*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Nhạn

Chu Quân Uyển gật đầu: “Ừ, không đuổi theo, trước mắt tạm trở về đã. Những thứ đó không cần quản, dù sao cũng không có tên tuổi gì, hơn nữa nơi này trước nay ít ai lui tới, cũng chưa chắc sẽ có người đến.” Trong lòng vẫn mải suy nghĩ, nơi này cũng là địa bản của Tề Thiếu Diễn nhỉ, bọn họ lại mới kết đồng minh, liệu có thể tin tưởng hắn, hắn sẽ giúp đỡ nàng xử lý tốt mọi việc chứ?

Vì vậy hai chủ tớ thất thiểu cất bước ra khỏi rừng trúc, dọc theo đường cũ tìm về được tiểu viện nhỏ bé của nàng ở Ỷ Tùng Viện, dọc đường đi cũng không có người phát hiện, chỉ có Cẩm Tú có chút đứng ngồi không yên, rất lo sợ các nàng xảy ra chuyện gì, đến nỗi cuối cùng khi nhìn thấy hai người Chu Quân Uyển bình an trở về thì lại không nhịn được vui mừng mà bật khóc.

Chu Quân Uyển và Văn mụ mụ liếc mắt nhìn nhau, đều cảm thấy trong lòng rất ấm áp, nhất là Chu Quân Uyển. Thời gian này Văn mụ mụ đối đãi rất tốt với nàng, nàng có thể bắt đầu cảm thấy tình cảm ấy, dù sao ngoài mặt họ là chủ tớ nhưng kỳ thực có thể nói là đồng minh, Văn mụ mụ không làm vì nàng thì có thể vì ai đây? Nhưng Cẩm Tú lại khác nàng không cần biết hết mọi chuyện, tuy nàng cũng là nha hoàn thân cận đi theo Chu Quân Uyển từ nhà mẹ đẻ tới, cũng không thể quá coi trọng nàng, ngược lại nàng lại coi trọng Vân Cẩm người đã phản bội nàng hơn, chỉ vì nàng ta khéo ăn nói lại biết xử lý, còn Cẩm Tú chỉ biết làm việc nàng nên làm, yên lặng chuẩn bị đồ ăn bắt đầu cuộc sống hàng ngày của nàng, chăm sóc nàng cẩn thận… chính từ trên người nàng, Chu Quân Uyển một lần nữa cảm nhận được tình thân tỷ muộn thật ấm áp.

Chỉ là trong thời gian này nàng đã không dám tin tưởng bất kỳ ai, đối đãi với Cẩm Tú có chút lạnh nhạt, lúc cần thiết hầu hết đều phân phó Văn mụ mụ, lại không nghĩ rằng, ngày hôm nay sẽ thấy Cẩm Tú để lộ ra chân tình.

Nàng chủ động tiến tới nắm tay Cẩm Tú, nở nụ cười mềm giọng an ủi nói: “Nha đầu ngốc, chúng ta không phải đã trở về rồi sao, khóc gì nữa! Được rồi, giờ cũng không còn sớm nữa, ngươi đi đun nước nóng để chúng ta rửa mặt một chút rồi trở về nghỉ ngơi thôi, để Văn mụ mụ giúp ta là được, trực đêm nay cũng để bà ấy làm, tối mai đổi lại là ngươi trực.”

Dù thế nào thì Cẩm Tú cũng cảm nhận được Chu Quân Uyển đối với mình trong khoảng thời gian này rất khách khí. Nàng nghĩ nguyên nhân là do Vân Cẩm, nên cũng không dám uất ức chỉ có thể càng tận tâm tận lực hầu hạ Chu Quân Uyển, hy vọng một ngày nào đó Chu Quân Uyển nhận ra tấm lòng của nàng, vì vậy mặc dù còn đang rơi lệ, nhưng tâm tình mới vừa rồi lại không giống nhau.

Câm Tú đi chuẩn bị nước nóng mang đến rửa mặt xong, lại để cho Văn mụ mụ cũng tắm rửa, đến lúc xong xuôi cũng đã vào canh ba, nhưng Chu Quân Uyển cũng như Văn mụ mụ đều không cảm thấy buồn ngủ, lập tức nói đến chuyện khi ở trong rừng trúc.

Văn mụ mụ nói nhỏ: “Cô nương, lúc nãy ở trong rừng trúc người có nói trở về có lời muốn nói với ta, không biết là có chuyện gì vậy… A, cô nương đây là thế nào?” Nói xong vẻ mặt chợt đại biến, cũng không kịp để ý có thất lễ hay không, vội vén áo Chu Quân Uyển lên, kiểm tra vết bầm đỏ trên cổ nàng, vết bầm đỏ này rõ ràng là dấu tay, vả lại màu sắc sâu đậm, chưa từng có người nào có thể có sức mạnh như vậy, nàng nghi ngờ 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play