Nó cứ vô tư trút bỏ gánh nặng vậy mà không biết... Lam Phong đã nhìn được cảnh vừa rồi. Nơi nó với Hạo Thiên đứng gần nhà vệ sinh nơi Phong thay áo, cậu vừa bước ra thì cẩng tượng vừa rồi đã đập vào mắt. Ban đầu cậu cũng thấy bình thường vì họ là anh em, nhưng sao lại có cảm giác rất khó chịu, cậu thấy bất an trong lòng, thái độ của hai người họ thật sự rất lạ, anh em nuôi gặp nhau đâu cần xúc động đến vậy, với lại trông Hạo Thiên rất buồn... Cậu nhất định sẽ điều tra rõ vụ này trong âm thầm. Phong bắt đầu suy nghĩ và lo lắng, có khi nào nó đang giấu cậu chuyện gì? Nó còn bí mật ư? Có khi nào cậu sẽ mất nó không?.....===
Nó thấy thái đọ của Phong hơi lạ từ khi rời khỏi nhà vệ sinh, không phải cậu vẫn giận nó vì chuyện cái áo đó chứ?
- Này!!!- nó lấy tay khua khua trước mặt Phong khi thấy cậu cứ thẫn thần nhìn vào hư vô- Cậu sao vậy? Nghĩ gì mà chăm chú thế?
- Không có gì- ngắn gọn
- Bữa tiệc cũng sắp kết thúc rồi, chúng ta về nhé!
- Ừ...
Trên đường đi, Phong cứ đăm chiêu suy nghĩ khiến không khí ngột ngạt đến đáng sợ... Nó đã phải cố gắng gợi chuyện để phá tan cái không khí này.
Nó kể đủ mọi chuyện nhưng hình như Phong không để ý thì phải.
- Bác Khang! Cho cháu xuống đây nhé!- Nó mất kiên nhẫn, với lên chỗ bác Khang kêu bác dừng xe lại.
Nó tức giận đóng rầm cửa xe lại, Phong lúc này mới định thần, giật mình ra khỏi xe tìm nó. Phong níu tay nó lại:
- Cậu bị sao vậy chứ?
- Câu đó tôi phải hỏi cậu mới đúng!- Nó nhăn nhó trách móc- Cậu coi tôi là không khí hả?
- Xin lỗi! Tôi không cố ý! Cậu lên xe đi!
- Không! Tôi đi bộ được rồi, dù sao thì cũng sắp về đến nhà rồi!- nó kiên quyết
- Không được! Trời tối rồi, tôi sẽ không để cậu đi một mình đâu! Được rồi, tôi đi cùng cậu! Bác Khang chờ cháu ở đây nhé!- Nói rồi Phong vô tư khoác tay lên vai nó...
- Đừng lợi dụng nhé!!!!!!!!
- Hahaha có sao?
Về đến nhà, nó và Phong đang vui vẻ thì thấy một cảnh tượng hết sức bất ngờ, Hạo Thiên đang nói chuyện với mẹ nó...
- Chào mẹ! Ủa!!! Anh Thiên! Anh cũng ở đây hả?- Nó vui vẻ
- Ừ- Thiên cười
Phong chào mẹ nó và Hạo Thiên rồi ngồi xuống, tự dưng cậu thấy khó chịu quá..... cái hình ảnh Hạo Thiên ôm và thì thầm vào tai nó lại hiện nên trong đầu cậu, biết họ là anh em nhưng sao thấy bất an quá!!! Rốt cuộc thì linh cảm của cậu đang muốn nói lên điều gì vậy chứ??? Cảm giác nghi ngờ đang bao vây cậu.
Nó ngồi xuống cạnh Hạo Thiên tươi cười trò chuyện:
- Sao anh bảo bận mà!
- Hì... bận thế nào cũng phải về thăm mẹ chứ!
- Đấy con thấy chưa! Anh con quan tâm mẹ thế kia cơ mà... À mà mấy đứa dự tiệc vui không?- Mẹ nó hỏi
- Dạ vui!- Nó cười- Mà anh hai này!!! Lần này anh về nước luôn hả?
- Không! Mai anh đi luôn rồi!- Thiên trầm giọng
- Ơ...- nó khựng lại, đột nhiên thấy buồn quá. Nó bất ngờ ôm chầm lấy anh, nước mắt lưng tròng....
- Hic... Anh lại đi nữa sao?
Nó làm Phong và Thiên đều bất ngờ đến sửng sốt.........
Nó buông anh ra và khóc huhu...
- Thôi được rồi!!! Lần này anh đi sẽ viết thư về cho em- Thiên an ủi nó
- Dạ được!- nó lau nước ,ắt lấy lại tinh thần.
Phong chịu hết nổi rồi nhé!!! Nó coi cậu là không khí hả? Sao nó có thể tùy tiện ôm người con trai khác trước mặt cậu chứ? Tuy đang sóc đến tận óc nhưng cậu vẫn tỏ ra bình thản...
===
Tối hôm sau, lớp nó tổ chức ăn liên hoan ở nhà Phong, mọi người ai nấy đều đông đủ và vui vẻ, trừ nó cứ thẫn thần từ đầu bữa tiệc, Phong nhiều lần liếc nó và bắt đầu cảm thấy khó chịu, rốt cuộc thì nó đang nghĩ cái gì vậy chứ? Trong lúc cả lớp đang vui vẻ nâng cốc thì nó lại lủi ra hành lang đứng, lẩm bẩm:
- Không biết anh ấy khởi hành chưa??
- Ai? - Phong lạnh lùng lên tiếng, ban đầu dựa người vào tường sau đóa thì tiến lại gần nó- Anh nào?
- Ơ... -thấy thế nó cứ lùi ra sau, lùi và lùi... cuối cùng cũng hết đường thôi. Nó giống con mồi đang nằm gọn trong lòng bàn ta của Phong vậy đó, 2 tay cậu chắn vô tường, nó hết đường thoát.
- Xem cậu lùi được bao xa? Nào! Giờ thì nói tôi nghe cậu vừa nhắc đến anh nào vậy hả?- Từng câu từng chữ cậu nói đều gằn giọng, từ từ cúi xuống gần nó hơn
- Ơ... thì... thì tôi chỉ thấy có lỗi vì không thể ra sân bay tiễn anh Hạo Thiên thôi mà...- nó ngập ngừng trả lời.
- Hừ! Lúc nào cũng Hạo Thiên Hạo Thiên, cậu coi tôi là cái gì chứ?- Sát hơn rồi đấy...
Phong càng cúi sát nó lại càng cúi mặt xuống vì ngượng:
- Cậu nói thế là sao chứ? Tôi chỉ coi anh ấy là anh trai thôi mà!!!- nó nhăn mặt
- Nhưng tôi... vẫn ghen cậu biết không?- Sát hơn... sát nữa...- từ đầu tôi đã biết hai người không đơn thuần là anh em rồi, cậu không cần giải thích thêm nữa!
- Ơ...- nó thực sự cứng họng luôn...
Sát hơn...... AAAAAA sát quá rồi... 0.00005 cm ( điêu đấy! làm gì có khoảng cách nào như thế, ý nói là đã gần lắm rồi) đến cực điểm rồi thì bỗng........
======= HẮT XÌ!!!!======
Phong với nó đề giật mình lùi ra sau giữ khoảng cách... cái tiếng hắt xì vừa rồi là của... Hắc Thiên... đang đứng nhòm trộm với... Cả đám bạn tiểu quỷ...
- Trời ơi đồi ngốc!!!
- Sao lại hắt xì đúng lúc cao trào chứ!
- Mất cả cảnh hay!
Đám bạn mặt dày không những không chạy đi còn đứng lại đó cho Hắc Thiên một trận nữa. Lam Phong ngán ngẩm khoanh tay nhìn:
- Mấy người rảnh quá nên đi phá đám người ta cho bận hả?
- HỜ HỜ... tụi này chỉ tình cờ thôi! Vậy hai người làm gì cứ làm đi nhé!- lũ bạn cười trừ tội
- Tình cờ? Tình cờ đến ba chục người như này hả?- Phong tiếp tục hỏi cung
- Chúng ta ra ăn tiếp nào- đánh trống lảng rồi giải tán... ~.~
Phong quay lại nhìn nó
- HUHUHU... ngượng chết mất, tôi còn dám ngẩng mặt nhìn ai chứ???? Huhu tại cậu hết đó!- Nó phụng phịu lấy tay dụi mắt
- Tại tôi? Tôi muốn hôn bạn gái mình cũng là sai sao?- Phong chơi lầy -_-
- Cậu... không nói nữa!- nó xua xua tay rồi định vào trong
Nhưng chưa mới tiến được ba bước đã bị Phong kéo ngược trở lại rồi.
- Gì nữa đây?- Nó nhăn nhó
- Nói đi là đi sao? Chúng ta còn chưa giải quyết xong mà!
- Giải quyết gì chứ? Buông tôi ra!
Phong chẳng thềm nghe nó nói, một lần nữa dùng hết sức dồn nó vào tường... chẳng lẽ cậu ta muốn tiếp tục chuyện vừa rồi sao? Điên cái đầu... cậu ta muốn nó ngượng đến chết đây mà... Dù rất muốn phản kháng lại nhưng người nó cứ mềm nhũn ra, tim đập loạn xạ, đầu óc không thể kiểm soát...vân vân mây gió...
Phong nhẹ nhàng khóa môi nó... cái cảnh tượng lãng mạn hết sức, chỉ cần tưởng tượng ra thôi cũng đủ làm người ta muốn xịt máu mũi rồi...
Ê!!! Sao lâu vậy? Cậu ta ngủ luôn rồi hả? Nó khó thở rồi nha!!!!!!!! Nó vùng vằng nhưng Phong không buông (cha này lầy quá sức tưởng tượng mà -_- )
Nó dùng hết sức... dùng hết sức.... A... được rồi, cuối cùng thì cậu ta cũng chịu buông tha cho nó, người đâu mà lợi dụng cơ hội quá vậy...
- Cậu khùng hả?????? - nó hừ mạnh
Phong chẳng nói gì, chỉ khẽ cười mãn nguyện............:
- lần sau... sẽ còn lâu hơn đấy!- cậu ta nói đầy ẩn ý, nhếch mép cười một cái rồi đi ra ngoài...
Nó nghiến răng:
- Nói thế là có ý gì vậy hả? Không có lần sau đâu nhá! Ảo tưởng lever max hả? Đồ điên!!!
Cái căp đôi này thiệt tềnh là dễ thương hết sức mà.......
- Hai người làm gì mà lâu vậy hả????? - Cả đám bạn nháo nhào- Lại làm gì đó đen tối hả?
- Tôi thích trí tưởng tượng của các cậu- Lam Phong cười ranh ma.
- Ồ Ồ Ồ Ồ Ồ........ - Cả đsm ồ lên thích thú, vậy là họ đoán trúng phóc rồi!
Nó từ trong đi ra, thấy mọi người cứ nhìn mình chằm chằm nên ngại lắm...
- Sao... sao lại nhìn tôi như thế? Tôi là vật thể lạ hả?
- Mày là vật thể lạ may mắn nhất mà tao từng biết đấy!-Trâm hý hửng
- Là sao?- mặt ngu
- Mày có thể yêu được một bạch mã hoàng tử lãng mạn như vậy....
Nó liếc xéo Trâm một cái lác cả mắt...
==================
Cảm ơn các bạn đã dành thời gian quý báu để đọc truyện nhé :)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT