Marice ngồi lặng lẽ ngồi một mình trong thư phòng. Gương mặt kiều diễm với ngũ quan tinh tế như một bức tượng điêu khắc tinh xảo của Marice gần như đông cứng trong sự nghiêm nghị của một quý cô thế kỷ trước. Mái tóc đỏ trầm làm nổi bật lên đôi mắt màu xanh lục bảo của cô.

Những đầu nhọn của những cành táo cào loạt soạt vào lớp kính ngoài cửa sổ sau lưng Marice Romanov. Cô dùng một miếng kẹp sách, đánh dấu trang sách đang đọc, không thể tập trung đọc sách trong âm thanh khó chịu như thế. Một cơn gió thịnh nộ thổi đập vào những bức tường vững chãi của tòa lâu đài gia tộc Romanov suốt đêm, rít lên điên cuồng khiến những cánh cửa chớp liên tập đập uỳnh uỳnh.

Marice đảo mắt qua lại nhiều lần trước khi dừng lại nhìn vào một khoảng không vô định. Cô đang chờ đợi, và cô đã không phải đợi lâu.

Chuông điện thoại réo vang.

Marice nhấc điện thoại lên trước khi hồi chuông thứ hai chưa kịp dứt.

- Kế hoạch đã sẵn sàng – một hơi thở gấp gáp vang lên cắt ngang câu nói của người nọ - Chúng ta cần gặp nhau. Hãy tới nhanh nhất có thể!

Giọng nói phảng phất của người kia một lần nữa vang lên bên tai Marice, giọng nói của một bóng ma trong quá khứ khiến cô ớn lạnh. Đã lâu rồi cô chưa được nghe giọng nói của người đó, cô gần như tưởng rằng mình sẽ không phải nghe thấy âm thanh đó một lần nào nữa dù biết chuyện đó là không thể. Marice nhận ra nỗi sợ hãi đang trào dâng trong lòng, ống nghe trong tay cô nhớp nhớp mồ hôi, toàn thân cô cứng đờ.

- Nửa tiếng – Marice trả lời dứt khoát.

Marice từ từ đặt điện thoại xuống, cô nhắm mắt lại, cố gắng lấy lại bình tĩnh trước khi bước ra ngoài.

.

Tiếng gót giày của Marice khua vang khắp không gian khu nhà kho (bỏ hoang) trống rỗng, u tối. Cô cố lờ đi cái âm thanh cô độc tới rợn người trong khoảng không bóng tối rộng lớn đó và tập trung vào cái bóng của mình hắt xuống mặt đất nhờ ánh bạc mờ ảo. Marice dừng lại trước một cái bóng đen của một người mặc áo chùm đầu.

- Tôi tới rồi đây – Marice nói – có chuyện gì?

- Kế hoạch sẽ được tiến hành vào lễ đăng quang của Jon Romanov – một giọng nói trầm vang lên – cô đã sẵn sàng chưa?

Marice không đáp, cô có vẻ như đang lưỡng lự khi phải đưa ra câu trả lời.

- Cô không có đường lui đâu – người đó nói – tôi hỏi lại, cô đã sẵn sàng chưa?

Nhận thấy anh nhìn chằm chằm của người bạn kia cô phòng thủ.

- Rồi – Marice nói.

Miệng nói ra một cách quả quyết nhưng trong lòng cô rối như tơ vò, cô muốn rút lại nó nhưng chuyện đó là không thể. Cô đã ký hợp đồng, tay cô đã nhúng chàm, cô không còn đường lui nữa.

- Tốt – người kia nói, rồi biến mất.

Marice quay đầu trở lại lối đi cô vừa đi, bóng cô dần biến mất vào trong bóng tối của màn đêm.



" Chuyện này là một sai lầm! "

Tôi tự biết đó là một sai lầm khi đồng ý thỏa thuận của Caris nhưng vẫn phải làm. Ngoài lựa chọn đó ra tôi chẳng thể nghĩ ra được cách nào tốt hơn. Caris chắc chắn sẽ gây chuyện, Ed sẽ cố ngăn chị cậu nhưng sẽ thất bại và đó là khi tôi xuất hiện. Đấy là nếu như Ed giữ đúng lời hứa sẽ mở khóa cánh cổng không gian – thời gian để tôi qua. Bây giờ tôi chỉ còn nước tin vào lời hứa ấy thôi.

Chỉ còn vài ngày nữa là tới lễ đăng quang. Tôi dốc sức, lao đầu vào những bài luyện tập. Cảm tưởng như rằng tôi đang ăn, sống, thở bằng những bài tập thể lực, thao tập quân sự, thực hành vũ khí và những bài tập phép thuật cấp cao. Tỷ lệ tôi được tham gia trận đấu lần này là rất ít, nhưng tôi sẽ không muốn mình xuống phong độ nếu phải tham gia nó, và càng không muốn xuất hiện như một kẻ bại trận trước mặt người xưa.

Đa phần thời gian tôi ở đây đều là ở một mình nhưng có lúc tôi liếc quang Trung tâm tập luyện mới phát hiện ra tôi không hề cô độc. Có lúc tôi thấy Edward đứng giữa một vòng tròn người nhân tạo ồn ào, cợt nhả. Bọn chúng được chế tạo để nhằm mục đích rèn luyện sự bình tĩnh của những người nóng nảy, bốc đồng. Một bài tập phù hợp cho Ed. Không chỉ riêng Edward, tôi còn thấy Caris khoe tài với cây cung vài lần, nhưng cũng có lúc tôi bắt gặp chị ta đang bôi dầu chuẩn bị vào sới vật.

Cuộc sống của chúng tôi chỉ có thế, sống và tập luyện, tôi đã gần như quên mất cái ý nghĩa của từ "vui". Chỉ trong những khoảng thời gian ngắn khi chân tay ngừng hoạt động, bộ não ngừng suy nghĩ về những kế sách quân sự hay chiến lược chiến chiến đấu, tôi mới tự cho phép mình hồi tưởng lại những kỷ niệm vui hồi nào và nhớ về anh. Đó là cái phao duy nhất giữ tôi khỏi chìm vào đại dương vô cảm.

Ở chung với chị em Avok thật sự khiến tôi hiểu ra nhiều điều cần hiểu về tình ruột thịt, thậm chí cả tình yêu. Caris dạy tôi hiểu rõ hơn về tình chị em ruột thịt, chính chị là một điển hình của một người chị, một người sẵn sàng làm mọi chuyện để bảo vệ em trai mình. Còn Ed đã cho tôi thấy được một tình yêu bất diệt là như thế nào, anh đã chờ đợi người đó hơn một nghìn năm và anh nói vẫn sẽ tiếp tục chờ đợi. Đã có lúc tôi hỏi anh " Chẳng phải cái chết sẽ giúp anh tới đích nhanh hơn sao ? Làm vậy anh sẽ không phải chờ đợi !". Ed không trả lời mà còn hỏi lại tôi "Chết liệu tôi có tìm được người đó không hay sẽ chỉ là cát bụi hư vô ?". Thật sự tôi không biết phải trả lời thế nào !

Nhìn Caris và Ed tôi thấy mình còn khá giả hơn nhiều bọn họ khi hợp đồng của tôi chỉ có một trăm năm thay vì vô thời hạn như họ. Đã nhiều lần tôi lo sợ tình yêu của tôi có thể tiếp tục tồn tại sau một trăm năm hay không ? Tôi không nghi ngờ tình yêu của anh, tôi nghi ngờ chính bản thân mình, tôi lo sợ rằng tâm hồn của mình sẽ chết trước khi có lại được tự do. Điều đó không có nghĩa tôi chưa từng nghĩ tới ngày anh rời bỏ tôi, từ bỏ tình yêu với tôi và đi tìm hạnh phúc mới. Những lúc như vậy tôi lại nghĩ tới viễn cảnh tôi đứng trước mặt anh bảo anh hãy chờ tôi, hãy chờ cho tới ngày cả hai chúng tôi có thể cùng nhau sống tới đầu bạc răng long. Đã nhiều lần suy tới nó nhưng chưa lần nào tôi dự đoán được câu trả lời của anh. Có một câu hỏi vẫn cứ mãi vang lên trong đầu tôi :

- Hansel sẽ trả lời như thế nào ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play