Một câu nói của Việt Thanh Phong lại khiến cho mọi người trong phòng phải yên lặng.
Tiếng cười của Tư Ly im bặt, duy trì tư thế kì quái mà hoảng sợ nhìn về phía đối diện, Thu Viễn cũng là lần đầu nghe được lời này, hoảng sợ kêu trời.
Hề Ngọc Đường bị sặc nước, ho khan một lúc lâu, không thể tin mà nhìn về phía nam tử vẫn đang mang vẻ mặt vân đạm phong khinh phía đối diện: “Việt Thanh Phong, Đường Tích Tích là vị hôn thê của Tiêu Vân Hàm đấy.”
“Vì thế mới nói là đừng bao giờ xem lời giang hồ là thật” Việt Thanh Phong mặt không đổi sắc.
“Vậy hiện tại ngươi đang nói gì thế?” Hề Ngọc Đường sắp hỏng mất rồi.
Nam tử không nói gì, thậm chí còn rót lại cho Hề Ngọc Đường một ly trà: “Không phải là đã giải trừ hôn ước rồi sao?”
Tư Ly nhìn thoáng qua giáo chủ nhà mình, thử nói: “Việt thiếu chủ, hiện tại Đường cô nương đang ở trên Tuyết Sơn của chúng ta.”
Việt Thanh Phong gió thổi không động: “Ta biết.”
Tư Ly: “... Không định cướp về sao?”
Việt Thanh Phong: “Ngươi đoán xem?”
Ba người đều mang dáng vẻ lở mờ, Việt Thanh Phong cười, đổ trà nguội trong chén, ngồi chờ bọn họ hồi hồn.
Sau một lúc lâu, Hề Ngọc Đường mở miệng: “Ngươi cam tâm sao?”
“Hề giáo chủ cho rằng Đường cô nương sẽ nguyện ý xuống Tuyết Sơn sao?” Việt Thanh Phong nhíu mày.
“Nàng không muốn.” Hề Ngọc Đường chắc chắn.
“Vậy cũng được.” Việt Thanh Phong cụp mắt.
Hề Ngọc Đường há miệng thở dốc, một lúc sau mới khôi phục được lý trí: “Việt Thanh Phong, tuy rằng nữ nhân giang hồ yêu ghét rõ ràng, nhưng danh tiết của cô nương nhà người ta thì không thể tuỳ ý trêu đùa, hôm nay dừng tại đây đi.”
Bỗng nhiên Việt Thanh Phong mất hứng trêu chọc bọn họ, không chút để ý gật đầu: “Vậy thì không nói nữa.”
Nhất thời Thu Viễn giơ chân: “Thiếu chủ, nói gì mà chỉ nói một nửa....”
“Đùa cho vui thôi, không thể coi như thật.” Việt Thanh Phong tao nhã đứng dậy: “Ta sợ không đánh lạc hướng, Hề giáo chủ sẽ quăng ngươi ra khỏi cửa sổ trước mặt ta.”
Thu Viễn: “...”
Thấy chủ đề này được lược qua, Tư Ly thầm thờ phào một hơi, để lại Thu Viễn vì mãi suy nghĩ theo cách của người khác nên chẳng biết suy nghĩ của mình là gì. Việt Thanh Phong cũng lười nói lại, chỉ nhẹ giọng mở miệng: “Đi thôi, sắp đến giờ rồi.”
Người đối diện gật đầu, đứng dậy xuất môn đi theo.
Tư Ly tiến đên bên cạnh giáo chủ nhà mình, kéo góc áo của nàng, vừa đi vừa nói: “Giáo chủ, lời đồn đãi của người và Thẩm Thất... Cứ mặc kệ sao?”
“Đã biết là tin đồn, sao phải cố ý đi làm sáng tỏ?” Hề Ngọc Đường sờ đầu Tư Ly: “Tư Ly, trên đời này không phải chuyện nào cũng có thể nói rõ ràng. Nếu thế nhân đã nói vậy, muốn bọn họ không còn nghi ngờ ta và tiểu Mỹ nữa, trừ khi từ giờ chúng ta không gặp nhau, ngươi thấy có thể sao?”
Tư Ly lắc đầu.
“Vậy là được rồi.” Sắc mặt Hề Ngọc Đường dần trở nên lạnh lẽo: “Không có lửa thì làm sao khói. Ngươi cảm thấy nếu làm sáng tỏ tin đồn này, hậu quả sẽ là gì?”
Tư Ly suy nghĩ, cúi mặt xuống: “Thẩm tiểu Mỹ sẽ xuống núi, rời khỏi chúng ta.”
Hề Ngọc Đường tiếp tục hỏi: “Vậy không phải sẽ hợp ý rất nhiều người sao?”
Tư Ly gật đầu, thiên hạ đệ nhất thần y ở Huyền Thiên bọn họ, tất nhiên sẽ có rất nhiều kẻ không phục...
“Giáo chủ, chắc hẳn kẻ truyền những lời này phải có dụng tâm khác.”
Thấy cuối cùng hắn cũng phản ứng kịp, Hề Ngọc Đường vui mừng vỗ đầu hắn một cái: “Cho nên... Cho dù Thẩm tiểu Mỹ có là khách nhập màn của bổn toạ thì sao?”
Tư Ly giơ tay lên: “Rất tốt!”
Hề Ngọc Đường cười: “Bổn toạ cũng cho là như thế.”
... Việt Thanh Phong đi ở phía trước nghe được từ đầu đến cuối, đầu đầy hắc tuyến, không biết vì sao mà bỗng nhiên tâm tình lại trở nên có chút phức tạp.
Vì thế khi Thu Viễn khổ sở đỡ thiếu gia nhà mình lên xe ngựa, lại bị cho hay bổng lộc một năm kế sẽ không có rồi.
Thu Viễn nước mắt lưng tròng nhìn chằm chằm rèm xe rồi oán hận hồi lâu, yên lặng tát vào miệng mình một cái.
.....
Thật ra, Việt Thanh Phong cũng không biết tại sao mình lại có chút không vui.
Vốn dĩ ước hẹn tại Vọng Tương Lâu chính là kế hoạch tốt của hắn, có thể thuận lợi kết minh với Hề Ngọc Đường thì mục đích đã hoàn thành, hiện tại hẵn vẫn chưa dám mơ tưởng tới việc hợp tác nhiều hơn, hắn đã lường trước từng bước một để đối phó với Hề Ngọc Đường... Ngay cả thái độ của Hề Ngọc Đường với Thẩm Thất hắn cũng đã biết trước, nhưng không biết vì sao, trong lòng vẫn có chút không thoải mái.
Việc không vui không rõ nguyên nhân ấy cứ tra tấn hắn một đường, từ không rõ nguyên nhân cuối cùng lại biến thành hận mình.
Hai chiếc xe ngựa một trước một sau ra khỏi cửa thành, Thu Viễn đánh xe ở phía trước, đi được nửa đường, đột nhiên cảm thấy có chút không thích hợp, yên lặng đánh xe chậm lại, thấp giọng nói: “Chủ tử, có gì đó không đúng.”
Trên đường này quá yên tĩnh.
Việt Thanh Phong xốc màn xe lên, quét mắt một vòng trên con đường trống không người, dừng lại bên rừng cây ven đường, ánh mắt biến đổi, nhanh chóng bắt lấy vai Thu Viễn, phi thân ra khỏi xe ngựa.
Một giây sau, chỉ nghe thấy một tiếng vang thật lớn, sau lưng bọn họ, trong phút chốc xe ngựa của Hề Ngọc Đường và Tư Ly đã bị phá thành từng mảnh nhỏ, vô số đầu mũi tên bắn tới, giáo chúng đánh xe của Huyền Thiên giáo trực tiếp bị ghim vào trên xe, ngựa bị kinh hoảng, chổng chân trước lên không mà hí vang, còn chưa kịp chạy đã lảo đảo ngã xuống.
Biến cố phát sinh bất ngờ, tất cả mọi người đều không kịp phản ứng.
Việt Thanh Phong rút kiếm bên người vừa đánh rơi tất cả tên, vừa nhìn về phía xe ngựa đằng sau: “Hề Ngọc Đường!”
Bụi đất bay mù mịt, hai bóng người hiện lên, đúng là Hề Ngọc Đường đang che chở cho Tư Ly, chỉ nghe tiếng của nàng truyền từ xa đến: “Trốn!”
Bất chợt Tư Ly cúi xuống, một mũi tên bay lướt qua đầu của hắn, cứa đứt mất dây cột tóc. Suýt chút nữa, hắn sẽ cứ như vậy mà bỏ mạng rồi!
Hề Ngọc Đường nhanh chóng nhấc vài miếng vải màn xe đã bị đứt đoạn bên cạnh, nhanh chóng phát nội lực, tơ lụa trong tay như kiếm, vừa cứng vừa mềm, quét sạch những mũi tên ở xung quanh, Tư Ly ở sát cạnh nàng, thỉnh thoảng lại hỗ trợ đánh gãy một vài con cá lọt lướt, mắt lại quét quanh bốn phía, rất nhanh đã phát hiện có điều không đúng.
“Giáo chủ, là nhằm vào chúng ta, bên Việt công tử không có chuyện gì.”
Hề Ngọc Đường xoay người đá bay một mũi tên, lạnh lùng nói: “Ta biết.”
Việt Thanh Phong cách khá xa cũng phát hiện có chút không đúng, muốn đến gần lại bị tên bắn cản lại, chỉ có thể bảo vệ mình và Thu Viễn trước.
Nhưng rất nhanh, một trận mưa tên kết thúc, hơn mười hắc y nhân xuất hiện ở hai bên đường vắng, hắc y nhân che mặt, sát khí tận trời, nhanh chóng vây quanh Hề Ngọc Đường cùng Tư Ly.
“Người tới là ai?” Tư Ly lạnh lùng hỏi.
Trả lời hắn, là đối phương đồng loạt xông lên.
Việt Thanh Phong thấy không ổn, buông Thu Viễn ra liền muốn phi thân mà đi, nhưng nửa đường lại bị hai hắc y nhân chắn trước mặt.
“Việt thiếu chủ.” Giọng của đối phương rất khàn, hệt như yết hầu đã từng bị phỏng: “Nghĩ kỹ rồi hẵng làm.”
“Cút.” Việt Thanh Phong không nói hai lời vung kiếm quét về phía hai người.
Bên kia, Hề Ngọc Đường cùng Tư Ly đã khai chiến với đối phương. Võ công của những người này rất cao, ra tay lưu loát, chiêu chiêu chí mạng, hiển nhiên là những sát thủ đao đã uống quen máu.
Tư Ly rải độc, đối phương chỉ tránh đi một chút, hoàn toàn không quan tâm đến việc liệu mình có trúng độc hay không, vòng tới bên Hề Ngọc Đường, dường như không hề đặt Tư Ly vào trong mắt.
Mà Hề Ngọc Đường bị hơn mười người vây quanh vẫn không rơi vào thế hạ phong, tơ hồng và ngân châm trong tay như lưỡi hái của tử thần, rất nhanh, bên chân hai người đã có không ít thi thể của hắc y nhân.
“Thính Vũ Các...” Tư Ly nhanh chóng biết được thân phận của đối phương: “Giáo chủ, bọn họ là người của Thính Vũ Các!”
Thính Vũ Các, một tổ chức sát thủ nổi danh trong giang hồ, chỉ cần trả tiền, ai cũng có thể giết, bao gồm cả người trong triều đình và hoàng thất. Mà hiển nhiên những người này đều là tinh anh trong Thính Vũ Các, đội ngũ như vậy, chỉ vì một người Hề Ngọc Đường, cũng coi như là xem trọng nàng rồi.
Thấy Tư Ly đã biết được thân phận người đến, một người trong đám hắc y nhân hô lớn, thế công bọn họ lại tăng lên, rất nhanh Tư Ly đã không còn là đối thủ. Đối phương phóng một đao xẹt qua tay hắn, một vệt máu lướt qua không trung, hắn miễn cưỡng tránh thoát, ám tiễn bắn vút vút vào mặt đối phương, sát thủ đã ngã xuống đất không dậy nổi vì độc.
Nhưng ngay sau đó, cả người Tư Ly cứng đờ, ma xui quỷ khiến lại lảo đảo đi về phía trước, phía sau, một kẻ vung đao bổ vào lưng hắn, vừa may thoát khỏi một kích chí mạng.
Hề Ngọc Đường thấy thế, xuống tay càng thêm tàn nhẫn, nội lực ầm ầm bùng nổ, ba sợi tơ hồng trong tay chém sắt như chém bùn, trong phút chốc đã bức lui mấy người. Cơ hội khó có được, nàng lộn người đạp vào một kẻ phía sau, phi thân lên bên cạnh Tư Ly, vung tay chộp lấy bả vai của thiếu niên, giải quyết hết mấy kẻ cản đường rồi ném về phía Việt Thanh Phong.
“Lăn xa ra một chút!” Nàng hét về phía Tư Ly.
Tư Ly chưa kịp phòng bị đã bị vứt tới trước mặt Việt Thanh Phong, nhất thời hai mắt đỏ bừng lên vì tức giận. Hắn vùng ra, tránh khỏi Việt Thanh Phong, không nói hai lời định quay trở lại vòng vây.
Việt Thanh Phong phi thân lên điểm huyệt hắn, nhất thời Tư Ly trở nên cứng đờ bất động.
“Thu Viễn, chăm sóc hắn!” Hắn lạnh giọng nói.
“Buông ta ra! Hỗn đản, Việt Thanh Phong ngươi buông ta ra!” Tư ly hét to.
Thu Viễn tiến lên tiếp lấy Tư Ly, vận khinh công chạy về phía trước, vừa chạy vừa kêu: “Công tử cẩn thận, ngàn vạn lần đừng để bị thương! Thu Viễn ở phía trước chờ ngài!”
Nói xong, lại dùng sức tung pháo hiệu trong tay ra, một làn khói nổ tung trên đầu mọi người.
Có Việt Thanh Phong gia nhập, nhất thời áp lực của Hề Ngọc Đường được giảm bớt. Lần đầu tiên hai kẻ không ưa nhau liên thủ, lại bời vì đã hiểu quá rõ võ công đối phương mà phối hợp vô cùng nhuần nhuyễn. Dựa vào chút này, Hề Ngọc Đường mới miễn cưỡng thoát khỏi cái bóng tử vong to lớn, vất vả đánh lui một đợt tiến công, thở hổn hển dựa vào sau lưng Việt Thanh Phong.
“Đa tạ.” Dường như nàng đã kiệt sức, hô hấp cũng có chút bất ổn, hỗn loạn, nếu Việt Thanh Phong đến trễ chút nữa, hôm nay nàng không chết thì cũng phải trọng thương.
Sát thủ Thính Vũ Các phái đến đều là tinh anh, nói đến võ công thì cũng đạt đến tiêu chuẩn của Trâu Thanh và Lâm Uyên, chỉ một tên nào đó cũng đã rất khó đối phó, đừng nói đến việc mười mấy người cùng ra tay. Cho dù võ công của Hề Ngọc Đường nàng có cao đến đâu cũng không thể trụ được trước thế công của nhiều cao thủ như vậy.
Từ khi xuyên không đến nay, Hề giáo chủ đã thấy quen vô số cảnh tượng minh thương ám nhận cùng tuyệt cảnh chết chóc, chỉ tính ám sát thôi đã có hơn trăm lần, nhưng chưa từng có lần nào giống lần này. Đối mặt với kẻ địch như vậy, nếu không phải bất chấp sinh tử mà đánh nhau đến chết, chỉ sợ nàng cũng chỉ chống đỡ được trong thời gian một ly trà.
Chỉ có kẻ không muốn sống mới có thể lấy mạng người khác.
Việt Thanh Phong vẫn không nhúc nhích đứng phía sau, dùng lưng làm điểm dựa cho Hề Ngọc Đường, cảm nhận thấy chân khí hỗn loạn cùng hơi thở bất ổn của nàng, hiển nhiên là đang phải cố sức, không đáp lời nàng, chỉ thản nhiên nói: “Thu Viễn đã thả khói hiệu rồi, chống đỡ thêm chút nữa.”
Không chỉ Việt Thanh Phong nhìn thấy pháo hiệu, thủ lĩnh của đám hắc y nhân cũng nhìn thấy đám khói trên đầu mình, thấy Việt Thanh Phong đã tiến vào vòng chiến, nâng tay hô lên, hắc y nhân mai phục trong rừng tùng hai bên đường đều chạy ra, chỉ cần đếm sơ qua, số người đã tăng hơn so với đợt đầu.
Xem ra hôm nay Thính Vũ Các muốn mạng của nàng rồi. Hề Ngọc Đường híp mắt nhìn thủ lĩnh của đám hắc y nhân: “Để hắn đi.”
Dù có nói nàng và Việt Thanh Phong là kẻ thù lâu năm, nhưng hai người chỉ giao thủ vài lần ít ỏi, cũng chưa bao giờ liều mạng đấu với nhau, hiện giờ Thính Vũ Các chỉ nhằm vào một mình nàng, mặc dù thường ngày Hề Ngọc Đường vẫn trù Việt Thanh Phong chết sớm, nhưng cũng không muốn liên luỵ đến hắn trong lúc này.
Đây là đạo nghĩa, cũng là điểm mấu chốt.
Loại tâm lý này không phải là do đạo đức tốt gì, chẳng qua nó cũng chỉ phát sinh từ một loại ham muốn chiếm hữu và chấp niệm “Trừ ta ra không có ai được giết hắn” đã ngấm sâu vào trong lòng nhiều năm qua.
Việt Thanh Phong ngẩn ra, kinh ngạc nhìn người bên cạnh, bỗng nhiên một chỗ nào đó sâu trong nội tâm lại dâng lên thứ cảm giác không thể nói nên lời.
Trong lúc sinh tử, có rất nhiều thứ đều dễ dàng bị phóng đại, bao gồm cả tình nghĩa.
“Chúng ta không có hứng thú với mạng của Việt thiếu chủ, nhưng đao kiếm không có mắt.” Dường như thủ lĩnh của đám hắc y nhân cũng cảm thấy rất kinh ngạc khi Hề Ngọc Đường không muốn kéo Việt Thanh Phong theo, mở miệng nói: “Hề giáo chủ, Việt thiếu chủ, đắc tội rồi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT