Chu Quân Uyển cùng Văn mụ mụ nói chuyện thời còn trẻ, Ninh phu nhân cũng đang nói chuyện với thê tử Vương Đại và Quách mụ mụ trong Nghi Lan viện.
Tuy là mấy ngày liên tiếp mệt mỏi đến mức người ngã ngựa đổ, ban ngày lại tiếp đón đám tân khách, lúc này tinh thần của Ninh phu nhân vẫn rất tốt: “Chuyện lúc sáng, ngươi làm rất khá, để ta xem lần này có ai sẽ gả nữ nhi của mình cho tên tiểu tiện chủng kia! Phi, mẫu tử bọn chúng đều là loại hạ lưu, không lên được mặt bàn, cũng vọng tưởng muốn để mẫu tử bọn chúng trở nên mạnh mẽ hơn, cũng không xem lại mình xứng hay không xứng!”
Khen thê tử Vương Đại một hồi, lại mắng mẫu tử Phùng di nương một hồi, lại sai thê tử Vương Đại: “Đi tới hộp gương đầu tiên của ta, tự mình chọn một món đồ ưng ý đi!”
Thê tử Vương Đại nghe vậy, trong lòng mừng thầm, bên trong hộp gương đầu tiên của phu nhân đều để trang sức bằng vàng, tuy rằng không bằng mấy tầng bên dưới đựng ngọc thạch trân quý, nhưng tùy tiện chọn một món giá trị cũng có thể trên dưới một trăm lượng bạc rồi. Điều này cũng không là gì, quan trọng nhất là thể diện, mấy ngày nữa tiểu nữ nhi của nàng ta cũng xuất giá rồi, nàng ta đang lo không có một hòm đồ trang sức có giá trị đây, hôm nay phu nhân lại thưởng đồ trang sức, lo gì về sau nữ nhi nhà mình không thể tung hoành ở phu gia (nhà chồng)?
Lập tức vội quỳ xuống cung cung kính kính dập đầu, cảm tạ Ninh phu nhân ân hậu, sau đó vui vẻ đi chọn lựa trang sức.
Thừa dịp thê tử Vương Đại đi chọn đồ trang sức, Ninh phu nhân hỏi Quách mụ mụ: “Ngày hôm nay cái con tiểu hồ mị tử đó có an phận không?”
Quách mụ mụ thấy hỏi, vội bẩm: “Trừ lúc sáng sớm đi bái lạy Thái phu nhân, rời khỏi Ỷ Tùng viện nửa canh giờ ra, cả ngày đều ở trong tiểu viện của mình, ngay cả cửa viện cũng chưa từng bước qua một bước, Hồng Tiêu xin phu nhân cứ yên tâm.”
“Ừ.” Ninh phu nhân hài lòng gật đầu một cái.
Quách mụ mụ lại cau mày do dự chốc lát, sau đó thận trọng nói: “Lúc sáng trước mặt chúng tân khách phu nhân nói Phùng di nương như vậy, coi như có thể quấy rối hôn sự của Tam di!en?danle!quyd0n thiếu gia, cũng không sợ Phùng di nương gây sự, nhưng làm sao có thể đảm bảo không truyền tới tai Hầu gia đây? Dù sao….khi đó trước mặt Hầu gia, phu nhân nói cần phải làm cho hôn sự của Tam thiếu gia được thuận lợi vui vẻ, nếu vì vậy mà làm hỏng tình cảm phu thê, vậy không phải là mất nhiều hơn được?”
“Tình cảm phu thê?” Vốn đây chỉ là lời khuyên, lại không ngờ chạm tới vết thương của Ninh phu nhân, để cho nàng ta nhớ tới tối nay Tề Hanh lại nghỉ ngơi trong viện của Phùng di nương, giận ghen cùng đến, lúc này cười lạnh: “Giữa ta và hắn, hôm nay còn có đoạn tình cảm này không? Hôm nay, trong mắt trong lòng hắn chỉ có con tiện nhân cùng tiện chủng mà con tiện nhân kia sanh, nếu không phải cố kỵ Ngự sử đài Ngự Sử, nếu không phải cố kỵ phụ thân cùng đại ca ta, chỉ sợ đã sớm ái thiếp diệt thê, vì con tiện nhân kia mà để cho ta thoái vị, vì tiện chủng đó mà để cho Du nhi thoái vị rồi, là do hắn không niệm tình cảm phu thê trước, ta còn sợ sẽ mất tình cảm phu thê hay sao? Nếu hắn thật sự có bản lãnh, vậy lập tức bỏ ta, phù chánh con tiện nhân kia. Mà hắn lại không có bản lãnh đó, vậy không thể nào trách ta được!”
Mà coi như truyền đến tai Tề Hanh thì như thế nào, từ đầu đến cuối nàng ta từng nói một câu không đúng về con tiện nhân kia sao? Thê tử Vương Đại từng nói láo câu nào sao? Chủ tớ nàng ta chỉ trần thuật lại sự thật thôi, cho dù Tề Hanh hắn có muốn hưng sư vấn tội, cũng phải tìm ra tội mới được, hừ!
“Nhưng Hầu gia luôn là chỗ dựa cả đời của phu nhân, là cùng trải qua quãng đời còn lại với phu nhân, nếu huyên náo quá lớn…” Quách mụ mụ không nhịn được mà khuyên nhủ.
Nhưng mà còn chưa nói xong, đã bị Ninh phu nhân hung dữ nghiêm mặt, giọng điệu căm hận cắt đứt: “Là chỗ dựa cả đời, cùng trải qua quãng đời còn lại? Phi, đúng là lúc đầu mắt ta bị mù mới có thể giao cả đời của ta cho con người tàn nhẫn như hắn! Hôm nay ta chỉ hận hắn không thể lập tức chết đi, chỉ cần đợi hắn chết đi, ta lập tức đuổi mẫu tử đồ tiện nhân kia ra khỏi cửa, đưa lão bất tử kia tới thôn trang, lại đuổi cái tên què kia ra ngoài! Cái nhà này vốn chính là của mẫu tử chúng ta, một ngày nào đó, ta sẽ đuổi hết tất cả những kẻ chướng mắt ra khỏi cửa, để cho bọn hắn lưu lạc nơi đầu đường, chết không được tử tế!”
Vô số lần nàng ta tỉnh mộng lúc nửa đêm, cũng vô số lần nhịn không được tự hỏi mình biết bao lần, nếu như năm đó nàng ta không gặp Tề Hanh, hoặc có gặp nhưng thời điểm đó không bị hắn ta mê hoặc, không có liều mạng cố ý muốn gả cho hắn, sẽ không phải sống trong cảnh ngày trôi qua ngày người không giống người, quỷ không giống quỷ rồi hay không? Chỉ tiếc, thứ không có khả năng tồn tại nhất trên thế gian này, chính là thuốc hối hận!
Ninh phu nhân nói những lời quyết tuyệt như vậy, Quách mụ mụ lập tức lúng túng không biết nói gì.
Nàng ta cũng giống thê tử Vương Đại, cũng là lão nhân hầu hạ Ninh phu nhân mấy chục năm, đương nhiên đối với chuyện hai mươi mấy năm qua của Ninh phu nhân và Tề Hanh nàng ta rõ hơn ai hết, đối với việc tại sao bọn họ lại đi đến ngày hôm nay cũng biết rõ ràng, cho nên ngược lại không biết khuyên Ninh phu nhân như thế nào, vì vậy chỉ đành cúi thấp đầu.
Ninh phu nhân vẫn còn đắm chìm trong tức giận khổng lồ cùng hận ý, hàm răng nghiến chặt, thanh âm kẽo kẹt phát ra vang dội, yên tĩnh ngồi trong phòng, làm cho người ta không nhịn được mà rợn cả tóc gáy.
Nhưng rất nhanh nàng ta lại không nhịn được mà đau buồn, lã chã rơi lệ, lại không chịu cho Quách mụ mụ thấy, vì vậy quay mặt đi, lặng lẽ rút khăn tay lau nước mắt.
Lúc này thê tử Vương Đại đã chọn được một đôi vòng tay bằng vàng ưng ý đi ra ngoài, gương mặt vui mừng. Sau khi nhìn thấy Ninh phu nhân như vậy, lập tức bị dọa cho sợ hãi, cất vòng tay vào trong tay áo, rón rén xếp gọn khăn tay, quỳ gối trước mặt Ninh phu nhân.
Chung quy Ninh phu nhân là người mạnh mẽ, nhận lấy khăn tay thê tử Vương Đại dâng lên, lập tức khôi phục thái độ bình thường, nếu không phải mắt hơi sưng đỏ, giọng nói khàn khàn, cho dù ai nhìn vào cũng không nhìn ra được nàng ta mới khóc: “Đúng rồi, cho người đi Hàn phủ hỏi thăm tin tức như thế nào rồi?” Hận Tề Hanh là một chuyện, nhưng nàng ta cũng biết trong thời gian ngắn căn bản là không có khả năng chết ngay được, việc cấp bách vẫn là ứng phó tình hình khó khăn trước mắt.
Từ trước đến nay những việc bên ngoài đều do Quách mụ mụ an bài, vì vậy lập tức nói: “Nghe nói Hàn phu nhân bị bệnh, không thể ra ngoài, cho nên không thể tới cửa chúc thọ, nhưng lại chưa từng thấy bọn họ thỉnh thái y….”
Nói là bị bệnh, rồi lại chưa từng thấy thỉnh thái y, có thể thấy ‘bệnh’ này thật kỳ lạ…. Ninh phu nhân không khỏi xụ mặt xuống, cái này thật sự là…., cũng gần bốn mươi tuổi, rất nhanh cũng làm tổ mẫu người ta, nhưng vẫn trẻ con như vậy. Coi như xảy ra chuyện lớn gì, không thể tự mình tới cửa chúc thọ thì phải cho bọn họ thể diện, cũng nên sai quản sự mụ mụ tới đưa lễ. Nhưng đến nay nửa điểm bày tỏ cũng không có, cũng không trách được lão bà kia giữa ban ngày trước mặt mọi người nói nàng ta ‘lên mặt’, không để thân gia phủ Tây Trữ Hầu này trong mắt, hại nàng ta cũng không ngẩng mặt lên được, mà xuống đài cũng không xong!
Chỉ là cửa hôn sự này cuối cùng là do Ninh phu nhân đã hao hết tâm cơ mới kết thành, khó tránh khỏi nảy sinh bất d/d/l/q/d ngờ, hiện giờ không thể không lo lắng, suy nghĩ một chút rồi phân phó Quách mụ mụ: “Sáng mai ngươi hãy thu thấp một chút, tự mình đến Hàn phủ một chuyến, xem tình hình của Hàn phu nhân là như thế nào, nêu thật sự bị bệnh cũng thôi đi, nếu không có bệnh, bất luận như thế nào cũng phải mời nàng tới cửa, hiểu chưa?”
Quách mụ mụ cũng biết việc này quan hệ trọng đại, vội quỳ gối trịnh trọng đáp: “Phu nhân yên tâm, lão nô biết lợi hại như thế nào, nhất định lão nô sẽ mời được Hàn phu nhân tới đây!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT