Hồng Lôi tỉnh lại, oa oa trong ngực biến thành một người tuyết béo tròn.

=_=

Trốn? Không thể nào?

Hồng Lôi chấn động làm người tuyết rớt xuống, tùy tiện nhìn xung quanh. Trong tuyết trắng, không có nửa dấu chân…

Xa xa nhìn lại, lều tranh bên kia khói bếp sớm lượn lờ, không hiểu được Hồ Tả lại đôn (nấu) cái gì.

Văn Vũ ngáp một cái, chậm rãi từ phòng đi ra.

Vì cái gì sáng sớm, có tiếng trẻ con nỉ non khóc?

Nhìn Hồ Tả, Văn Vũ lập tức đình trụ. Một tay mở nồi, một tay đem một đứa nhỏ ba bốn tuổi, tiểu oa nhi khóc nháo không ngừng, hắn gian trá cười “Hừ hừ, biết ngay ngươi sẽ đào tẩu, ta tại bốn phía đất thiết hạ kết giới, ngươi trốn không thoát! Ngoan ngoãn đôn canh gà đi”

“Tiểu Tả! Ngươi đang làm gì!” Văn Vũ nhanh chóng tiến lên, đoạt lấy tiểu oa nhi, phẫn nộ chỉ vào Hồ Tả “Ngươi…Ngươi…ngươi…Ngươi thế nào lại có thể ăn trẻ con a… Ngươi…”

“Đây không phải trẻ con mà là dược liệu” Hồ Tả bất đắc dĩ giải thích.

Văn Vũ gắt gao ôm đứa nhỏ, nhẹ nhàng vỗ về an ủi nó, cự kỳ giống mẹ bảo vệ con. Tầm mắt vừa chuyển, hung ác trừng Hồ Tả “Ta không tin!”

“Không tin ngươi hỏi nó đi” Bản thân uống một ngụm canh gà, thật ngon a…cho thêm nhân sâm vào là tuyệt vời!

Oa oa gãi đầu sưng, thút tha thút thít đáp, có vẻ vạn phần đáng thương. Trong lòng nó mắng Hồ Tả: hồ ly chết tiệt, làm hại ta xung quanh vấp đến khó khăn, bị đâm đến đau chết mất.

Văn Vũ nhìn đứa nhỏ phì phì tròn tròn, ánh mắt lập tức trở nên nhu hòa, bốn mắt tiếp xúc, tiểu bàn tử này cũng an tĩnh

“Ngươi tên gì?”

“Ta gọi là Tư Tư, Tư trong bổ dưỡng… ”

“Nhà ở chỗ nào?”

“Trường Bạch sơn…”

Văn Vũ sờ đầu nó, lại hỏi “Ngươi là dược liệu ? ”

“Ân, ta là nhân sâm” Tư Tư thú nhận bộc trực, đầu năm nay, nhà ai mà có thể dưỡng được đứa nhỏ béo trắng như vậy? Nói mình là đứa nhỏ loài người cũng sẽ không ai tin.

Văn Vũ ngạc nhiên nhìn nó, xoa xoa cánh tay ngắn, sờ sờ bím tóc, cuối cùng cảm thán “Thật kỳ diệu a!”

“Được rồi, đưa nó cho ta!” Hồ Tả cầm thìa, hướng Văn Vũ vẫy vẫy.

Văn Vũ không để ý đến hắn, ôm oa oa vào phòng “Ngươi mặc ít như vậy, có lạnh hay không?”

“Có một chút…bình thường ta đều ở trong đất”

Tư Tư phát hiện Văn Vũ cứu mạng, liền một khắc cũng không rời Văn Vũ. Tạm thời xem ra không có cách nào về nhà, cũng chỉ có thể làm đuôi. Đáng giận nhất chính là, này nhân sâm không giống hồ ly, nên đèn sáng thì thức, đèn tắt thì ngủ, nó 24 giờ đều cảnh giác, ngay cả ngủ say cũng phải Văn Vũ ôm, liên tiếp vài ngày Văn Vũ lấy mông đối Hồ Tả.

Hồ Tạ hận nghiến răng, nhìn Tư Tư cùng Văn Vũ hắn ‘roạt roạt rột roạt’ nhai củ cải.

Ta nhai chết ngươi! Ta nhai chết ngươi!

“Tiểu Tả, này củ cải còn sống, ngươi ăn không có vấn đề gì chứ?”

“Không quan hệ! Ta nghiến răng thôi!”

Tư Tư gặp phải Hồng Vũ, hai tiểu hài tử rất nhanh chơi chung nhau. Ban ngày ra sân liền thấy một hồng một trắng hai cục thịt tròn tròn lăn qua lăn lại. Tư Tư thích nhất chơi trốn tìm, một đầu ngã vào đất liền xuất ra vài phiến lá để Hồng Vũ tìm. May mắn chung quanh đều trắng xóa, rất dễ tìm, không thì ngốc như Hồng Vũ tìm đến chết già cũng không thấy.

Một ngày, Tư Tư lại bắt đầu cũng Hồng Vũ trốn miêu miêu, tại trong đất chui tớ chui lui, chờ nó trồi lên mặt đất, phát hiện đến một nơi kỳ quái – nơi này đều là nhân sâm! Chẳng qua, là chưa thành tinh, là nhân sâm bình thường.

Tư Tư đi ra, tò mò nhìn xem một mảnh rừng nhỏ được khai hoang qua.

“Mập mạp, ngươi tới làm gì?”

“A?” Tư Tư quay đầu, nhìn đến ‘người’ cứu nó đang hung ác nhìn mình “Ta…ta, ta là trốn miêu miêu”

Tư Tư đánh giá hắn, ‘người’ này có đuôi, xem ra là một hồ ly thành tinh, như thế nào lại…bất hòa không cùng người chơi đùa?

“Ngươi thế nào còn chưa bị ăn?”

“Ha hả, lão hồ ly kia không dám ăn ta, Văn Vũ sẽ mắng hắn” trong mắt tất cả hồ ly tinh Hồ Tả được xưng là con cáo già. Thế nhưng trước mắt này… hắn chỉ là con hồ ly bình thường đi!

Hồng Lôi không nói, cầm cái xẻng trong tay bắt đầu cấp nhân sâm đào đất.

“A…Cái kia…cám ơn ngươi lần trước cứu ta”

“Úc?” Hồng Lôi giương mắt nhìn nó “Ngươi còn nói là sẽ cảm tạ ta?”

“Ta không phải tặng ngươi người tuyết đó sao?”

A… Nguyên lai người tuyết kia là tạ lễ. Hồng Lôi còn tưởng đó là trò đùa dai.

Hồng Lôi không nói.

Tư Tư gãi gãi đầu nhỏ tìm đề tài “Ngươi như vậy nhân sâm không thể được a!”

“Ân?” Hồng Lôi tựa hồ có hứng thú, dừng lại nhìn Tư Tư.

“Nhân sâm chúng ta là thực vật âm tính, khí hậu ôn hòa mát mẻ, tương đối chịu rét nhưng là sợ cường quang chiếu thẳng, chán ghét nhiệt độ cực nóng, sợ nhất là gió nóng, nơi này mặc dù là rừng trúc, nhưng một khối vừa lúc thái dương chiếu đến, còn có ngươi cố ý đem độ ấm lộng cao, cũng không có lợi, đúng rồi, đúng rồi, ngươi người này cùng nhân sâm đừng quan sát chặt, ta thích có không gian riêng…còn có ngươi đất này có vấn đề…”

“Vậy ngươi dạy ta…” Hồng Lôi lạnh lùng đáng gãy lời nói của nó.

“Ha? Ta dạy ngươi?” Tư Tư suy nghĩ một chút…có thể có lợi “Được rồi! Ta dạy cho ngươi! Bất quá, có một điều kiện”

“Cái gì?”

“Ngươi phải đưa ta về Trường Bạch sơn”

Hồng Lôi suy tính, ngẫm lại Hồ Tả cũng không ăn nhóc mập mạp này, đưa nó trở về cũng là chuyện sớm hay muộn, vì thế đáp ứng.

***

Một năm nhanh chóng đến, Văn Vũ sáng mai là về nhà mừng năm mới.

Hồ Tả nửa vui nửa buồn, vui là vì thằng nhóc mập sẽ bị bỏ lại, như thế nào nấu thế nào xào đều được a! Buồn chính là phải rất lâu không thấy văn Vũ…

“Văn Vũ, hôm nay ta làm bánh chẻo” Hồ Tả cao hứng mở ***g hấp, tinh xảo bánh chẻo giao đến trước mắt Văn Vũ.

“A…Đây là ngươi làm?” Văn Vũ trợn mắt há hốc miệng ngạc nhiên, thấy bánh chẻo có hình hồ ly, bột mì trộn lẫn bí đỏ, cho nên mọi cái đều hồng hồng “Thật đáng yêu… thật luyến tiếc ăn…”

Hồ Tả đắc ý a, vui như điên chỉ vào bánh chẻo hỏi “Nhìn xem cái nào là ta?”

“Đương nhiên là ở giữa kia rồi” Văn Vũ chẳng chút nào khó khăn khi nhận ra hồ ly hoa lệ nhất kia, Hồ Tả… không cần đem chính mình làm tốt như thế đi! Tên tự luyến !

“Mau ăn mau ăn!” Hồ Tả chỉ vào ‘chính mình’

Văn Vũ cẩn thận đem ‘Hồ Tả’ cầm lên, lẩm bẩm “Trước ăn phần đầu…”

Văn Vũ há miệng nhẹ nhàng cắn rớt cái đuôi ‘Hồ Tả’ cười tủm tỉm “Ha hả, cái này ngươi giống Hồng Vũ” – hồ ly tàn phế.

Đột nhiên chúng hồ chen vào, “Chúng ta cũng muốn ăn, chúng ta cũng muốn ăn!”

“Đi ra ngoài đi ra ngoài!” Hồ Tả cứ như đuổi ruồi, thật vô dụng, nhóm hồ ly bò lên bàn, đều lấy bảnh chẻo hình dáng của mình gặm lấy gặm để.

Hồng Phong liếm liếm môi hỏi Văn Vũ “Hồ mẹ có hay không đem kê kê của hắn làm ra luôn? Nếu có, Văn Vũ, không nên khách khí, một hơi cắn rụng!”

… …

Kết quả, Hồng Phong bị đá ra ngoài một cách thô bạo… lăn hai cái sau đó trở về, cùng Hồ Tả làm càn. Hôm nay Hồng Phong đặc biệt tinh thần!

Hồng Lôi chưa tới…

Văn Vũ nhìn bánh chẻo “Hồng Lôi” ngẩn người

Từ khi sự tình lần trước, Hồng Lôi luôn trốn tránh chính mình…

“Này có phải hay không là Hồng Lôi?” Tư Tư đột nhiên hỏi.

“Ân!” Hồng Vũ gật đầu.

“Ta đi đưa cho hắn được hay không?”

“Ta đi vậy!” Văn Vũ ba cái hai cái nuốt xuống ‘Tiểu Tả’ cầm lấy ‘Hồng Lôi’ đi ra ngoài. Tư Tư nói Hồng Lôi trong rừng nhân sâm.

“Hồng Lôi!” Văn Vũ thấy được thân ảnh tịch mịch.

Hồng Lôi ngẩng đầu, nhìn thấy Văn Vũ cầm bánh chẻo hình hồ ly, cười tủm tỉm, thật đáng yêu. Hắn đã hiểu được cảm nhận nhất kiến chung tình của Hồ Tả.

Văn Vũ nhìn Hồng Lôi đem bánh chẻo ăn, cười nói “Hồng Lôi, ngày mai ta phải về nhà mừng năm mới. Có thể kính nhờ ngươi một việc được không?”

“Cái gì?”

“Xem Tiểu Tả, đừng cho hắn ăn Tư Tư”

“Tư Tư? Tư Tư gì?”

“Chính là em bé nhân sâm a!”

Nguyên lai bé mập kia tên Tư Tư? Hồng Lôi tới bây giờ vẫn chưa hỏi tên nó, chỉ gọi nó là “bé mập” mà thôi.

“Úc” Hồng Lôi đơn giản đáp một tiếng.

“Còn có, cơm chiều hôm nay Hồ Tả làm rất nhiều, ngươi lại ăn cùng có được hay không?”

Hồng Lôi không được tự nhiên chốc lát, chậm rãi nói “Cái kia…Văn Vũ…ta nghĩ cùng ngươi nói…”

“Sao?”

“Giống nhau, người bình thường cùng yêu luyến nhau đều không có kết quả tốt, cái này ngươi biết không?” Hồng Lôi đỏ mặt, rốt cuộc nói ra một câu không đầu không đuôi.

Văn Vũ ngơ ngác lắc đầu.

“Kết quả ngươi yêu luyến nhau, thông thường yêu quái sẽ một mình lên trời trộm tiên thảo để ái nhân trường sinh bất lão, hoặc đời đời kiếp kiếp đi theo ái nhân luân hồi chuyển thế, lại hoặc là giết ái nhân, vĩnh viễn lưu lại hồn ái nhân, chỉ cần không bị Minh giới phát hiện là có thể. Ba lựa chọn, cái thứ nhất, nguy hiểm cao nhất, thường sẽ rơi vào họa sát sinh, thứ hai, phải chịu đựng ái nhân không nhớ mình, làm không tốt, sẽ chẳng thể tìm được chuyển thế của ái nhân, cho nên…cho nên đối với chúng ta mà nói, cái thứ ba là lựa chọn tốt nhất! Ngươi hiểu không?” Hồng Lôi nói một hơi dài nhất từ trước tới nay.

Bất quá, Văn Vũ vẫn ngây ngô cười.

Hồng Lôi bắt đầu gầm gừ “Ngươi như thế nào một chút phản ứng cũng không? Ta nghĩ giết ngươi là vì tên Hồ Tả ngu ngốc kia không ra tay được! Ta hiện tại muốn hỏi suy nghĩ của ngươi! Ngươi….”

“Chúng ta đi thôi!” Văn Vũ nắm tay Hồng Lôi “Hôm nay cùng mọi người dùng cơm, Tiểu Tả nói hắn hôm nay kết hạ kết giới, để ta nhìn thấy mọi người biến thành bộ dáng người, ta thật mong chờ a!”

“Văn Vũ? Chờ một chút!” Hồng Lôi giữ Văn Vũ, cái tên ngốc này nên trực tiếp dùng phương pháp sẽ tốt hơn, “Ta nghĩ nên nói cho ngươi biết, Hồ Tả hắn đối với ngươi…”

“Hư…” Văn Vũ nhẹ nhàng đem ngón trỏ đặt lên môi, cười nói “Hồng Lôi, ngươi có biết hay không, Tiểu tả sẽ nói mộng?”

Hả?

Nói mộng?

Hồ Tả nói mộng?

Chẳng lẽ nói…

Hồng Lôi nhất thời tỉnh ngộ, trong đầu lập tức hiện ra hình ảnh — Hồ Tả ôm Văn Vũ ngủ say trên giường, miệng đầy nước miếng, lẩm bẩm “Văn Vũ…Ta rất thích ngươi

…Văn Vũ…Ta yêu ngươi…” Mà mắt Văn Vũ mở to trừng trần nhà, không, không phải trần nhà, mà là lều tranh…

“Ta nghĩ, hắn là bằng hữu tốt nhất của ta. Ta nghĩ cả đời cùng hắn làm hảo hữu” — Văn Vũ nói như vậy.

Hồng Lôi cùng Văn Vũ trở về, hắn luôn nhìn khuôn mặt nghiêng của Văn Vũ.

Nguyên lai y đã biết biết Hồ Tả thích mình…

Y cố ý giả ngu…

Chính là…cái này có nên hay không nói với Hồ Tả?

Hồ Tả cao hứng nói với Văn Vũ “Chuẩn bị tâm lý thật tốt! Ta tạo kết giới!”

“Phải không? Nhanh như vậy a?” Văn Vũ chạy vào trong, đầu tiên nhào vào là Hồng Vũ

“Văn Vũ, ôm một cái ~~~”

Hồng Vũ rất đáng yêu, cao không sai biệt lắm so với Tư Tư, trên đầu còn hai lỗ tai dựng thẳng, phía sau kéo nửa cái đuôi, chóp mũi còn mang một đốm đen.

Mọi người nói, Hồng Vũ tu hành không đủ, chỉ có thể này là đức hạnh lắm rồi.

Văn Vũ nhìn mọi người, đều là mỹ nhân a! Chính là tu hành chưa đủ không mạnh bằng Hồ Tả, không có biện pháp duy trì nhân hình. Thật đáng tiếc.

Hồng Lôi nhìn Văn Vũ vui cười, cái gì cũng không nói. An an tĩnh tĩnh ngồi xuống.

… … …

“Được rồi, được rồi! Nhét không được!”

“Nhét thêm một chút, nhét thêm một chút!” bởi vì sợ người nhìn thấy, Hồ Tả chỉ có thể đem thịt xông, chân giò, đều nhét vào quần áo Văn Vũ — bọc đã muốn nhồi đầy.

“Không nên không nên, nhét nữa sẽ rơi ra đấy!”

“Ừ, còn có cái này. Tiền công Hà Kiến Quốc, ngươi toàn cầm, dù sao đối ta cũng vô dụng”

“Ân” cài này, thu đi. Tại trong tay Hồ Tả, tiền không khác gì giấy.

Rốt cục, Văn Vũ cũng đi. Hồ Tả đứng chỗ cao không ngừng phẩy tay.

“Văn Vũ sớm trở về một chút a!”

“Biết rồi!” Chờ Văn Vũ đi đến không thấy, Hồ Tả bắt đầu chuyển sang tìm đồ “Nhân sâm, nhân sâm…”

Nhưng Hồ Tả tìm được Tư Tư, nó đang ôm chân Hồng Lôi, giảo hoạt cười.

Hồng Lôi lạnh lùng “Chịu ủy thác Văn Vũ, chiếu cố Tư Tư”

… …

Thiết ~~~ giận nha ~!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play