.
【 bang hội 】 Nhược Thủy Tam Thiên: — — mình bỏ tiền.
【 bang hội 】 Cỏ Non: $_$, chiến sĩ FRMB phấn đấu quên mình vì tình yêu nha, quả là truyền kỳ lãng mạn rồi!
【 bang hội 】 Quả Táo Bạch Tuyết: Nam Cửu Khanh nghèo lắm sao mà để cho con gái bỏ tiền ra vậy???
【 bang hội 】 Nhược Thủy Tam Thiên: không phải không phải, là tự mình muốn bỏ ra.
Gõ ra những lời này, Lạc Thủy than thở một tiếng, không mặt mũi nào mà nhìn vào máy vi tính. Đây chính là chứng cứ cho việc lời nói không thông qua não sẽ mang lại hậu quả nghiêm trọng thế nào. Những lời giải thích này chính là gián tiếp khẳng định, cô là phụ nữ của Nam Cửu Khanh, vì tình yêu phấn đấu quên mình, quyết chí bỏ tiền ra. Còn có thể mất mặt hơn chút nữa được không?
【 bang hội 】 Cây Gai Đau: chân tướng đã rõ ràng rồi.
【 bang hội 】 Quả Táo Bạch Tuyết: Cũng vậy. A, a, a...
【 bang hội 】 Hiên Viên Đế: Tôi thật sự vui mừng.
【 bang hội 】 Lâm Thủy Chiếu Hoa: cuối cùng cũng đã đem được gáo nước này tạt ra ngoài rồi.
【 bang hội 】 Hiên Viên Đế: Lâm Thủy, cậu hiểu ý mình đó.
Hiểu lầm lớn như vậy, Lạc Thủy vội vàng giải thích ——
【 bang hội 】 Nhược Thủy Tam Thiên: mấy người hiểu lầm rồi!!!! Bọn mình là trong sạch.
【 bang hội 】 Lâm Thủy Chiếu Hoa: Hiểu lầm cái gì, mình nói cho cậu biết, Nhược Thủy, một con rùa vàng lớn như vậy ngay trước mắt, cho dù là trong sạch cũng phải đụng ngã đi, phải biến thành không trong sạch.
【 bang hội 】 Lão Nạp Pháp Danh Ngân Côn: Thật đáng thương cho huynh đệ Lâm Uyên, quả nhiên thân thể mềm yếu, dễ dàng bị đẩy ngã.
【 bang hội 】 Nhược Thủy Tam Thiên: cậu cho rằng cậu ấy là ‘huynh đệ’ Lâm Uyên hả?
Xong đời rồi, giọng nói cũng đủ u oán rồi — — cũng quá bi kịch rồi.
【 bang hội 】 Lâm Uyên Tiên Ngư: Mình vô tội.
【 bang hội 】 Lâm Thủy Chiếu Hoa: Thật ra thì mình đã phát hiện, Nhược Thủy muốn đẩy ngã rùa vàng từ lâu rồi nha.
【 bang hội 】 Quả Táo Bạch Tuyết: Nhược Thủy, cậu cũng đừng ngượng ngùng, nghe đồn Nam đại thần không gần phụ nữ, hai người đã ở chung với nhau một thời gian dài như vậy, mọi người trên trái đất này đều biết mà.
【 bang hội 】 Nhược Thủy Tam Thiên:......
Sớm biết như vậy, (quynh,,le,,dđ,,le,,quy,,đon) nhất định Lạc Thủy giữ vững quy tắc im lặng là vàng, nhưng mà ngàn vàng khó mua được cái ‘sớm biết’ này, loại chuyện như vậy thì càng tô càng đen, đoán chừng bây giờ cũng đã đủ đen rồi, phải nói đen thui, đen không còn thấy gì nữa luôn.
【 bang hội 】 Lão Nạp Pháp Danh Ngân Côn: Im lặng, im lặng, chuyện cấp bách chính là phải bắt Nam Cửu Khanh lại, để anh ta giúp đỡ làm nhiệm vụ tọa kỵ.
【 bang hội 】 Lâm Thủy Chiếu Hoa: Còn phải bắt anh ta đưa sính lễ!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT