Ninh phu nhân không nói lời nào đã lôi kéo tay Hàn phu nhân trở về Nghi Lan viện, cũng không kịp đuổi đám hạ nhân ra ngoài, vội vàng nói với Hàn phu nhân: “Nhã Như, chuyện ngày hôm nay ta chắc chắn là ngươi hiểu lầm rồi, để ta giải thích tỉ mỉ với ngươi rồi ngươi sẽ hiểu.”
Vẫn là thê tử Vương Đại hiểu ý, vội khoát tay ý bảo đám hạ nhân lui ra ngoài, lại đi tới phòng bên pha một ly trà bích loa xuân mà Hàn phu nhân thích uống, sau đó yên lặng lui ra ngoài, đứng trước cửa canh giữ không cho một ai đến gần.
Lại nói Hàn phu nhân lại chọn ngày hôm nay mà đến hưng sư vấn tội, đương nhiên là có chuẩn bị mà đến. Thứ nhất, khách nhân hôm nay không cao quý bằng hai ngày trước, nếu hai bên thật sự nháo lên cũng không đến nỗi quá khó coi mà có lại có thể bảo đảm chuyện này rất nhanh được truyền ra bên ngoài, khiến mọi người đều biết là do Tề gia bất nhân trước. Thứ hai, mấy ngày trước đây Hàn phu nhân luôn luôn hao tổn tâm trí đi chứng thực chuyện này là thật hay giả, nếu không chắc chắn, Hàn phu nhân sẽ quyết không tới cửa.
Vì vậy vừa nghe Ninh phu nhân nói xong, không nhịn được mà cười châm chọc, nói: “Hả? Phu nhân chắc chắn là do ta hiểu lầm, vậy trước tiên ta muốn nghe phu nhân có lời gì muốn nói với ta. Ta cũng biết rõ xưa nay phu nhân rất khéo ăn nói, ngày hôm nay muốn xem thử, đến cuối cùng là phu nhân sẽ nói chết thành sống, sống thành chết như thế nào!”
Ninh phu nhân nghe vậy bị nghẹn ngang họng, nhưng cũng biết chuyện đến nước này, phủ định hoặc chống chế cũng đều là vô ích. Nàng ta vẫn tương đối hiểu rõ Hàn phu nhân, không bao giờ hành động mà không nắm chắc chuyện gì. Trước mặt nhiều khách nhân như vậy, Hàn phu nhân lại dám muốn nàng ta cho một câu trả lời hợp lý, vậy thì chứng minh Hàn phu nhân đã tra ra manh mối rồi, Ninh phu nhân càng chống chế Hàn phu nhân chỉ càng tức giận. Chẳng bằng trực tiếp thừa nhận, không chừng chuyện này còn có thể xoay chuyển được.
Vì vậy vội vàng ngẩng đầu lên, mặt đầy xấu hổ nhìn Hàn phu nhân, thành khẩn nói: “Nhã Như, chúng ta tỉ muội tình thâm cũng hơn ba mươi mấy năm, chuyện đã đến nước này, ta cũng không dối gạt ngươi. Hiện nay, Thiếu Du hắn thật sự đã có nhị phòng…”
Nàng ta nói càng ngày càng nhỏ, nhưng rất nhanh lại lớn hơn, nóng nảy: “Thế nhưng cũng không phải bản thân hắn nguyện ý thu mà là bị Thái phu nhân ép! Ngươi cũng biết Hầu gia chúng ta là người hiếu thuận, lão già kia lại xảo quyệt, bà ta chỉ nhẹ nhàng nói một câu ‘trưởng bối ban thưởng không thể từ’, đừng nói là Thiếu Du, cho dù là Hầu gia, nữa chữ cũng không dám cãi lại….”
“Bò không uống nước còn có thể bị đè đầu?” Nói còn chưa dứt đã bị Hàn phu nhân cười lạnh cắt đứt: “Cứ coi như người là do Thái phu nhân ban tặng, chẵng lẽ Thái phu nhân còn có thể ép buộc hắn viên phòng hay sao? Thế nhưng ngày hôm nay ta đã mở rộng tầm mắt!”
Trên mặt Ninh phu nhân một hồi trắng lại một hồi xanh, đời này nàng ta chưa bao giờ lúng túng như hiện nay: “Cũng không thể nói như vậy được….tuổi của Thiếu Du cũng đã lớn, người khác lớn bằng hắn, hài tử cũng sắp biết nói rồi. Mà tình huống hiện tại của Thiếu Diễn, thật đúng là ‘Bất hiếu hữu tam, Vô hậu vi đại’*, mẫu tử chúng ta thật sự là không có biện pháp….Thế nhưng cái đồ tiểu hồ mị tử kia cũng không phải là nhị phòng của Thiếu Du, chẳng qua chỉ là một nha đầu thông phòng thôi. Vốn là ta nghĩ, đợi Sắc Sắc qua cửa, muốn cất nhắc hoặc là muốn đánh muốn bán, cũng chỉ là một câu nói của chủ mẫu là Sắc Sắc….”
*Trong ba tội bất hiếu, tội thứ ba, không có con nối dõi là tội lớn nhất. Ba tội bất hiếu đó là. Hù theo cha mẹ để cha mẹ rơi vào chỗ bất nghĩa đó là tội bất hiếu thứ nhất. Nhà nghèo mà cha mẹ lại già, thế mà không chịu siêng năng chăm chỉ cố gắng làm quan lấy bổng lộc để phụng dưỡng cha mẹ là tội bất hiếu thứ hai. Không chịu lấy vợ, không có con nối dõi để thờ cúng ông bà tổ tiên là tội bất hiếu thứ ba.
“Sau đó danh chính ngôn thuận gán cho Sắc Sắc của chúng ta vừa vào cửa đã mang trên lưng cái tội danh ‘ghen tị’ cùng ‘bất hiếu’?” Một lần nữa Hàn phu nhân nhẹ nhàng cắt đứt lời nói của Ninh phu nhân, trên khuôn mặt là tràn đầy vẻ giễu cợt, khóe miệng cũng nâng lên một đường cong khinh thường: “Nếu đã như vậy, tại sao phu nhân lại không tự mình ra mặt đuổi nàng đi, không phải phu nhân vẫn luôn miệng nói xem Sắc Sắc của chúng ta như nữ nhi ruột mà đối xử sao? Hôm nay nếu đổi lại là tình huống của Nhị tiểu thư, phu nhân cũng dự định để sau khi nhị tiểu thư vào cửa rồi tự nàng quyết định?”
Để cho nữ nhi bảo bối mà nàng hứng như hứng hoa, nâng trên tay sợ rớt, một chút uất ức cũng chưa từng chịu, ngàn kiều vạn sủng mà nuôi lớn gặp phải chuyện như vậy? Để cho bảo bối của nàng vừa vào cửa, trên lưng lập tức mang tội danh ‘ghen tị’ cùng ‘bất hiếu’, làm cho phu quân và thái bà bà không thích, để cho người đời lên án, thậm chí vì vậy mà hủy hoại thanh quan của phu quân của nàng và danh tiếng của nữ nhi của mình? Ninh Phượng Nghi khinh người quá đáng, phủ Tây Trữ Hầu khinh người quá đáng!
Lại còn coi nàng là quả hồng mềm, có thể mặc cho người vuốt ve, lại còn coi Hàn gia bọn họ không có ai hay sao?!
Ninh phu nhân bị nghẹn cứng họng, nếu nàng ta có thể giải quyết Chu Quân Uyển dưới mắt Thái phu nhân, hôm nay cũng không phải lâm vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan như vậy!
Lập tức không khỏi càng hận Thái phu nhân đến tận xương tủy, cũng hối hận vì lúc trước không nghe lời khuyên của thê tử Vương Đại, trừ khử Chu Quân Uyển.
Nhưng đối mặt với sự giễu cợt của Hàn phu nhân, nàng ta vẫn không thể nổi giận, còn phải dốc hết sức hạ thấp phong độ của mình, để có thể dập tắt chút ít lửa giận của Hàn phu nhân: “Nhã Như ngươi yên tâm, ta sẽ nói chuyện này với Hầu gia, chắc chắn sẽ cho Hàn đại nhân cùng ngươi một câu trả lời hợp lý, cũng chắc chắn cho Sắc Sắc một công đạo, cũng sẽ không để cho sau khi nàng qua cửa bị uất ức!” d!d#le#q^uyd0n
Hiện nay con đường làm quan của Hàn đại nhân như mặt trời ban trưa, môn sinh khắp thiên hạ, chắc chắn Tề Hanh không bỏ được cái thân gia này, chắc chắn sẽ hết sức khuyên nhủ lão bất tử kia, lúc cần thiết, thậm chí vô cùng có khả năng sẽ dùng một ít thủ đoạn cứng rắn. Mặt khác, cái đồ tiểu hồ mị tử kia đã không được lòng của lão bất tử kia, trên dưới trái phải đều không có chỗ dựa, lần này có thể trừ khử rồi?
Đổi lại là mẫu thân khác, Ninh phu nhân đã nói đến nước này, tám chín phần mười cũng sẽ thuận nước đầy thuyền, thấy chuyện chuyển biến tốt sẽ lập tức thu tay, vì vậy có thể bỏ qua chuyện này, để tránh cho nữ nhi sau khi qua cửa bị mẹ chồng hà khắc.
Nhưng Hàn phu nhân không phải là những mẫu thân khác, đời này nàng chỉ có một Hàn tiểu thư là huyết mạch, xem nữ nhi bảo bối còn quan trọng hơn tính mạng của mình thì làm sao có thể cam lòng để nữ nhi của mình chịu một chút uất ức nào?
Trên thực tế, khi vừa mới biết được Chu Quân Uyển vô duyên với hài tử không đến được thế giới này, Hàn phu nhân đã dứt khoát quyết định, muốn hủy bỏ hôn sự này với Tề gia, cùng vì nữ nhi của mình chọn một người khác, cho nên trước mặt nhiều khách nhân cùng Thái phu nhân không nói hai từ ‘từ hôn’ ra, cũng chỉ là muốn cho phủ Tây Trữ Hầu cùng Ninh phu nhân có thể giữ lại một chút mặt mũi thôi.
Nói một cách công bằng, Tề Thiếu Du cũng chỉ có thể xem là một vị hôn phu tốt, vốn là hắn lớn hơn nữ nhi của nàng bảy tuổi, khi nữ nhi còn là một hài tử chưa hiểu chuyện gì, hắn đã trưởng thành thành người, có một hai người trong phòng cũng là chuyện đương nhiên, nếu chỉ là như vậy, Hàn phu nhân căn bản sẽ không phải nhất quyết không tha, dù sao nàng cũng nhìn hắn từ nhỏ lớn lên.
Thế nhưng trong phòng lại có nhị phòng là cái nhận thức gì? Hơn nữa, nhị phòng lại là cháu gái nhà mẹ đẻ của Thái phu nhân, là tiểu thư quan gia dòng chính, thiếu chút nữa là sinh ra thứ trưởng tôn của Hầu phủ, nghĩ muốn đuổi đi thì đi, muốn bán thì có thể bán sao?
Đời này Hàn phu nhân nhẫn nhịn biểu muội di nương đã đủ rồi, năm đó khi nàng gả vào Hàn gia không sinh được hài tử, lúc đó Hàn lão phu nhân vẫn làm chủ, khiến Hàn đại nhân nạp vị biểu Nhạn(d/D/le!quy!don) muội bà con xa kia làm quý thiếp, để cho nàng trong sáng ngoài tối có bao nhiêu bực bội. Sau khi Hàn lão phu nhân qua đời, nàng lại dùng một ít thủ đoạn, trừ bỏ người kia. Mặc dù đã trừ bỏ người kia đi nhưng đến nay nghĩ lại vẫn là chưa hết hận, cho nên nàng cũng không muốn nữ nhi của mình giẫm vào vết xe đổ của mình!
Vì vậy lạnh lùng nói: “Đúng là Tây Trữ Hầu Gia cùng phu nhân nên cho lão gia nhà ta cùng ta một câu trả lời hài lòng, chỉ là tiểu nữ thì không cần, bởi vì ta đã quyết định vì tiểu nữ mà hủy bỏ hôn sự này với quý phủ rồi! Ngày mai ta sẽ cho bà mối tới trả lại thiếp canh của lệnh công tử, định lễ của quý phủ ta cũng sẽ cho người trả về hết tất cả, kính xin phu nhân lấy thiếp canh của tiểu nữ cùng bà mối trả lại! Ta chỉ nói như vậy thôi, cũng không muốn nói nhiều, cáo từ!”
Vừa nói, vừa đứng dậy đi ra ngoài cửa. Dứt lời người cũng biến mất sau cánh cửa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT