Trương Tiểu Tịch làm sao biết chuyện này kỳ thật cũng không phải do Sử Thanh Long bày mưu đặt kế, Sử Thanh Long hoàn toàn không biết tiêu cục nho nhỏ không có tiếng tăm gì này, cho dù biết đoán chừng cũng sẽ không để ở trong lòng. Sở dĩ Tam đương gia, tiêu đầu Trần Trường Phong tới đây là bởi vì sau khi bị thua sạch tiền trên chiếu bạc, đang mang tâm tình vô cùng khó chịu lại bị tên thường dân vô lương tâm nào đó tiện tay vứt tờ rơi vào mặt, trong lúc nhất thời tất cả khó chịu trong lòng phun trào ra, thế là quyết định tới nơi này tìm đại tiêu đầu Trương làm khó. Nhưng mà lúc này tên kia phách lối ở đây cũng làm Trương Tiểu Tịch cảm thấy vô cùng khó chịu, nhìn thoáng qua Trần Trường Phong, cũng quát lên:
"Tên khốn này, ngưỡng mộ ông ngoại ngươi đẹp trai sao? Ngươi yên tâm, đời này cũng đừng mong hiểu cảm giác đó."
Trần Trường Phong giận dữ:
"Hôm nay lão tử phải giáo huấn thằng nhóc nhà ngươi, không đánh tới khi mẹ ngươi nhận không ra, lão tử liền đổi họ theo ngươi." Hắn đang muốn động thủ lại bị Vương Thắng Nam ngăn lại, mỹ nữ sư phụ thản nhiên nói:
"Đồ đệ của ta còn chưa tới phiên ngươi giáo huấn."
Trần Trường Phong đâu thèm nghĩ nhiều như vậy, mặc dù cũng từng được nghe tiếng võ quán Thanh Dương, nhưng lúc đó Vương quán chủ còn tại thế, hiện tại chỉ là một tiểu cô nương trẻ tuổi, Trần Trường Phong thầm xem thường trong lòng, đánh ra một chưởng tùy tiện, cho rằng dù đánh không trúng nàng cũng làm nàng luống cuống tay chân một phen. Nào nghĩ tới Vương Thắng Nam lại mượn lực dùng lực hất nhẹ nhàng hắn qua một bên, Trần Trường Phong không khống chế được cường độ nên trượt chân, suýt nữa làm trò cười cho thiên hạ, hắn lập tức thu hồi khinh thị Vương Thắng Nam.
Đừng nhìn bề ngoài Trần Trường Phong thô lỗ, rất nhiều người đã bị bộ dạng của hắn lừa gạt, thật ra hắn là người thông minh biết tiến thoái, lập tức biến đổi chiêu số, toàn lực ứng phó bức Vương Thắng Nam lui lại mấy bước, hắn cũng không thừa thắng xông lên mà thuận thế thu chưởng, hét lớn:
"Vương quán chủ, lần này ta đến cũng không phải luận bàn võ công với cô, mà là tới tìm tổng tiêu đầu tiêu cục Di động Đại Yên tỷ thí, cô là người tiêu cục Di động Đại Yên lúc nào vậy?"
Lại lấy quy củ giang hồ ép Vương Thắng Nam. Vương Thắng Nam mặt lạnh:
"Chuyện của đồ đệ ta đương nhiên là chuyện của ta."
Trần Trường Phong cười lạnh:
"Cô có thể bảo vệ hắn nhất thời nhưng có thể bảo vệ hắn cả đời sao, huống chi hắn đã tự lập môn hộ, ai mở tiêu cục mà chưa từng bị người đăng môn khiêu chiến, tất cả mọi người đều một đao một kiếm liều lấy tên tuổi, Trương đại tiêu đầu thật tốt, trốn sau váy của sư phụ ung dung tự tại, chỉ tiếc tên tuổi Di động Đại Yên hôm nay đã mất hết."
Vương Thắng Nam biết hắn đang khích Trương Tiểu Tịch, nhưng nàng cũng rõ công phu mèo ba chân của Trương Tiểu Tịch, ngay cả ba chiêu của nàng cũng không tiếp nổi chớ nói chi Trần Trường Phong còn mạnh hơn mình ba phần. Nhưng mà Trương Tiểu Tịch phía sau lại bình tĩnh đáp lại:
"Võ công tên này mặc dù không ra gì, nhưng mà lời nói cũng là có mấy phần đạo lý, sư phụ ngài nghỉ ngơi trước đi, nhìn ta thu thập hắn."
Người trẻ tuổi da mặt mỏng, quả nhiên mắc câu rồi, Trần Trường Phong mừng rỡ trong lòng, nhưng mặt ngoài lại giả vờ cả giận, quát lên:
"Dám khinh bỉ võ công ông nội ngươi, hôm nay ta nhất định phải giáo huấn cháu nội."
Mỹ nữ sư phụ vẫn lo lắng an nguy của Trương Tiểu Tịch, nhưng mà nàng thấy Trương Tiểu Tịch đã hoàn toàn bị đối thủ kích thích, trong lòng không khỏi âm thầm sầu lo, lui đến sau lưng Trương Tiểu Tịch, lặng lẽ dặn dò:
"Lát nữa đánh không lại cũng đừng cậy mạnh, nhớ rõ tranh thủ nhận thua, ta sẽ xuất thủ, tính mệnh là chuyện lớn tiêu cục chỉ là việc nhỏ, vạn nhất không thành ngươi lại học với ta hai nắm, đến lúc đó nhất định có thể đánh bại hắn."
Trương Tiểu Tịch nghe vậy liền thấy ấm áp trong lòng, vẫn là mỹ nữ sư phụ tốt với ta nha, nhưng mà hắn biết trận tỷ thí trước mắt là nhân tố quyết định tiêu cục có thể khai trương thuận lợi hay không, nhiệm vụ hệ thống giao quả nhiên không cái nào dễ a, Trương Tiểu Tịch cũng rất đau đầu, nhưng vì tiêu cục, vì SP vẫn kiên trì lên a....
Mặc dù hệ thống đánh giá sức chiến đấu của Trương Tiểu Tịch chỉ tới Mậu, nhưng đó là đánh giá tổng hợp, trên thực tế thân pháp cùng căn cốt của hắn vẫn có chút ưu thế so người khác, căn cốt cũng tạm được, dù bị đánh, ăn một quyền của Trần Trường Phong cao lắm là phun máu ba lần, nhưng thân pháp hắn cao hơn người ta, đối mặt với đối thủ chuyên về sức mạnh vẫn có thể dùng biện pháp du kích.
Song phương chính thức ước đấu, không giống ẩu đả đầu đường, song phương giao chiến phải lập khế ước sinh tử, quyền cước không có mắt, lúc tỷ thí mặc dù mọi người sẽ không hạ độc chiêu, nhưng khó tránh sẽ xuất hiện một ít ngoài ý muốn, đến lúc xuất hiện tình huống đặc biệt, một phương thất thủ bị một phương khác đánh chết hoặc tàn phế thì xử lý thế nào? Như vậy chẳng phải là thành huyết hải thâm cừu hai nhà, đời đời con cháu đều bị cuốn vào xòng tròn trả thù, báo thù vì một trận quyết đấu sao? Cho nên vì ngăn bi kịch phát sinh, song phương giao chiến sẽ lập lời thề, vô luận thắng thua sinh tử, thân bằng hảo hữu đều không thể tìm người ta báo thù (đương nhiên có thể thách đấu lại).
Trương Tiểu Tịch cùng Trần Trường Phong lập thề xong, cái tỷ thí đã bắt đầu, Trương Tiểu Tịch thừa dịp người ta mới nói xong đã xông lên đánh lén, trạch nam hiện tại đã không còn là thiếu niên một tháng trước chỉ có thể dựa vào canh thịt dê thủ thắng, Thanh Phong Chưởng mặc dù không có tác dụng gì, nhưng quyền pháp cơ sở vẫn có chút tác dụng, xuất thủ định làm Trần Trường Phong trở tay không kịp, Trương Tiểu Tịch tung một quyền vào ngực Trần Trường Phong.
Kết quả thiếu niên phải hít vào một ngụm khí lạnh, nắm đấm có hơi đau nhưng hắn vẫn kiên trì ra đòn tiếp, chỉ thấy đối thủ giống như không có chuyện gì, Trương Tiểu Tịch cười như mếu trong lòng, đây chẳng lẽ là kim cương bất hoại?
Trần Trường Phong vừa vào sân liền ăn một quyền cũng hơi buồn bực, dù sao bị một thằng nhãi đánh vào ngực là sự tình rất mất mặt, chuyện này truyền đi chắc chắn sẽ bị anh em trong tiêu cục chế giễu, nhưng mà cũng may, không đau lắm? Xem ra sức tiểu tử này cũng có hạn, qua mấy chiêu nữa không chừng nằm thở trên sàn, miệng thằng nhóc này thối như vậy, hay là giả bộ thất thủ phế một tay hắn a? Trong lòng Trần Trường Phong hiện lên các ý nghĩ độc ác. Nhưng mà diễn biến tiếp theo làm hắn có chút thất vọng, mặc dù hắn một mực chiếm lấy thượng phong, nhưng đòn đánh của hắn không cách nào đánh trúng Trương Tiểu Tịch, điều này làm hắn có chút nóng nảy, thằng nhóc này sao trơn vậy?
Trương Tiểu Tịch cũng đang cắn răng chịu khổ, lúc này hắn đã hoàn toàn rơi vào thế bị động, chỉ còn chút lực né tránh, cho dù không thua, nhưng tiếp tục như vậy hắn cũng đừng hòng thắng.
Trên thực tế, người xem ở đây cũng đã nhìn ra, Trương Tiểu Tịch bị thua chỉ sợ là chuyện sớm muộn. Quả nhiên không ngoài sở liệu, lại qua hơn mười chiêu, Trương Tiểu Tịch trở nên chật vật, mỗi lần đều né hiểm, Trần Trường Phong lại càng đánh càng hăng, lão luyện vẫn là lão luyện, càng gần chiến thắng lại càng kìm chế nôn nóng, từng bước một ép tới. Trương Tiểu Tịch bây giờ đã rất nguy hiểm, Vương Thắng Nam ở một bên cũng thấy bất ổn, lo lắng không thôi. Nhưng mà giờ này thiếu niên bị buộc đến tuyệt cảnh lại mỉm cười, quần chúng thầm tiểu tử kia bị sợ đến điên rồi, lại nghe thiếu niên hét lớn một tiếng:
"Khinh người quá đáng, ta phải xuất tuyệt chiêu!"
Trần Trường Phong đã nắm chắc thắng lợi trong tay cũng giật mình kêu lên, theo bản năng liền nhảy lùi một bước, nhưng mà phản kích sắc bén nhưng không đến như trong tưởng tượng, ngược lại thiếu niên tạm thời thở dốc.
Trần Trường Phong lúc này mới phát hiện mình bởi vì quá cẩn thận mà bị lừa, tức giận không chỗ phát tiết, không cho thiếu niên thời gian nghỉ ngơi đã tiến lại tấn công tới tấp. Lại qua tầm mười chiêu,Trương Tiểu Tịch lập lại chiêu cũ, miệng hô lớn "Đồ khốn, ăn một chiêu Lư Sơn Thăng Long Bá!"
Trong lòng Trần Trường Phong mặc dù không sợ, nhưng thấy tên chiêu thức có vẻ lạ cũng tạm hoãn tấn công, tiếp theo lại không có gì phát sinh, lần này Trần Trường Phong lại ăn thiệt thòi nhỏ. Bảy chiêu qua đi, Trương Tiểu Tịch lại bị ép vào tuyệt cảnh, thế là thiếu niên không lùi mà tiến tới, miệng rống to:
"Thiểm Điện Quang Tốc Quyền!"
Nhưng mà lần này Trần Trường Phong không dừng lại, mặc dù nhìn ra Trương Tiểu Tịch rất có thể nhanh hơn một chưởng của hắn, nhưng có kinh nghiệm mấy lần trước nên hắn cũng không sợ, thầm nghĩ coi như trúng một quyền cũng không sao, ăn một chưởng của ta tối thiểu cũng mất ba lít máu, gãy mấy cái xương ngực.
Song khi Trương Tiểu Tịch đánh trúng bụng hắn, Trần Trường Phong chỉ cảm thấy một lực cực mạnh truyền đến từ cổ tay thiếu niên, giống như bị thiên thạch đập trúng, máu tươi trào ra khỏi miệng, cả người liền văng ra xa....
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT