Khi thiếu chủ Việt gia đáng thương vừa nhận thức được việc người trong lòng không hẳn chỉ hoàn toàn lợi dụng mà còn coi trọng mình có thêm, còn chưa kịp biểu đạt chút tình cảm vui sướng nào, thuận tiện bồi dưỡng thêm chút tình cảm thì người ta đã dọn nhà.

Biết Hề Ngọc Đường đã mua ba căn nhà ở thành đông, hơn nữa còn mang theo cả Thẩm Thất, Tiết Dương, Thiều Quang và Giang Thiên Đồng dời nhà thì cả người Việt Thanh Phong thật sự không ổn, trố mắt nhìn Tư Niên đến để báo tin, dù biểu cảm trên mặt khá bình tĩnh, nhưng lòng đã sớm dời sông lấp biến, như bị buộc phải ăn phân vậy.

... Dọn nhà không nói cho hắn thì thôi, còn bảo người nhà hắn tới báo tin, đây là đang muốn phân rõ giới hạn với hắn mà! Có cần phải vậy không! Chẳng phải chỉ không khống chế được mà cắn nàng một miếng thôi à!

Hơn nữa vì sao lại là thành đông, tại sao không phải là thành nam! Phong cảnh thành nam tú lệ, cảnh sắc nên người, vừa thanh tịnh vừa an toàn, còn gần hắn, vì sao không chọn thành nam!

... Mua nhà không nổi thì có thể tới tìm hắn mượn bạc mà, hắn bằng lòng cho, rất bằng lòng cho!

Nếu thật sự không được, hắn cũng có thể gây áp lực để hạ giá nhà ở thành nam mà...

Tim đau quá!

U buồn nhìn chằm chằm vào Tư Niên hồi lâu, Việt Thanh Phong mới ai oán nói: “... Nàng còn nói gì nữa không?”

Tư Niên suy nghĩ một chút, lắc đầu.

“...”

Trầm mặc được chốc lát, hắn đứng dậy khỏi giường, thản nhiên nói: “Vừa rồi bổn thiếu chủ mới nhớ mình quên tìm Thẩm đại phu thương lượng chuyện dùng thuốc sau trị liệu, chuẩn bị xe, ta đến thành đông một chuyến.”

Đầu Tư Niên lại cúi thấp hơn: “Chủ tử, Thẩm đại phu đã để lại phương thuốc và cách dùng thuốc trong một tháng cho người, ngài ấy nói gần đây muốn bế quan, thành đông bên kia đã đóng cửa từ chối tiếp khách rồi...”

Việt Thanh Phong: “...”

Một tên đại phu không có võ công thì bế cái quái gì mà quan!

Hề Ngọc Đường, các người độc lắm.

Nghẹn lòng hít sâu mấy lần, Việt thiếu chủ bị buộc phải đón nhận chuyện người trong lòng đã không còn muốn ở chung biệt viện với hắn nữa, tỉnh táo cẩn thận suy nghĩ lại một chút cũng có thể hiểu được điều nàng băn khoăn, nhưng không nói lời nào đã dọn nhà thì đúng là quá đáng.

... Mỗi ngày không thể nhìn thấy người trong lòng mình luyện kiếm, phải sống thế nào đây?

Việt Thanh Phong yên lặng oán hận, suýt chút nữa đã oán lây sang cả Lâm Uyên.

Sau Khúc Thủy Yến, Lâm Uyên và Hàn Văn Ngạn biến mất mấy ngày, không biết đã điều tra được gì, chờ đến khi Lâm Uyên báo cáo chuyện lên trên, trích được chút thời gian đến thăm bạn tốt thì lại thấy vị bạn tốt từ trước đến nay vẫn luôn điềm tĩnh đang không màng tới hình tượng ngồi ở nơi hẻo lánh trong viện, vùi đầu không biết đang làm gì.

Lâm Uyên nghi ngờ đi tới, còn chưa kịp mở miệng đã thấy Việt Thanh Phong mặt không cảm xúc bứt một nắm cỏ dại, cũng chẳng thèm nhìn mà vất sang bên cạnh, sau đó lại bứt thêm nắm nữa.

Lâm Uyên kinh hãi...

“... Thanh Phong, huynh đang làm gì thế kia?” Trầm Uyên thiếu hiệp lấy sự trầm ổn bình thản mà nổi tiếng trong giang hồ suýt phá công.

Nghe thấy giọng nói này, Việt Thanh Phong nâng mắt nhìn lại, thấy là Lâm Uyên thì chậm rãi vứt cỏ trong tay, lười biếng nói: “Không thấy à, nhổ cỏ.”

”Sao lại muốn nhổ cỏ...”

”Vì mỹ quan.”

“... Ý ta là vì sao huynh lại tự đi nhổ ấy!”

”Rảnh quá, phải hoạt động.”

“...”

Có chút khó tin mà nhìn bóng lưng càng lúc càng gầy gò của bạn tốt, Lâm Uyên cười gượng hai tiếng, mang vẻ mặt cầu giải thích nhìn Thu Viễn mặt sắp chuyển đen đứng một bên, khóe miệng người sau giật giật, giải thích sơ lược: “... Sự thật chính là thứ ngài nghe được đó.”

Thiếu chủ nhà hắn, thật sự, rảnh đến mức lông cũng nhanh dài.

Kể từ sau khi Hề giáo chủ bỏ đi, chủ tử nhà mình như lười hẳn đi, chuyện gia tộc chẳng thèm nhìn, chuyện giang hồ không liên quan cũng lười nghe, không hề hết lòng lo lắng tìm mưu hiến kế như trước, đột nhiên vô dục vô cầu, mỗi ngày chỉ đọc sách đánh cờ rồi đi dạo quanh viện trông qua ngày, hai ngày nay còn si mê sửa chữa biệt viện, có lúc có thể buồn chán mà sang một bên bứt cỏ cả ngày, ngay cả người tới cửa bái phỏng cũng lười tiếp, may là Lâm Uyên, nếu là người khác, sợ rằng còn chẳng vào nổi cửa biệt viện.

Người thành Hàng Châu cũng chỉ cho rằng thiếu chủ Việt gia lại bị bệnh hoặc là bận tối mày tối mặt, nhưng chỉ có bọn họ biết, cả ngày thiếu chủ nhà bọn họ rỗi hơi tới mức đám thuộc hạ bọn họ cũng sắp chịu hết nổi rồi.

Cảnh tượng bao năm khó gặp đó...

Hệt như mọi chuyện lớn nhỏ khắp thiên hạ, chỉ cần không liên quan tới giáo chủ Huyền Thiên thì hắn cũng lười phải quan tâm.

Dù ngày ngày thảnh thơi cũng không có gì, nhưng chỉ có những lúc rảnh rỗi khi bận bịu mới có thể khiến người ta có cảm giác hưởng thụ, loại nhàn rỗi chẳng biết đột nhiên xuất hiện từ đâu này, đừng nói Thu Viễn, ngay cả từng người trong đám ám vệ vẫn luôn phụ tránh bảo vệ cả ngày lẫn đêm đều đang bắt đầu nổi lòng hoài nghi về nhân sinh.

Thậm chí cả Tư Niên cũng bắt đầu nhớ Hề tiểu giáo chủ... chẳng phải ít nhất còn kéo hắn đi luyện kiếm sao?

Nói thật, Lâm Uyên có chút khó chấp nhận khi thấy Việt Thanh Phong như vậy, có cảm giác hắn khang khắc ở chỗ nào đó, xem sắc mặt cũng không giống như bệnh nặng trong người, rõ ràng là Việt Thanh Phong, lại như một người mà hắn chẳng hề quen biết. Nghĩ tới nghĩ lui, Lâm Uyên chụp lấy cánh tay của người trước mặt, kéo người đứng dậy, giục hắn đi rửa mặt.

Hết cách đành phải đi tắm rửa thay một thân y phục sạch sẽ, thiếu chủ Việt gia lại khôi phục dáng vẻ phong quang trăng sáng, cuối cùng Trầm Uyên thiếu hiệp cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc đã thuận mắt hơn rồi.

... Chỉ cần thiếu chủ Việt gia không ngồi trong góc tường mà bứt cỏ nữa, Lâm Uyên cảm thấy, nào sợ hắn quạt cho một trận, lòng cũng thư thản hẳn lên.

Lần này hắn tới đây, một là muốn thăm bạn tốt, hai là tới hỏi về chuyện Giang Nam Bang. Dù sao Việt gia vừa là người tham gia cũng vừa là người khởi xướng quan trọng nhất, gần đây hắn vừa tra được một chuyện, muốn kiểm chứng một chút.

Mọi người đều biết, Giang Nam Bang là do đường chủ Vu Dương của Giang Nam Đường thuộc Huyền Thiên đề nghị xây dựng, trước khi tới Giang Nam, Lâm Uyên dựa theo lời dặn của sư phụ mà đi thăm dò vị đường chủ này. Chuyện làm người ta kinh ngạc chính là lai lịch của vị đường chủ này vô cùng bình thường, hoàn toàn không thể phát hiện chỗ nào không đúng, người Lĩnh Nam, phụ mẫu đều mất, láng giềng ở quê nhà cũng có thể làm chứng, tám năm trước gia nhập Huyền Thiên, xương cốt tốt, học võ rất nhanh, được Hề Ngọc Đường coi trọng, lần nhậm chức đường chủ Giang Nam đường này là lần đầu tiên hắn gánh trách nhiệm đảm đương một phía, tính tình nóng nảy cuồng ngạo nhưng có chừng mực, vừa gặp đã quen với hồng nhan tri kỉ là Thiều Quang, vân vân.

Lâm Uyên cảm thấy không có vấn đề gì, nhưng không thể ngăn được sự đa nghi của sư đệ Hàn Văn Ngạn, lai lịch này quá mức hợp lý, cho thấy rõ ràng đã bị người khác động tay động chân, nhất định hắn phải tới để hỏi Việt Thanh Phong một câu.

Việt Thanh Phong lười biếng làm tổ trên giường êm nghe Lâm Uyên nói xong, khóe môi nhếch lên, nhưng lòng lại thầm xem thường. Đương nhiên lai lịch của Vu Dương phải hợp lý, kể từ sau khi Hề Ngọc Đường quyết định dùng thân phận và tên giả này xong, hai người bọn họ đã phải lục tục hoàn thiện biết bao lâu, quét từ đầu đến đuôi, cho dù có ai nghi ngờ cũng không thể tra được gì, đừng nói là Lâm Uyên, cả Âu Dương Huyền cũng chẳng được.

Giáo chủ Huyền Thiên và thiếu chủ Việt gia cùng ra tay, chẳng lẽ còn không giải quyết được vấn đề về lai lịch sao?

Bọn họ còn không ngại bị người khác nghi ngờ, dù sao cũng chẳng tra ra gì.

Ở Khúc Thủy Yến, biểu hiện của Hề Ngọc Đường đã thành công khiến những ánh mắt nơi Giang Nam đang đặt trên người nàng phải dời đi. Mười ngày trước nàng tuyên bố với bên ngoài rằng đã bị trọng thương cần dưỡng bệnh, người người nối đuôi nhau đến thành đông thăm bệnh không ít, ai nấy đều nghi ngờ bước vào, rồi lại thoải mái bước ra, bao gồm cả Lâm Uyên và Hàn Văn Ngạn cũng không thể nhìn ra điều lạ.

Nghĩ cũng hiểu, có Thẩm Thất ở đó, thương thế giả kia cũng có thể trở thành thật.

Kết hợp với chuyện nàng công khai khiêu khích Hàn Văn Ngạn trên yến hội, những lời tán thưởng Vu Dương của đám người cũng dần ít đi, cuối cùng sau khi qua khỏi những trầm tích và lắng đọng trong những ngày trước, cũng đạt tới hiệu quả mà Hề Ngọc Đường mong muốn.

Một người có thể vì hoa khôi thanh lâu mà đắc tội với Thính Vũ Các, chỉ cần vài ba lời là có thể bị chọc giận, không để ý tới việc bị trọng thương mà lông bông đi khiêu khích nhị đệ tử của minh chủ võ lâm, hẳn không có năng lực để tự tay gầy dựng Giang Nam Bang,

Hiển nhiên Lâm Uyên và Hàn Văn Ngạn cũng đồng ý điểm này, vì vậy mới càng phải tới chỗ Việt Thanh Phong chứng thực.

... Dù Việt thiếu chủ có khá nhiều oán niệm với chuyện Hề Ngọc Đường chuyển chỗ mà chẳng nói câu nào, nhưng lúc mấu chốt thì chắc chắn sẽ đứng về phía người trong lòng. Ra vẻ nghiêm trang thành khẩn mà nói chuyện với Lâm Uyên một chút, Lâm thiếu hiệp đã bị tẩy não thành công.

Giang Nam Bang không muốn đối kháng với Võ Lâm Minh, chỉ muốn cứu vớt những môn phái và thế gia đang dần xuống dốc ở Giang Nam; Vu Dương chỉ là người đề nghị chứ không phải là người chủ chốt lên kế hoạch, mục đích của hắn chỉ là muốn dừng bước ở Giang Nam, lôi kéo vài mối quan hệ; Việt gia cũng chỉ thuận tiện thừa nước đục thả câu, dù sao Giang Nam Bang cũng cần một người lãnh đạo trên danh nghĩa, mà Việt Thanh Phong vì không muốn coi khinh mặt mũi của một đám tiền bối ở Giang Nam nên mới tiếp nhận danh hiệu minh chủ này, đồng thời việc thành lập Giang Nam Bang rất có lợi với võ lâm thiên hạ, nhất là minh chủ... vân vân, mọi việc chỉ có thế.

Việt Thanh Phong đã muốn lừa ai thì đó là một cú lừa ngoạn mục, Lâm Uyên nhanh chóng tiếp nhận lời giải thích của hắn, thậm chí còn ôm tâm tư cẩn thận định trở về suy nghĩ xem trong lời nói này có sơ hở hay chỗ nào đang che giấu gì không, kết quả là sau khi hắn nghĩ xong, lại chẳng phát hiện được chuyện gì.

Trên thực tế, Việt Thanh Phong không mong Lâm Uyên bị cuốn vào những chuyện này. Suy nghĩ của người bạn này khá đơn thuần, tính tình thẳng thắn, đúng là một vị đại hiệp hợp chuẩn trên giang hồ, trọng nghĩa khinh tài, ghét ác như cừu, thiện lương trung hậu, không hề giống với sư phụ của hắn, là một con người mang tấm lòng rộng mở thật sự.

Như Hề Ngọc Đường không muốn Thẩm Thất phải ra tay giết người, Việt Thanh Phong cũng không mong sẽ có một ngày Lâm Uyên sẽ bị những thứ âm mưu này bao phủ. Hắn có thể phạm sai lầm, có thể đắc tội với người, nhưng không thể bị âm mưu quỷ kế đả thương đến tấm lòng hướng thiện kia.

Ở điểm này, hắn và Hề Ngọc Đường có cái nhìn giống nhau.

Bọn họ đã chìm thân trong đó, không muốn kéo thêm nhiều người vào nữa.

Sợ rằng Âu Dương Huyền cũng không nói cho Lâm Uyên lí do vì sao lại muốn điều tra Giang Nam Bang. Lấy suy nghĩ của Việt Thanh Phong, hẳn là vị Âu Dương minh chủ kia của bọn họ không thể nhịn được khi thấy Giang Nam cũng có một tổ chức giống như Võ Lâm Minh, nào sợ nó lỏng lẻo, cho dù không có hại cũng không được.

Hề Ngọc Đường cũng đã nhìn thấu điểm này, nên mới làm cách ngược lại sao?

“... Thời buổi rối ren.” Lâm Uyên cảm thán: “Từ sau khi Tiêu Các chủ trúng độc bỏ mình thì bắt đầu, từng chuyện từng chuyện một khiến sư phụ đau đầu không thôi. Vất vả lắm đại hội võ lâm mới kết thúc, lại gặp vấn đề trong tuyển chọn người, đệ tử giỏi ít nhiều gì cũng...”

Hắn dừng lại trong chốc lát, lại lắc đầu: “Không nói cái này nữa. Ta nghe nói, bên Tuyết Sơn kia, dù Hề giáo chủ có trách cứ Vu Dương nhưng sấm to mưa nhỏ, chỉ sợ là muốn gánh thù hận với Thính Vũ Các hộ hắn rồi. Hôm nay Huyền Thiên đối đầu với Thính Vũ Các, cũng không biết có quấy rầy tới võ lâm đã nhiều năm thanh tịnh này không.”

Việt Thanh Phong cũng không để ý tới sự ngập ngừng bất thường của hắn, cười cười nói: “Ngồi yên xem hổ đấu, ta và huynh không liên quan gì tới thù hận giữa Huyền Thiên và Thính Vũ Các, không cần phải nghĩ nhiều.”

”Huynh không nhúng tay vào sao?” Lâm Uyên hỏi: “Lúc trên Võ Sơn ta đã phát hiện huynh như có ý muốn giải hòa cùng Hề Ngọc Đường mà.”

“... Ngay cả huynh cũng nhìn ra à?” Việt Thanh Phong nhíu mày: “Không thể nói là giải hòa, huynh rõ tình trạng của ta hơn ai khác, có thể sống được bao lâu đều là ý trời, ta chỉ không muốn sau này Việt gia sẽ gặp phải một kẻ địch mạnh thôi.”

Lâm Uyên gật đầu như đang cảm khái: “Ta có thể hiểu được điều huynh băn khoăn, sư phụ cũng nói thế. Có điều hình như Hề Ngọc Đường không định đáp lại phần ý này?”

“...”

Liếc nhìn người trước mắt đầy ý vị sâu xa, Việt thiếu chủ vô tình bị thọc cho một dao lười nhác rũ mắt, ho khẽ hai tiếng: “... Cũng không phải là chuyện trong một lúc là xong, dù sao thái độ đã có chuyển biến, đáp hay không đáp không còn là chuyện của nàng. Còn nữa, ta tin Âu Dương minh chủ cũng sẽ không ngồi yên nhìn Việt gia bị chèn ép, có đúng không?”

“Huynh yên tâm, sư phụ đã có cân nhắc.” Lâm Uyên nói khá kiên định.

Hai người lại hàn thuyên hồi lâu, mắt thấy trời không còn sớm, Lâm Uyên định cáo từ. Việt Thanh Phong cũng đứng dậy tiễn khách, sau khi nói thêm vài ba câu thì chợt như vô tình mà hỏi: “Chuyện điều tra đã ổn, chắc rằng vài ngày nữa huynh sẽ rời khỏi Giang Nam... không biết là khi nào? Ta sẽ tiễn huynh.”

Lâm Uyên vui mừng cười cười: “Đúng là bạn tốt! Chỉ mấy ngày nữa sẽ đi, chờ ta định ngày rồi sẽ nói với huynh.”

Việt Thanh Phong vuốt cằm.

Đưa mắt nhìn hắn rời khỏi biệt viện, xoay người, Việt Thanh Phong liền nói với Tư Niên ở gần đó: “Đi báo cho nàng một tiếng, vài ngày nữa Lâm Uyên và Hàn Văn Ngạn sẽ rời khỏi Giang Nam.”

Không nói là ai, nhưng không ảnh hưởng đến khả năng lĩnh ngộ của Tư Niên, người sau đáp lời rồi biến mất tại chỗ.

Nâng mắt nhìn ra xa, mặt trời lặn khiến chân trời đỏ rực, Việt Thanh Phong ho khan vài tiếng, khẽ lẩm bẩm: “Cỏ đã nhổ được cả đống rồi, bên kia cũng nên có động tĩnh gì chứ...”

Phải nên bận rộn rồi.

Thành đông, nghe xong lời truyền đạt của Tư Niên, Hề Ngọc Đường trầm mặc một hồi, nói đa tạ rồi tiễn khách.

Chờ Tư Niên đi, nàng gọi Thiều Quang và Tiết Dương vào trong phòng, ba người mật đàm hồi lâu mới ra ngoài. Tiếp theo, Thiều Quang và Tiết Dương bận đến chân không chạm đất.

Ba ngày sau, tất cả mọi chuyện đều được sắp xếp ổn thỏa, Thiều Quang thu dọn đồ đạc rời khỏi thành đông, đến bên người Hàn Văn Ngạn, thực hiện lời cá cược ngày hôm đó của "Vu Dương" với hắn. Tiết Dương làm theo kế hoạch, bí mật tập trung nhân thủ của Giang Nam đường ở vùng phụ cận. Mà Hề Ngọc Đường, ăn no uống đủ cả ngày, luyện kiếm một chút, lại chơi cờ với Thẩm Thất, mãi đến khi trời tối, mọi tiếng động đều biến mất, thay một thân y phục đi đêm, búi một kiểu tóc của nữ tử, mang khăn che mặt đen, cầm kiếm chờ trong phòng.

Sau canh ba, bên ngoài truyền tới tiếng hò hét chém giết, Hề Ngọc Đường đứng dậy ra khỏi cửa, cả người chìm trong gió đêm.

Đêm giết người không trăng gió lớn.

Hàn Văn Ngạn sắp phải chết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play