Xa cách mười sáu năm, đây là lần đầu tiên huynh muội hai bọn họ gạt bỏ mọi thân phận để đối mặt với nhau.

Hề Ngọc Lam như có chút tham lam mà nhìn gương mặt xinh đẹp thanh tú, đầy anh khí không bị dịch dung của muội muội nhà mình, từ mắt đến môi, vô cùng lưu luyến, hệt như có nhìn bao lâu cũng không thể đủ.

Nào sợ lúc này vẻ mặt của nàng bị phủ kín bởi sự tức giận cũng khiến hắn cảm thấy ngọt ngào đến tận đáy lòng.

Nghiêm túc mà nói, thật ra thì chỉ mới sáu năm hắn không gặp Hề Ngọc Đường thôi. Lúc trước, chỉ cần hắn có thời gian thì hằng năm đều sẽ giành chút thời gian bí mật lên Tuyết Sơn một chuyến, không dám gặp mặt, chỉ nấp trong bóng tối, nhìn nàng vung đao giết người, nhìn nàng lập kế hại người, ngắm nhìn nụ cười xinh đẹp của nàng, nhìn nàng vui vẻ ấm áp, nhìn nàng mất ngủ, nhìn nàng khổ sở, nhìn nàng vui sướng, nhìn nàng bận rộn. Chỉ cần thấy nàng vẫn còn sống tốt thì toàn thân hắn cũng tràn đầy sức mạnh, dù tiếp đến có phải đối mặt với cái chết cũng chẳng hề e ngại.

Nữ tử này là người thân duy nhất còn lại trên cõi đời này của hắn, là tiểu muội được hắn thương yêu, nâng niu trong tay từ thuở xưa, là người mà hắn đã thề phải bảo vệ.

Thế nhưng thế sự khó lường, hết lần này tới lần khác hắn luôn là một vị huynh trưởng tồi

Ánh mắt của Hề Ngọc Lam chợt trở nên ảm đạm, đối mặt với câu hỏi của Hề Ngọc Đường, hắn không thể trả lời được câu nào. Thầm muốn xin lỗi, nhưng lời đến khóe miệng, đối mặt với lửa giận của nàng, lại không nói ra được.

Hắn cho người hầu lui, nơi khóe môi chứa đựng sự khổ sở và cam chịu, tự mình hứng chịu hết lửa giận của nàng. Mà trên thực tế, hắn có thể cảm nhận được Hề Ngọc Đường cũng không hẳn là hoàn toàn bất bình vì Việt Thanh Phong, chẳng qua nàng đang dựa vào chuyện này mà phát tiết sự bất mãn trong lòng với hắn.

Hắn dám phản bác không? Dám oán trách không?

Hắn chỉ hận Hề Ngọc Đường không mắng thêm đôi câu nữa, dù nàng có đánh hắn cũng không sao.

Hai người đối diện nhau không nói gì.

Từ sau khi Hề Ngọc Đường hỏi câu kia thì đứng yên chờ người trước mắt mở miệng, nhưng đối phương chỉ yên lặng nhìn nàng, không hề có một câu giải thích, một câu phản bác cũng không, chỉ dùng ánh mắt phức tạp mà nhìn nàng, thấy thế, lửa giận của nàng chợt dâng trào.

Nàng siết chặt tay, đang muốn mở miệng đã thấy ánh mắt của người trước mặt chợt trở nên ảm đạm, ngay tiếp theo khuôn mặt thoạt nhìn bình thường không có gì lạ nhưng ngập tràn khí chất kia chợt mất hết màu sắc, chẳng biết vì sao mà lòng lại có chút hoảng hốt, lời quát mắng đã đến môi nhưng chẳng thể thốt nên lời.

Luống cuống tay chân đứng tại chỗ, Hề Ngọc Đường nhìn chăm chăm vào Lam Ngọc, dịch chân về phía trước theo bản năng.

”Huynh... huynh đừng như vậy, muội không có ý mắng huynh, muội, muội chỉ...”

Lam Ngọc buồn bã nhếch môi, hệt như không nghe thấy lời của nàng, cả người càng thêm chán nản, lời của nàng, càng khiến hắn không thể đối mặt với nàng hơn nữa. Mà hết lần này tới lần khác lại vào lúc này, ngân châm của Thẩm Thất lại bắt đầu phát huy tác dụng, cơn đau nhức trên đùi khiến sắc mặt hắn bất ngờ trở nên trắng bệch, cả người run rẩy, sau lưng và trán dần toát ra một lớp mồ hôi dày.

Thời gian của cơn đau kia rất ngắn, nhưng lọt vào mắt của Hề Ngọc Đường thì trông như hắn đang phải chịu đựng một sự đau đớn cực đại, ngay cả bề mặt bàn đá cạnh người nơi hắn đang để tay cũng xuất hiện một vết lằn, đốt ngón tay trắng bệch, mấy ngón tay bấm thật sâu vào trên mặt bàn để lại vài vết lõm.

Hề Ngọc Đường cũng hoảng hồn, vành mắt chợt đỏ lên, vô ý tiến lên phía trước từng bước: “Huynh, huynh không sao chứ? Có chuyện gì vậy? Huynh... Việt Thanh Phong đánh huynh phải không? Các người giao thủ à? Hắn đả thương huynh à? Huynh đừng động, đừng động, muội, muội... muội đi tìm A Thất! Muội tìm Việt Thanh Phong báo thù cho huynh, huynh chờ, chờ muội, đừng có đi đâu cả!”

Vừa nói xong nàng đã xoay người trở về.

May mà Lam Ngọc kịp gọi nàng lại: “... Đường Đường.”

Một cái tên, một tiếng thở dài, một tiếng nỉ non như truyền tới từ tận nơi chân trời xa xôi khiến Hề Ngọc Đường chợt dừng bước, sống lưng cứng như sắt, nước mắt bất ngờ dồn lên hốc mắt.

Nàng nhìn rồi lại nhìn, càng không ngừng nháy mắt, cuối cùng cũng nuốt dược dòng nước mắt mãnh liệt kia vào trong, lại không quay đầu.

”Ta không sao, ta không đi, cũng không đi nữa...” Cả lồng ngực của Lam Ngọc đều chìm trong sự vui sướng vì lời nói của nàng, nhưng sự mệt mỏi từ sau cơn đau nhức lúc trước vẫn lộ rõ trong giọng điệu, Hề Ngọc Đường nghe thấy mà lòng không yên.

Hồi lâu sau, nàng quay đầu lại, trong mắt đã không còn tình cảm mênh mông, lại khôi phục sự tỉnh táo lúc thường, đón nhận tầm mắt của Lam Ngọc, dừng một chút, không lên tiếng.

Lam Ngọc cũng không mở miệng, cứ nhếch môi cười mà nhìn nàng.

Qua một lúc, Hề Ngọc Đường mới rũ mắt, nói: “Chẳng phải huynh nói hôm nay sẽ đi à?”

Khóe môi Lam Ngọc hơi khựng lại, để lộ một nụ cười khổ: “... Tạm thời đổi ý rồi. Có điều... nếu muội không muốn thấy ta, ta...”

“...”

Giờ không có cách nào để nói mấy lời sắt đá kia, Hề Ngọc Đường liếc hắn một cái thật sâu, phẩy tay áo bỏ đi.

Lam Ngọc ở phía sau giơ tay muốn ngăn nàng theo bản năng, chợt ý thức được tình cảnh của mình, chút u ám trong mắt lại dâng lên, chán nản ngả ra sau.

Một đường rời khỏi Vân Yến Viên như phải chạy trốn, chỉ lướt qua Thu Viễn đang trợn mắt há hốc mồm, Hề Ngọc Đường lấy tốc độ nhanh nhất xông về phía chủ viện, lúc vừa chuẩn bị tiến vào phòng của Việt Thanh Phong thì chợt dừng lại, suy nghĩ vừa chuyển, lập tức quay về Vân Mộng Viên.

Trong phòng, Thẩm Thất đang ngẩn người nhìn về phía cửa sổ.

Hề Ngọc Đường hùng hổ xông tới, hai người nhìn nhau, nàng mím môi, ngồi xuống rót cho mình một chén nước lớn rồi tu ừng ực.

“... Về rồi à?” Thẩm Thất nhíu mày nhìn nàng.

Hề Ngọc Đường gật đầu, suy nghĩ một chút, trực tiếp hỏi vấn đề trong lòng: “Chuyện của Lam Ngọc là thế nào?”

Mắt Thẩm Thất thoáng qua chút vẻ kinh ngạc: “Sao lại quan tâm đến hắn vậy?”

“...” Mặt Hề Ngọc Đường hơi xụ xuống, không nói gì.

Rời khỏi chỗ trước cửa sổ rồi ngồi xuống trước mặt nàng, thấy nàng không muốn giải thích. Thẩm Thất giấu đi sự nghi ngờ của mình, thản nhiên nói: “Hai chân bị phế, võ công bị tổn hại, không phải bị phế thì là tẩu hỏa nhập ma, nguyên nhân cụ thể thì ta không thể tra được do không có nội lực.”

Hắn cẩn thận nói lại tình huống chẩn bệnh tối hôm qua, không hề giấu giếm, thậm chí là cả chuyện đặt ba cây châm trong người Lam Ngọc.

Mặc dù đã đoán được là tình hình không tốt, nhưng khi nghe được vẫn khiến lòng Hề Ngọc Đường vô cùng buồn bực, mấy ngón tay thon dài không ngừng vuốt ve dọc theo bờ chén, hồi lâu sau mới nhẹ giọng mở miệng: “Có cách gì không?”

”Ngươi thật sự muốn cứu hắn?” Thẩm Thất nhíu mày.

Hề Ngọc Đường gật đầu một cái, chẳng biết vì sao, nàng lại lựa chọn cách dấu nhẹm sự thật: “Hắn... có chỗ hữu dụng với ta.”

Nghe được câu này, Thẩm Thất chợt nhớ tới tấm lệnh bài mà Lam Ngọc đưa cho hắn, ngập ngừng một chút lại mở miệng: “Ta sẽ làm hết sức, có điều không nên ôm hy vọng lớn, cho dù ta có thể giúp hắn đi lại được nhưng cái giá hắn phải trả cũng sẽ rất lớn.”

Y thuật của Thẩm Thất, Hề Ngọc Đường biết, thấy dù hắn không nói thẳng, nhưng ý trong lời đã xác định có thể chữa được, nghe đến đó, tim nàng cũng được buông lỏng, vẻ mặt cũng trở nên tốt hơn.

Nàng cười, kéo tay người trước mắt, vui đến không nói nên lời: “Tiểu Mỹ, ngươi giỏi thật đấy.”

Thẩm Thất ngẩn người, không nhịn được mà ngoắc ngoắc môi, lại nhanh chóng giấu đi, tức giận hất tay của nàng ra, lạnh nhạt nói: “Nếu như thế thì không bằng nói cho ta biết ngươi định dùng hắn thế nào?”

Hề Ngọc Đường lập tức trở nên buồn bực, nói thật: “... Ta còn chưa nghĩ ra.”

Dáng vẻ mờ mịt này của nàng đã thành công chọc cười Thẩm Thấy, người sau vừa buồn cười vừa búng trán nàng: “Ngươi đúng là...”

Nói xong, móc lệnh bài trong ngực ra rồi ném tới: “Đây, tiền đặc cọc chẩn bệnh.”

Hề Ngọc Đường giật mình bắt lấy lệnh bài, vừa cúi đầu nhìn, mắt chợt trừng lớn, bàn tay cầm lệnh bài bỗng trở nên cứng nhắc. Nàng ngẩn phắt đầu:“Cái này ở đâu ra?”

Thẩm Thất ung dung rót trà: “Lam Ngọc.”

“...”

Trợn mắt há hốc mồm nhìn Thẩm Thất, Hề Ngọc Đường có chút khiếp sợ mà đứng bật dậy: “Ngươi chắc chứ?”

Thẩm Thất lạnh lùng liếc nàng một cái, không lên tiếng, nhưng vẻ mặt lại chứng minh tất cả.

Kinh ngạc quan sát người trước mắt một hồi lâu, thấy hắn không phản bác, lòng Hề Ngọc Đường chợt nổi phong ba...

Lệnh bài sắt, phía trên có một chữ Vũ, đây rõ ràng là lệnh bài trưởng lão ở Thính Vũ Các!

Nhưng tại sao bên trên lại không có số? Chẳng phải mười tám vị trưởng lão đều có số sao?

Hề Ngọc Lam là người của Thính Vũ Các?

Vậy việc ám sát nàng...

Hề Ngọc Đường không dám nghĩ tiếp, theo bản năng không muốn tin chuyện gặp ám sát trong nhiều năm qua lại có sự tham dự của huynh trưởng mình, lại càng không tin hắn biết mà vẫn để mặc cho sát thủ hành động.

Nếu là thật... chuyện này sẽ đáng sợ đến nhường nào?

”Ta đến chủ viện một chuyến.” Nàng chợt xoay người, đi được hai bước lại quay đầu: “Tiểu Mỹ, nhất định phải dốc toàn lực chữa cho chân huynh ấy, đáp ứng ta.”

Thẩm Thất cau mày: “Đương nhiên. Xuất phát từ nhân tâm đại phu, đã nhận rồi thì không có lý nào lại không dốc toàn lực ứng phó. Nhưng Ly Hỏa Thảo...”

”Cái đó thì không cần quan tâm.” Hề Ngọc Đường vung tay ngắt lời hắn: “Lo cho Lam Ngọc trước.”

Lời vừa dứt, chân mày Thẩm Thất càng cau chặt hơn: “Giải độc cho ngươi mới là chuyện quan trọng nhất, những chuyện khác để sau cũng được, đừng quên thu đã tới, không được bao lâu nữa thì độc trong người ngươi sẽ phát tác rất thường xuyên.”

Hề Ngọc Đường xua tay: “Ta không vội.”

Cuối cùng những lời này đã chọc giận Thẩm Thất, hắn chợt vỗ mạnh lên bàn, đứng bật dậy nhìn người trước mắt đầy căm tức: “Hề Ngọc Đường, ngươi điên rồi phải không! Rốt cuộc ngươi có còn nhớ mục đích chúng ta đến Giang Nam này không? Lấy Ly Hỏa Thảo, giải độc mới là chuyện mà ngươi cần quan tâm!”

Nhìn thấy sự tức giận tột cùng trong ánh mắt của Thẩm Thất, Hề Ngọc Đường sững người tại chỗ, có chút khó tin mà nhìn hắn: “... Tiểu Mỹ, ngươi, ngươi muốn cãi nhau với ta?”

Vẻ mặt của Thẩm Thất hơi khựng lại, dời mắt sang một bên: “Ta không quan tâm, tóm lại độc của ngươi vẫn quan trọng hơn chuyện của Lam Ngọc. Giúp hắn đi lại được không phải chuyện trong chốc lát, độc của ngươi không thể đợi được.”

”Ta nói, Lam-Ngọc-trước.” Hề Ngọc Đường cắn răng, nhả từng chữ: “Có phải lời của ta đã không dùng được nữa rồi không?”

“... Không thể nào!” Thẩm Thất đã vô cùng tức giận, bực bội nhìn nàng: “Hề Ngọc Đường, cuối cùng thì ngươi bị gì vậy? Lam Ngọc đó là ai ngươi có biết không? Ngươi không thấy lệnh bài đó sao? Đừng nói với ta ngươi không nhận ra đó là Thính Vũ Các đấy!”

Hề Ngọc Đường chợt im bặt.

Hai người im lặng giằng co hồi lâu, rốt cuộc nàng vẫn phải đầu hàng. Thẩm Thất là một trong những người quan trọng nhất trong cuộc đời nàng, nàng không thể nào dùng những lời lẽ ngoan độc dành cho thuộc hạ kia với hắn, không đành lòng, cũng không muốn. Người này, vì thân thể của nàng lựa chọn cách đối chọi gay gắt với nàng, đối xử với người cũng nên biết nặng nhẹ.

”Tiểu Mỹ...” Nàng giãn mày, cười: “Đừng giận nữa, ta sai rồi.”

Thẩm Thất ngớ người, có chút mất tự nhiên mà quay đầu đi, cố chấp nói: “Mau cút đi.”

”Ngươi mắng ta QAQ.” Hề Ngọc Đường ôm cánh tay hắn.

“...”

Lửa giận cứ biến mất theo cách quái dị như thế, Thẩm Thất nhìn Hề Ngọc Đường đang dính lấy hắn bằng ánh mắt phức tạp, mãi một lúc lâu sau mới nói bằng vẻ bực bội: “Được rồi được rồi, ta dám chắc.”

Nghe hắn nói, nhất thời Hề Ngọc Đường thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn không buông hắn ra: “Tiểu Mỹ, Lam Ngọc này rất quan trọng với ta, ta cần huynh ấy có thể đi lại được, cả lại ân tình này cũng đến từ tay của ta. Ngươi là người của ta, ngươi giúp hắn chính là ta giúp hắn, về phần nguyên nhân cụ thể, tạm thời ta vẫn không thể nói cho ngươi biết, ngươi tin ta có được không?”

“... Nói mấy thứ này làm gì, ta cũng không ép ngươi, tin ngươi đấy được chưa.” Thẩm Thất mất tự nhiên hất nàng ra: “Được rồi, cút nhanh đi.”

Hề Ngọc Đường lập tức vui vẻ ra mặt, buông cánh tay hắn ra, xoay người ra khỏi cửa.

Ở sau lưng nàng, Thẩm Thất nhìn bóng lưng quen thuộc kia bằng ánh mắt phức tạp, siết chặt năm ngón tay, móng tay đâm sâu vào trong da thịt.

Trong chủ viện, Thu Viễn đã trở lại trước mặt Việt Thanh Phong, báo lại chuyện mình thấy. Đang nghe đến đoạn Hề Ngọc Đường giận Lam Ngọc vì hắn thì Việt Thanh Phong sững người trong giây lát, bỗng một nụ cười rực rỡ nở rộ nơi khóe môi trong vô thức, muốn nhịn cũng không được.

Nhưng không đợi hắn vui được bao lâu, Hề Ngọc Đường đã vén rèm đi vào phòng trong. Hai người bốn mắt nhìn nhau, Hề Ngọc Đường quét sang Thu Viễn, người sau lập tức cảm thấy căng thẳng, kiếm cớ sắc thuốc mà biết điều lui ra ngoài.

Việt Thanh Phong nhìn nàng với dáng vẻ hớn hở.

Mà mặt Hề Ngọc Đường lại chẳng có chút biểu cảm nào: “Thân thể của Lam Ngọc không tốt, ngươi nói với huynh ấy chuyện ta nhận ra người làm gì? Chẳng phải huynh ấy không muốn nhận ta à? Cứ để huynh ấy cho rằng ta không biết là được.”

... Đống lời lẽ vui sướng của Việt Thanh Phong cứ như thế mà bị chặn trong tim, cả người cũng không tốt.

”Hề Ngọc Đường, nàng muốn nói gì?” Hắn giận đến bật cười.

Vẻ mặt của Hề Ngọc Đường cứng đờ, quay đầu sang nơi khác: “Tóm lại, ngươi không được chọc giận huynh ấy.”

“...”

Việt Thanh Phong điều tức chân khí, xoay người không nhìn nàng nữa: “Nếu Hề giáo chủ không còn chuyện gì nữa thì mời đi giúp.”

Thấy hắn giận thật, Hề Ngọc Đường cắn môi, cũng nhận thấy hình như hôm nay mình có hơi thất thường, tâm trạng lúc lên lúc xuống, thái độ xoay chuyển xoành xoạch, lòng cảm thấy uất ức, nhưng vẫn không biết nên làm thế nào cho phải.

Nhìn người trước mắt đang nằm đưa lưng về phía nàng, nghe tiếng ho khan không ngừng vang lên bên tai, nàng đứng hồi lâu, cuối cùng hít sau một hơi, bắt mình phải tỉnh táo lại.

“... Túc Hề, thật sự xin lỗi.” Nàng lắp bắp: “Ngươi đừng giận nhé.”

Việt Thanh Phong không để ý tới nàng.

Hề Ngọc Đường bước tới ngồi xuống mép giường của hắn, vươn tay kéo tay áo của hắn: “Ngươi quay lại đi.”

Có chút gió đảo qua tay áo người trước mặt, tránh thoát bàn tay của nàng.

”Túc Hề...” Hề Ngọc Đường cắn môi: “Ta sai rồi.”

“...”

”Ta đi sắc thuốc cho ngươi nhé?”

“...”

”Ngươi có muốn uống nước không?”

“...”

”Nếu không ta kể chuyện cho ngươi nhé? Hay ngươi muốn đọc cuốn sách nào thì bảo ta đọc cho được không? Hay... nếu ngươi muốn nghe đàn...”

Việt Thanh Phong chợt quay đầu lại, lạnh lùng nhìn nàng: “Nếu ta muốn nghe đàn thì nàng định làm gì?”

Khóe miệng Hề Ngọc Đường cứng đờ, mở lời đầy khó khăn: “... Ta đàn.”

”Ồ?” Người trước mắt nhướng mày, có chút ý tứ mà lướt qua tủ âm tường: “Đàn Tạ Ngạn ở đó, đi đi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play