Có một năm một tháng trong đời, khi đang ngồi chỏng chơ dưới mái lá của một căn nhà xiêu vẹo, tay xát mạnh vào những vết bầm đỏ đen lẫn lộn, Seraphina tự dưng hiểu ra, cái gì gọi là thù hận thật sự.

Còn mấy trò mà ả từng bày lúc trước, thật chẳng khác nào lũ khỉ nhố nhăng.

Nghĩ đoạn, Seraphina vụt chạy ra ngoài. Ả ngẩng đầu lên trời, mắt ngó trân trân về hướng Thiên Cẩu (mặt trời) hồi lâu, hai hốc mắt vụt nóng bừng, vừa khô vừa rát, nhưng ả nào có quan tâm. Cứ giữ nguyên cái đầu ngửa, ả từ từ vươn hai tay về phía mặt trời. 

Nắng trưa giống như đổ lửa, mấy người đi làm đồng về nhìn thấy ả đàn bà đứng như trời trồng giữa sân nắng gắt, đầu tóc rối bù, áo sống xốc xếch, không ai bảo ai đều tự rẽ sang lối khác. Trước khi đi, họ không quên xầm xì mấy tiếng "mụ điên" cho vui miệng.

Đúng thế! Ả đã điên mấy ngày nay rồi. Kể từ sau cái sinh nhật đáng nguyền rủa đó, đầu ả có thêm một đoạn trí nhớ do người bạn cũ hảo tâm gửi tặng. Mà sự hảo tâm này lại khéo ép ả phát điên.

Ả đã nhớ lại tất cả, về mười lăm năm cuộc đời kể từ khi sinh ra, từng chi tiết một. Sau đó ả còn nhớ thêm về một cuộc đời khác.

Cuộc đời nơi tường vàng ngói bạc, phúc điểu tường vân, cuộc đời của tiên nữ chốn tiên cung phía trên ngút ngàn tầng mây, nơi ả chẳng bao giờ có thể trở lại nữa.

Kế đó ả bắt đầu lồng lộn.

Lao vào đập phá tất cả đồ đạt trong nhà, đả thương "cha mẹ", còn toan châm lửa thiêu rụi cả ngôi làng. Từng việc mà ả làm khiến những kẻ trần gian mạt hạng mà ả luôn khinh thường ném ả ra đường như ném một thứ rác rưởi.

Nhưng Seraphina không tiếc, ngược lại ả còn thấy ghê tởm.

Rõ ràng lúc trước có bao nhiêu yêu thương cái xứ sở nơi ả sinh ra, bao nhiêu kính trọng đối với hai đấng sinh thành thì lúc này ả lại muốn hủy diệt nó bấy nhiêu.

Rồi ở điểm cuối của trí nhớ, ả bắt gặp khuôn mặt của người bạn thân.

Melinda...

Hoặc nói cho đúng hơn: xác của Melinda nhưng hồn là kẻ khác.

Seraphina không thể nhận sai, con người tay cầm chậu hoa, miệng phun vàng ngọc, thái độ cung kính nhưng điềm nhiên niệm chú sát nhân đó, khắp cả chốn thiên cung chỉ có mỗi Oran mới có can đảm dám làm.

Năm xưa ả bày mưu đẩy người bạn thân vào kiếp bị người trần nhục nhã, khiến nàng ta dù có phục chức về trời cũng chẳng còn địa vị như trước, bị người cười chê, xa lánh. Nay nàng ta đem tất thảy trả lại hết cho ả, còn cao tay hơn một bậc. Trước khi ra tay còn nói là do ả dạy nàng ta, khiến Seraphina không khỏi hổ thẹn, mặt khác còn muốn cười lớn một phen.

Seraphina sao có thể dạy ra một con quái vật máu lạnh đến như vậy được? Ả năm xưa có thể mặt cười như hoa vờ vịt thân thiết, bụng một bồ dao găm, nhưng khó có thể nén nhục nhã suốt bao năm, nhún nhường khiêm tốn hành sự, một khi ra tay chẳng để kẻ thù kịp trăng trối như Oran.

Mấy khi tỉnh khỏi cơn lồng lộn cuồng điên, ngẫm lại mà thấy rùng mình. Thù hận của một người đàn bà, hóa ra nó sâu, nó cay đến chết người.

Nếu để bàn về thứ gọi là hận, thì cái cảm xúc lúc bấy giờ đang ngự trị trong lòng, mùi vị căm đến muốn xẻ thịt lột da mà phải nhịn lúc này mới thực sự là hận. Còn trước đó, chẳng qua là trò ghen tuông trẻ nít.

Oran độc lắm, nàng ta chứng minh mình giỏi hơn ả bằng cách "tha thứ". Cái địa vị nữ quan nàng không cướp lại, nàng cũng chẳng khiến ả phải xóa tên khỏi tiên tịch. Thân xác tiên nữ Seraphina lúc này vẫn ngự trị trên thiên cung, hưởng sự cao quý mà ả vẫn luôn mơ tưởng. Nhưng linh hồn thì đã bị Oran dùng thuật phép trói buộc vĩnh viễn ở nhân gian trong lốt con người. Tàn ác hơn cả, đó là Oran cướp mất trí nhớ của ả suốt mười lăm năm, khiến ả sống như người trần mắt thịt, như con sâu cái kiến. Đợi đến khi ả bắt đầu lưu luyến mùi rơm, hương cỏ, yêu phận sâu mọt bần hàn, đến lúc ả nghĩ rằng sống thế này cả đời cũng cam, nàng ta mới trả lại trí nhớ cho ả.

Cảm xúc yêu thương trìu mến, nay pha trộn thêm sự ghê tởm khinh miệt. Hận mà không nỡ hủy diệt, căm mà chẳng đành tàn phá, trơ mắt nhìn mình càng lúc càng lún vào bùn lầy, càng lúc càng rời xa thiên đường mới dễ ép người ta phát điên.

Ả vẫn còn là tiên nữ, đúng vậy! Nhưng ả chẳng thể nào với được vị trí đó, ả chỉ có thể dừng chân tại nhân gian, ngóng về thiên đình, một kiếp, hai kiếp, cho đến vĩnh viễn.

Nắng nóng rát cả mặt, Seraphina đang dần mê đi, bỗng một cánh tay vươn ra giật người ả lại. Gã đàn ông vừa chửi vừa lôi ả vào trong bóng râm, Seraphina cố với tay về phía ánh sáng chói lòa của Thiên Cẩu, nhưng chỉ bắt được chút tia sáng nhạt nhòa. Hoảng hốt nhận ra tình cảnh này, khéo sao giống hệt như quá khứ trăm năm về trước, lúc ả mới chỉ là một tiểu tiên nữ.

Tất cả ân oán, ganh tị có lẽ đều bắt đầu vào ngày đó.

Ngày Oran giáng sinh.

Ả vẫn còn nhớ như in. Vào ngày hôm đó, Thiên Cẩu tỏa sáng chưa từng thấy. Phía trên ngọn cây, thụy điểu hát vang mừng cảnh thái bình. Chúng tiên được mời đến chứng kiến lễ giáng sinh của một thiên nữ, mà theo sử quan, đây là lễ giáng sinh long trọng nhất từ trước đến giờ.

Lúc ấy, ả cũng chỉ là một tiểu tiên mới giáng sinh không lâu, lòng dạ đơn thuần mang mối chấp niệm thầm kín với thiên đế, đứng lẫn trong hàng ngũ chúng tiên dự lễ, háo hức mong chờ sự giáng sinh của kẻ mà ả căm thù suốt kiếp.

Kiếp người là kiếp lá xanh,

Còn nàng thì kiếp nụ hoa đầu cành.

Hoa xinh hoa được dỗ dành.

Lá tranh chẳng đặng, lá nặng lòng ganh.

Trên cái sân cạnh hồ Sinh Mệnh, bắt đầu từ sáng sớm, chúng tiên đã bu đông bu đỏ, hệt như đám rước hội. Có lẽ là đôi tiên lữ chủ lễ giáng sinh lần này đều là tiên quan phẩm trật cao trấn giữ một cõi, nên chúng tiên mới phá lệ mà tề tựu đông đủ. Không như mấy lần giáng sinh trước, có khi chỉ có một số tiểu tiên tuổi nhỏ tò mò mới đến xem, còn các tiên nữ trưởng thành người lo việc này, kẻ sọ việc kia, quanh năm vắng bóng. Cho nên nhân dịp lần này, chúng tiên bèn bàn bạc làm một buổi tiệc họp mặt, thăm hỏi nhau sau lễ giáng sinh, cốt là để những đôi bạn chí thân có dịp tay bắt mặt mừng sau mấy trăm, mấy ngàn năm chưa qua lại một lần.

Ý tưởng này nhanh chóng được hưởng ứng. Các vị thần sử nhờ đó được một phen triển làm tài múa bút thành văn của mình, một bên  phỏng đoán quyền lực của cặp đôi tiên lữ, một bên tấm tắc về sự long trọng của buổi tiệc, thật là một công đôi việc. 

Canh giờ đã điểm, vị thần tướng thân hình oai vệ gõ vang trống trời. Cặp đôi tiên lữ nắm tay nhau bước lên đàn tế. Người nam mặt mày rạng rỡ, người nữ xinh đẹp e lệ. Cả hai hướng về phía chúng tiên vái lạy tỏ lòng cảm tạ, sau đồng loạt nâng tay lên, hướng về phía hồ nước.

Tiếng trống dồn dập vừa dứt, một nữ thần quan vận áo choàng đen bước ra từ phía chính điện. Nàng phất tay ra hiệu cho toàn trường im lặng rồi dùng chất giọng trong vắt ngâm xướng bài tế văn.

Tế văn vừa dừng, tiếng trống dồn dập lại nổi lên. Các vị tiên phẩm hàm cao lần lượt tiến đến, trên tay họ là bảo vật, trang sức tượng trưng cho lời chúc tụng. Đợi hồi trống ngưng, họ đồng loạt đem từng vật ấy ném vào trong nước.

Không khí nghiêm trang của buổi lễ đánh động sự tò mò của kẻ thiếu niên đang ngả người nghỉ trên một tán cổ thụ cạnh hồ. Khác với cảnh chúng tiên chen chúc phía dưới, kẻ thiếu niên này chễm chệ ở chạc cây cao, vừa không phải mỏi chân đứng chờ, vừa có góc nhìn cực tốt.

Hắn cười ngả ngớn, khẽ xoay tẩu thuốc trên tay: "Ồ, long trọng đấy!". 

Tóc đen buộc cao, yêu văn như hai dòng lệ đổ xuống, người mặc y phục tiên đồng, trông như một đứa trẻ vừa bướng bỉnh vừa nghịch ngợm. Đôi mắt đen như mực khép hờ, khiến người ta khó lòng biết hắn nghĩ gì. Thiếu niên có thú ngước nhìn buổi lễ, trong đầu dần nổi lên một ý niệm tày trời.

Lúc này thần quan đã xướng đến câu cuối cùng của tế văn, dùng để tạ ơn vị thần sinh sản, mở đầu cho một sinh mạng. Cặp đôi nam nữ tiên tiến đến đàn tế trước hồ. Hai người thông qua tế đàn, không ngừng truyền pháp lực vào hồ sinh mệnh.

Chỉ thấy giữa hồ, theo luồng ánh sáng từ tay hai vị tiên, một cuống sen từ mặt nước trồi lên. Từ cuống sen trơ trọi, một đài sen đang dần trưởng thành. Từ trên tầng trời cao nhất, một quầng sáng ngũ sắc sà xuống, chiếu lấp lánh lên những chiếc lá sen không ngừng sinh sôi trên mặt nước.

Không khí xung quanh tĩnh lặng đến độ kim rơi có thể nghe, chúng tiên người người nín thở quan sát. 

Qua một hồi lâu, vị nữ tiên sắc mặt tái nhợt, nàng ngước đôi mắt đẹp về phía đài sen đang không ngừng sinh trưởng, trong lòng rối rắm, vội đưa mắt nhìn chồng. Đồng loạt lúc ấy, người chồng cũng đưa mắt nhìn sang. Không ai bảo nhau nhưng họ đều thấy trong mắt đối phương là sự lo lắng, nghi ngại.

Chúng tiên không khỏi xôn xao.

"Không phải chứ?".

"Tại sao thời gian đã qua lâu lắm rồi mà đài sen vẫn chưa kết nụ? Chẳng lẽ giáng sinh thất bại?". 

"Nói bậy! Ngươi đã bao giờ thấy giáng sinh thất bại chưa?" Một vị tiên quan nghiêm mặt quát học trò. 

....

Ngay cả người thiếu niên trên cây cũng bị lời nói của chúng tiên dao động. Hắn rướn thân mình về phía mặt hồ, vẫn nét ngả ngớn không đổi nhưng trong đôi mắt đen chỉ thấy một vực sâu tĩnh mịch. 

"Mọi người mau nhìn!". Có tiếng người hô to. Chỉ thấy trên tế đàn, cặp tiên lữ đồng loạt khuỵu xuống. Mà trên mặt hồ, đài sen đã kết nụ lấy tốc độ mắt thường có thế nhìn thấy, lớn lên. Một mùi hương nhè nhẹ lan tỏa, hoa sen tỏa ra ánh sáng chói mắt.

Đợi ánh sáng dịu đi, một dáng hình yểu điệu từ trong hoa bước ra, trên người mang đầy đủ phục sức mà các tiên đã ném vào trong nước. Mái tóc màu tím búi gọn sau gáy, được cây trâm hình rắn bằng vàng cố định, dải lụa tường vân vắt qua trâm theo gió tung bay, bật lên đôi mắt tím nhạt trong suốt. Nàng chỉnh trang lại vệt nhăn trên xiêm áo, đoạn cúi đầu hướng chúng tiên bái lạy. Xong xuôi, nàng nhón chân bay về phía tế đàn, cúi người trước cặp đôi tiên lữ vẻ mặt mỏi mệt.

"Tiên nữ Oran xin ra mắt cha mẹ. Nguyện lấy ngàn lạy tạ công ơn sinh thành" Nàng nói.

Chúng tiên xung quanh vỗ tay ầm ĩ, mừng thiên đình có thêm một thiếu nữ xinh đẹp, hiểu lễ. 

Sau khi Oran bái hoàn lễ, các vị tiên thi nhau bủa vây ba người, không ngừng trao cho họ lời chúc tụng. Các thần sử miệt mài chép lại buổi giáng sinh rúng động này, không hẹn mà cùng suy đoán tương lai cẩm tú của sinh linh non nớt kia.

Một hồi thăm hỏi qua đi, chúng tiên nhất loạt dạt ra, nhường đường cho nữ thần quan tiến đến. Thần quan ra hiệu sử quan ghi chép tên của Oran vào tiên tịch, đoạn đọc lên tiên quy, giới luật của thiên đình. Oran cúi mình lắng nghe. Đến đoạn kết thúc tiên quy, nàng ngẩng đầu, đưa hai tay lên toan đón nhận ly rượu phép từ tay thần quan. Vị thần quan ngó dáng vẻ cung kính của nàng, lòng lấy làm ưng, đường nét nghiêm nghị của khuôn mặt cũng thoáng nhu hòa. Nàng lấy ly rượu từ khay, định trao cho Oran. Lúc này, dị biến xảy ra.

Một bàn tay thoắt đến, chen ngang trên mâm. Chỉ nhoáng một cái, ly rượu từ tay thần quan cũng chuyển dời qua tay người nọ. Vị thần quan bị xô qua một bên. Nàng ta không kìm được bất ngờ, hô nhỏ một tiếng. Sau lại giận dữ, quát: "Là ai...?". Có điều tiếng hô mới đến giữa đường đã vội tắt ngúm, nàng ta tái mét mặt, vội quỳ sụp xuống, hô lên: "Bệ hạ!".

Theo tiếng hô của nàng ta, tất thảy chúng tiên cũng vội khom người. Lúc này nếu có ai dám ngẩng đầu sẽ phát hiện, gốc cây cổ thụ bên hồ lúc nãy đã biến mất. Hóa ra, người được toàn trường cung kính quỳ bái kia chính là thiếu niên vẫn trốn trên cây.

Không biết từ lúc nào, hắn đã đến trên tế đàn. Tay dùng tẩu thuốc nâng mặt của Oran, cẩn thận quan sát. Tiên nữ mới sinh mang dáng vẻ của bé gái 10, 11 tuổi, khuôn mặt xinh xắn vẫn chưa thoát vẻ trẻ con. Lúc này khuôn mặt đó đang ửng đỏ, vừa thẹn vừa giận. Có điều khi đôi mắt trong suốt của nàng lướt qua mọi người, vẻ giận dữ bị sự thản nhiên và cung kính thay thế. Nàng định cúi đầu hành lễ, nhưng chiếc tẩu nơi cằm không cho phép nàng thực hiện động tác này.

Thiên đế ngó ánh mắt của Oran một hồi, đoạn hắn hỏi: "Nàng có muốn trở thành thượng đế phi của ta không?". 

Toàn trường vì một lời này đồng loạt ngưng thở, cha mẹ của Oran không khỏi sửng sốt, nắm chặt hai nắm tay. Vị thần quan hít một ngụm khí lạnh đang định lên tiếng, Oran đã giành trước. Nàng cười: "Bệ hạ nói đùa. Oran có tài đức gì? Nào dám..."

Thiếu niên nhìn nàng, tặc lưỡi hai tiếng. Một hồi bèn cười phá lên, vừa cười vừa nói: "Quả nhiên... Ta chỉ nói đùa thôi nhỉ...?" 

Vị thần quan vẻ mặt giãn ra, nhưng nàng ta vẫn tiến lên, trách móc: "Bệ hạ, chuyện này sao có thể đùa..." lại bị thiên đế cướp lời: "Hôm nay trời đẹp như vầy, ta có buông thả một chút cũng đâu có sao". 

Vừa dứt câu, từ đằng xa đã có một toán người đi đến. Thiên đế thoáng thấy, sắc mặt vụt thay đổi. Chỉ trong tíc tắc người đã nhảy đến tường thành xa xa.

Nếu hắn nhìn không nhầm, kia là người của tể tướng muốn tới bắt hắn. Nhìn gương mặt nghiêm túc của binh lính, thiên đế chắc đến chín phần trò phá phách của hắn đã bị tên kia phát hiện, và mười phần là tên nọ đang nổi điên. Cộng thêm việc gây rối loạn buổi giáng sinh hôm nay, nếu bị tóm chắc chắn sẽ có một bài diễn văn dài. Nên chuồn!

Có điều nàng kia, tên Oran thì phải? Số mệnh của nàng không tầm thường. Đợi nàng trưởng thành, ắt hẳn sẽ có thành tựu hơn người. Phải khiến nàng làm việc cho ta.

Nghĩ vậy, trước khi bỏ đi, thiên đế vẫn không quên bỏ lại một câu: "Oran, ta trông chờ ở nàng". Dứt lời, người cũng biến mất. 

Chúng tiên nhất tề cúi người cung kính tiễn biệt. Bên dưới những hàng mi đang khép là những gợn sóng không tên vẫn đương lan tỏa.

Buổi lễ ngày đó kết thúc trong sự hỗn loạn bởi đội quân của tể tướng. Sự việc sau đó bao gồm cả lời nói đùa của thiên đế dạo ấy đều không được ghi vào trong thần sử, thế nhưng những con người có mặt lúc ấy, ai cũng có lòng riêng.

Bao gồm cả tiểu tiên nữ đứng dưới bật thang cạnh đàn tế, Seraphina.

Năm lại năm, cả Seraphina và Oran đều đã trưởng thành. Mặc dù chuyện năm xưa đã không còn ai nhắc lại, song ngọn lửa trong lòng Seraphina chưa một khắc nào nguôi ngoai. Nó cứ âm ỉ cháy, cháy mãi, mỗi khi ả gặp Oran, mỗi khi ả thầm tán thưởng mắt nhìn người của thiên đế sao mà tốt, tốt quá.

Oran lớn lên, xinh đẹp nức tiếng, tiên lực mạnh mẽ vượt trội. Nàng ta đã nhảy vụt lên khi những người khác còn đang trầy trật. Không chỉ sớm tối kề cận thiên đế, nàng còn sắp chạm tới địa vị nữ quan tối cao sau lễ thăng cấp sắp tới.

Còn Seraphina trừ ở lớp bạn đồng lứa có chút tiếng tăm, một khi đem so với các đàn chị đứng phía trên, ả vẫn là con bé tiên nữ loi choi, vô tích sự.

Ả không cam tâm.

Mỗi khi trộm nhìn thiên đế đi với Oran, tai nghe bọn hầu nữ kháo nhau nàng ta là nữ hoàng tương lai của thiên đình, ả lại nhìn thấy ngọn lửa.

Ngọn lửa đỏ vẫn cháy, vẫn cháy, bập bùng, bập bùng.

Vì lẽ đó, ả dốc công bày mưu tính kế hòng dìm người từng là bạn vào bùn lầy, để dội tắt ngọn lửa trong tâm can đã nhiều năm âm ỉ.

Ngọn lửa quả thật đã tắt ngúm, đồng thời ả cũng mất đi phương hướng, mất đi thiên đường, mất đi tất cả.

Ả nhận ra mọi việc ả làm chỉ đem ả quay trở lại điểm khởi đầu.

Thời điểm của trăm năm trước, rất lâu, rất lâu rồi, ả mới là một tiên nữ ngây thơ, đứng dưới cầu thang cạnh đàn tế, đỏ mắt nhìn bóng người kia nâng niu cưng chiều đóa hoa thơm vừa hé nở.

Đàn tế quá cao, người lại quá nhiều, mặc cho ả chen thế nào, cố vươn tay ra sao, cũng không tài nào chạm đến.

Ánh sáng Thiên Cẩu chói mắt, ả lại đứng ở phía dưới nhìn lên trên. Khoảng cách năm xưa đã hóa cao ngàn trượng, tên đàn ông đang kéo ả như một chiếc gông nặng nề cùm lên vai, lên cổ. Ả cố vùng vẫy, thân xác phàm trần lại chẳng thể mọc cánh bay lên.

Ả như thấy được ngọn lửa, bập bùng, bập bùng.

Phía bên trong vầng hào quang của ánh lửa nhạt nhòa là thiên đế và Oran đang nắm tay.

Thiên Cẩu vẫn cháy, vẫn cháy âm ỉ.

Ả chẳng còn thấy gì ngoài cảnh đó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play