Ngay lúc Ma Joong và Chiao Tai trở về lại pháp đình, bên trong phòng quan tòa Dee đèn còn thắp sáng. Ngài đang nói chuyện riêng với quan Thừa phát lại Hoong, trên bàn viết chất đầy hồ sơ, giấy tờ.

Quan tòa ra hiệu cho hai người ngồi xuống ghế đẩu phía trước bàn, ngài mới nói: “Tối nay ta đi cùng lão Hoong đến xem xét thư phòng của ngài cựu quan tòa, nhưng cũng chưa tìm ra nguyên nhân bình trà có thuốc độc. Bếp nấu nước thì đặt ngay trước cửa sổ. Lão Hoong cho là có thể thủ phạm dùng một ống thổi, hắn chọt thủng ô cửa từ bên ngoài rồi thổi bột có tẩm thuốc độc vào ấm đun nước. Thế mà lúc trở lại đó để xem xét giả thiết có thực hay không, nhưng bên ngoài cửa sổ có tấm chắn cả mấy tháng trời không ai mở ra. Đứng chỗ cửa sổ nhìn ra khu vườn tối om, vậy thì ngài cố quan tòa chỉ sử dụng phía cửa sổ bên chỗ phòng làm việc.

“Ngay trước bữa cơm ta có tiếp bốn vị tổng trấn, họ là những cộng tác chân thành. Viên chỉ huy khu nhà ở Hàn Quốc cũng có mặt ngay lúc đó, thật là một quan chức có hạng”. Quan tòa im lặng ngẫm nghĩ ngài nhìn một lượt những câu ghi chú sau buổi làm việc với lão Hoong, ngài nói tiếp: “Sau bữa cơm, ta với lão Hoong xem các văn thư còn lưu lại trong văn khố, ta lưu ý một điểm là các văn tự được lưu trữ cẩn thận cho đến hôm nay”. Ngài gạt chồng hồ sơ qua một bên rồi chợt hỏi. “Vậy thì, tối nay hai ông có thể giúp gì cho tôi được?”

“Thưa ngài, chúng tôi lo không thể làm tròn phận sự.” – Ma Joong cảm thấy ân hận đáp.

“Tôi và ông bạn đây còn phải học hỏi thêm nhiều nữa”

“Ta cũng phải tự học” – quan tòa Dee cười nhạt nhắc lại. “Vậy hai người thấy có việc gì lạ không?”.

Ma Joong lần lượt kể lại câu chuyện người chủ Cửu Hoa Viên báo cáo về hai thầy trò lão Tang và Fan Choong. Chờ nghe kể hết, quan tòa Dee mới lắc đầu nói: “Ta không hiểu lão Tang có việc gì mà lão như người bị hớp hồn. Lão tưởng tượng ra chuyện nhìn thấy ngài cựu quan tòa hiện về. Lão làm cho ta cáu tiết, sau buổi uống trà ta cho lão lui về”.

“Còn Fan Choong, ta không nên quá tin vào những gì tay chủ quán này nói. Bọn này thường nói xấu chuyện pháp đình vì quyền lợi riêng tư. Chờ lần sau đến đây ta sẽ nêu rõ quan điểm của pháp đình cho hắn hiểu”.

Quan tòa hớp một ngụm trà rồi nói tiếp:

“Hôm trước, lão Tang kể cho ta nghe quanh đây có một loài cọp ăn thịt người. Cách đây một tuần lễ, một lão nông đã mất mạng. Chờ đến lúc ta tìm ra một vài manh mối liên quan đến công tác điều tra vụ án, ta sẽ nhờ hai ông tóm cổ nó”.

“Dạ thưa ngài, việc đó hợp với khả năng bọn tôi” – Ma Joong nói thiệt tình. Chợt vẻ mặt gã biến sắc, sau một lúc ngần ngừ gã mới kể lại chuyện có người bị đánh chết trên bờ kênh tối hôm đó.

Quan tòa Dee có vẻ lo lắng, mím môi lại, ngài mới nói. “Ta nghĩ vì sương mù nên ngươi có thể nhầm. Ta không muốn thấy cùng lúc phải giải quyết hai vụ án. Ta ra lệnh cho các ngươi sáng ngày mai trở lại chỗ cũ dò hỏi những người dân sống quanh đó, xem có nghe ai nói gì về chuyện một người mất tích hay không”.

Tiếp theo là câu huyện của Chiao Tai kể lại cuộc gặp gỡ Po Kai, người quản lý hãng tàu biển Yee Pen. Đó chỉ là cuộc ăn chơi trên thuyền nhà chứa. Hai người chỉ uống một ly rượu, nói chuyện với mấy cô nàng trong chốc lát.

Hai chiến hữu cảm thấy nhẹ nhóm khi nhìn thấy nét mặt có vẻ hài lòng của quan tòa.

“Việc các ngươi đã làm khá đấy,” – ngài nói. “Các ngươi sưu tầm được nhiều tin tức. Ở chỗ nhà chứa là nơi bọn hạ lưu khắp phố phường thường lui tới, các ngươi đã biết được đường đi nước bước. Để ta đoán xem vị trí neo đậu mấy chiếc thuyền. Này lão Hoong dưa cho ta tấm bản đồ.”

Lão Hoong trải tấm bản đồ huyện lỵ ra trên bàn. Ma Joong đứng dậy cúi người xem, tay chỉ vô chiếc cầu thứ hai bắc qua con kênh, phía đông cống thoát nước nằm trong khu vực Tây nam huyện lỵ.

“Gần đâu chỗ này”, - gã nói, “chúng tôi nhìn thấy một người ngồi trên chiếc cáng. Ngay chỗ quán ăn đây chúng tôi gặp Po Kai rồi lên thuyền đi về hướng Đông đi dọc theo con kênh, sau đó rẽ ngoặt qua cửa cống khác”.

“Làm thế nào các ngươi qua đó được? Cửa cống thoát nước khắp nơi có lưới rào chắn kia mà” – Quan tòa hỏi lại.

“Có một rào chắn để hở khoảng cách đủ một chiếc thuyền nhỏ vượt qua đươc” – Ma Joong đáp lại.

“Được rồi, việc trước tiên ngày mai ta sẽ cho thợ sửa lại,” – Quan tòa Dee nói. “Nhưng tại sao nhà chứa lại đóng trên thuyền nhỉ?”

“Thưa ngài, lão Tang kể cho tôi nghe” lão Hoong nói xen vào, “trước đây vị quan tòa đã từng ra lệnh cấm nhà chứa hoạt động trong nội thành. Thế nên bọn chúng mới dời ra giữa dòng kênh thuyền neo đậu theo con lạch bên ngoài cửa đông nội thành. Sau khi ông quan tòa đổi đi nơi khác, thuyền vẫn neo chỗ cũ bởi lúc này bọn thủy thủ đi lại thuận tiện hơn, khỏi phải đi qua trạm gác nội thành”.

Quan tòa Dee gật gật, đưa tay vuốt râu ngài phán, “ta thấy gã Po Kai này coi được, ta sẽ gặp lại lúc nào có dịp”.

“Ông ấy cũng là một nhà thơ nữa đấy, trông ông ta còn sáng trí lắm. Chỉ cần liếc nhìn là ông ấy đoán được chúng tôi trước kia là quân thổ phỉ, và chỉ mỗi mình ông nhận ra được bọn chúng đang hành hung một nàng kỹ nữ” – Chiao Tai nói với theo.

“Hành hung một kỹ nữ sao?” – quan tòa Dee sững sờ hỏi lại.

Chợt Chiao Tai vỗ mạnh mạnh vào đùi, hắn thốt lên “Cái gói hàng!”. “Vớ vẩn thật! Mình quên mất chuyện đó! Con bé Hàn Quốc gửi cho tôi cái hộp ngài cựu quan tòa Wang nhờ nó cất giữ.”

Quan tòa đứng phắt dậy.

“Biết đâu đấy là manh mối đầu tiên đang tìm!” Vẻ hăng hái ngài nói. “Nhưng mà vì sao một quan tòa lại gửi gắm cho nàng kỹ nữ tầm thường như vây?”

“Thế đấy,” – Chiao Tai đáp, “nàng kể lại quan tòa Wang gặp nàng lúc nàng được mời đến giúp vui cho một buổi dạ tiệc tại một quán ăn, vừa nhìn thấy nàng ngài thích ngay. Và rồi ngài không thể hẹn gặp nàng trên thuyền được, nên nàng phải đến ngủ tại nhà riêng với ngài. Cách nay khoảng một tháng, lúc chia tay ngài trao cho nàng một gói nhỏ và dặn là hãy cất giấu cẩn thận đừng nói cho ai biết, khi cần ngài sẽ nhận lại. Nàng có dò hỏi, nhưng ngài chỉ cười không trả lời. Chợt ngài nghĩ ngợi một lúc rồi căn dặn nếu ngài có mệnh hệ nào thì hãy trao lại cho người kế nhiệm”.

“Thế sao nàng không mang đến đây trả lại sau khi hay tin quan bị giết chết?” – quan tòa Dee hỏi lại.

Chiao Tai nhún vai đáp “Mấy nàng ấy nghe nói đến pháp đình ai nấy hoảng kinh hồn vía. Bởi vậy nàng chờ dịp nào có người bên đó qua đây chơi sẽ trao lại, và tôi là người khách trước tiên gặp lại nàng.”

Gã lấy từ trong tay áo ra một cái gói trao lại cho ngài quan tòa.

Ngài Dee cầm chắc trong tay rồi thích thú nói, “Để ta xem bên trong là thứ gì?”

Ngài gỡ dấu niêm phong rồi xé toạc lớp giấy bọc ra, bên trong là một chiếc hộp sơn mài. Nắp hộp được trang trí biểu tượng hai thân trên còn đủ lá mọc chung quanh, đúc khuôn nổi bằng vàng, có khung viền cẩn xà cừ.

“Đấy là chiếc hộp đồ cổ.” – Ngài Dee vừa nói vừa mở nắp ra, chợt ngài lầm bầm trong miệng vẻ chán nản. Chiếc hộp trống trơn.

“Vậy là có kẻ cuỗm mất!” – ngài tỏ vẻ tức giận, ngài nhanh tay xếp giấy lại. Tỏ vẻ bực mình ngài nói. “Đúng ra là ta phải nhìn cho thật kỹ chỗ dấu niêm trước khi xé lớp giấy. Thôi việc đã lỡ rồi.”

Ngài ngả lưng tựa vào thành ghế, nhíu mày nghĩ ngợi.

Thừa phát lại Hoong chăm chú nhìn kỹ chiếc hộp.

“Chỉ nhìn qua kích cỡ thôi, tôi cho đấy là hộp đựng hồ sơ giấy tờ mật” – lão nói.

Quan tòa Dee gật.

Ngài thở một hơi dài rồi nói: “Thôi thì, thà có còn hơn không. hẳn nhiên là quan có cất giữ giấy tờ mật bên trong”, chợt ngài quay qua Chiao Tai hỏi: “Này Chiao Tai, ngươi thấy con bé cất giấu ở chỗ nào?”

“Bên trong buồng ngủ, gần chỗ giường nằm cạnh vách tường.” – Chiao Tai nói ra ngay.

Quan tòa Dee nhìn gã như hiểu ra vấn đề.

“Ta hiểu rồi,” – giọng ngài Dee lạnh tanh.

“Nàng cam đoan với tôi”, - Chiao Tai nhanh miệng đáp “là không kể lại hoặc chỉ cho ai biết. Nhưng mỗi lần nàng đi vắng thì người khác vào đó ở, ngoài ra còn có khách khứa và bọn hầu hạ vô ra tự do”.

“Như vậy”, - quan tòa nói tiếp – “thật ra là đã có kẻ biết”. ngẫm nghĩ một lúc, nhún vai nhè nhẹ rồi mới nói. “Thôi được, nhớ lại lúc đó ta đến kiểm tra bên trong thư phòng, ta có tìm được cuốn sổ tay. Ngươi thử xem qua còn có gì lạ không?”

Ngài mở ngăn kéo lấy ra đưa cho Ma Joong, gã lật từng trang. Chiao Tai đứng phía sau liếc nhìn tới. Gã cao nghều này lắc đầu trả lại cho quan tòa.

Thưa ngài có cần bọn tôi đi bắt tên xỏ lá đó không?” – gã tin tưởng hỏi “Bọn tôi không rành chuyện xếp đặt mưu mô, nhưng biết được mấy cái ngón bịp bợm đó”.

“Trước tiên ta phải nhận dạng được thủ phạm rồi mới ra lệnh bắt được chứ,” – quan tòa cười nhạt đáp. “Nhưng đừng lo nội đêm nay ta sẽ giao việc cho ngươi”.

“Muốn cho chắc ta cần quan sát phía dãy tường phía sau chùa Bạch Vân. Các ngươi nhìn vào bản đồ lần nữa xem nó được xây dựng như thế nào”.

Ma Joong và Chiao Tai xúm lại nhìn vào tấm bản đồ, ngài Dee chỉ tay nói: “Các người nhìn thấy ngôi chùa này nằm về hướng đông tường thành, nhìn qua bên kia là con lạch đối diện phía nam khu người Hàn Quốc. Lão Tang báo cho ta biết dãy nhà phía sau chùa nằm ngay dưới chân tường thành, phía sau là khu đồi cây rậm rạp”.

“Dãy tường sau có thể đột nhập vào được” – Ma Joong nhận ra. Vấn đề là làm sao tiếp cận được khu vực phía sau chùa mà không bị phát hiện. Ban đêm vẫn còn người qua lại phía ngoài đường, lính canh cổng tường đông sẽ phát hiện có người lạ và chúng sẽ tri hô”.

Chiao Tai nhìn một lượt rồi ngẩng đầu nói. “Ta có thể thuê một chiếc thuyền phía sau quán ăn nơi gặp ông Po Kai. Ma Joong là tay chèo thuyền cừ khôi, hắn sẽ đưa ta vượt qua dòng kênh chui qua khoảng hở băng qua con lạch. Từ đây ta chỉ cầu gặp may”.

“Một ý tưởng tuyệt vời,” – ngài Dee nói. “Ta sẽ thay quần áo đi săn, rồi đi ngay”.

Bốn thầy trò đi ra ngoài qua cổng bên hông, nhắm hướng nam ra đường cái. Trời thật dễ chịu, có ánh sáng của trăng thật thơ mộng. Phía sau quán ăn, thuyền neo đậu rất nhiều, thầy trò liền thuê một chiếc.

Ma Joong đúng là tay chèo thuyền cừ khôi, gã khéo tay lèo lái con thuyền nhỏ ra tới đầu cửa cổng. Gã nhắm hướng chỗ khoảng hở tấm lưới chắn, chui lọt qua tiến về phía dãy thuyền của bọn nhà chứa, sau đó sáp nhập vào dọc theo con thuyền nằm ngoài. Bất chợt gã quay mũi về hướng đông chèo vụt băng ngang qua dòng kênh.

Từ xa gã chọn một địa điểm bên kia bờ kênh chỗ có nhiều bụi rậm. Đến nơi quan tòa và lão Hoong bước xuống trước. Ma Joong và Chiao Tai kéo thuyền vô bờ cột dây neo vào bụi cây.

“Ta để lão Hoong ở lại đây, thưa ngài.” – Ma Joong thưa, “ta không thể neo thuyền mà không có người trông coi, phải đề phòng chuyện rủi ro”.

Ngài Dee gật rồi bước theo Ma Joong và Chiao Tai bò chui qua đám bụi rậm. Khi qua tới bên đường, Ma Joong chìa tay gạt bụi cây qua một bên chỉ về hướng dốc đồi có nhiều bụi rậm. Nhìn đàng xa về phía bên trái là cổng xây bằng cẩm thạch, ngôi chùa hiện ra sừng sững.

“Không thấy ai qua lại, vậy ta băng qua bên kia” – Ma Joong nói.

Dưới vòm cây bên kia tối như bưng, Ma Joong nắm lấy tay quan tòa Dee chui qua lối đi bụi cây rậm rạp. Chiao Tai đã tới được phía trước không nghe thấy động đậy.

Chốc chốc quan tòa men theo dấu dốc cũ, lối mòn, rồi lại băng qua bụi rậm tìm lối đi. Ngài Dee không thể tự mình định hướng được nữa, hai gã kia quen đi rừng lầm lũi bước tới trước.

Chợt Chiao Tai đụng vào người quan tòa, gã nói nhỏ. “Chúng ta bị theo dõi”.

“Tớ cũng thấy vậy” – Ma Joong nói khẽ.

Ba thầy trò dựa vào nhau, lặng người. Ngài quan tòa lắng nghe có tiếng xào xạc, tiếng gầm gừ phía dưới vọng tới.

Ma Joong lay lay tay áo quan tòa, gã nằm áp sát xuống đất. Ngài với gã Chiao Tai thấy vậy làm theo. Mọi người trườn theo dốc đồi, Ma Joong dò đường tay gạt qua bụi rậm, gã chửi thầm trong miệng.

Quan tòa nhìn xuống phía dưới hố trũng, nhờ ánh trăng ngài nhìn ra được cái bóng đang nhảy phóc qua đám cỏ tranh.

“Đúng là cọp!” – Ma Joong vẻ thích thú nói nhỏ. “Tiếc là ta không mang theo chiếc nỏ, đừng lo, ta đi ba người nó không dám nhào vô đâu”.

“Im ngay,” – Chiao Tai nói qua kẽ răng. Gã chong mắt nhìn theo bóng đen lặng lẽ di chuyển trong đám cỏ tranh. Chợt con thú nhảy chồm qua tảng đá rồi biến mất hút dưới tàn cây.

“Một loài thú kỳ lạ!” – Chiao Tai chợt nói: “Lúc con thú nhảy chồm qua tảng đá, tôi thấy một bàn tay trắng có móng vuốt. Đúng là ma cọp!”

Chợt đâu một tiếng rống kinh dị xé tan bầu không khí tĩnh lặng, thoáng nghe như tiếng người khiến quan tòa Dee ớn lạnh xương sống.

“Nó đánh hơi người bọn mình” – Chiao Tai nói, giọng khàn khàn. “Thôi ta chạy nhanh vô chùa, ngay phía dưới chân đồi.”

Gã đứng ngay dậy, níu tay quan tòa, hai người lao nhanh xuống dốc kéo theo quan tòa. Ngài không còn tỉnh táo vậy mà tai vẫn nghe văng vẳng tiếng hú của loài thú kỳ lạ kia. Ngài té ngã bên một gốc cây, một tên kéo ngài đứng dậy rồi lại vấp vào cành cây rách toạc cả áo.

Ngài đang trong cơn hoảng loạn, tưởng tượng một khối thịt lao tới đè xuống phía sau lưng, giơ móng vuốt nhọn hoắt ra cắn xé vào cổ.

Bất chợt hai gã buông ngài ra lao nhanh về phía trước. Quan tòa bò ra khỏi bụi cây nhìn thấy phía trước một bức tường gạch xây cao khoảng gần ba mét. Chiao Tai ngồi xổm xuống đất, tay chống vô tường, Ma Joong bước tới đứng trên hai vai cố vươn tới mép tường thu mình phóng qua. Gã đứng dạng hai chân trên bờ tường nghiêng người tới trước ra hiệu cho ngài Dee, Chiao Tai bước tới đỡ một tay. Quan tòa níu chặt tay Ma Joong kéo giật tới trên tường. “Nhảy xuống!” – Ma Joong nói rít qua kẽ răng.

Quan tòa Dee chuyền tay bám sát bờ tường, buông thõng người qua tường tuột xuống đất ngay chỗ một đống rác. Vừa đứng thẳng dậy thì Ma Joong và Chiao Tai nhảy xuống theo sát bên ngài. Từ phía khu rừng khuất sau bức tường vãn còn nghe văng vẳng tiếng tru tréo, rồi mọi vật trở lại vẻ tĩnh mịch như cũ. Trước mặt là một tòa nhà cao, nền nhà được xây cách mặt đất khoảng hơn mét.

“Đây rồi, thưa ngài, ngôi nhà hậu đường của ngài” – Ma Joong nói giọng nghe cộc lốc. Dưới ánh trăng vẻ mặt gã càng hốc hác bơ phờ. Chiao Tai lặng lẽ xem xét mấy chỗ rách trên áo ngài.

Quan tòa Dee thở dốc ra mặt mũi, thân hình ướt đẫm mồ hôi, ngài cố giữ vẻ bình thản nói: “Ta đi tới sân kia rồi vòng qua cửa trước”.

Đứng trước sân nhìn vào ngôi chùa được xây dựng trên một mảnh đất vuông, nền lát đá cẩm thạch. Cảnh vật tĩnh mịch đến hoang sơ.

Quan tòa đứng lặng nhìn cảnh vật một hồi, ngài quay lại giơ tay đẩy cánh cửa. Chợt cánh cửa mở toang, một gian phòng rộng rãi hiện ra trước mắt mọi người. Gian nhà trống trơn, mùi vị ẩm mốc lan tỏa khắp không gian.

Chiao Tai chửi đổng.

“Đó là những cỗ áo quan” – gã càu nhàu.

“Vậy ta mới đến đây,” quan tòa trả lời cụt ngủn. Ngài lấy trong tay áo ra cây đèn cầy nhờ Ma Joong đưa bao diêm quẹt. Ngài bước từng bước qua dãy áo quan soi đèn đọc hàng chữ ghi trên giấy dán phía trước. Chợt ngài dừng lại trước cỗ áo thứ tư, ngài lấy tay nhấc thử cái năp.

“Chỉ đóng đinh sơ sài thôi,” – ngài nói nhỏ: “Ngươi nhấc xuống đây”.

Ngài nóng lòng chờ đợi, hai đệ tử lấy dao cạy nắp bung ra, xong rồi đặt xuống sàn nhà. Một mùi hôi thối xông ra khắp gian nhà tối om, Ma Joong và Chiao Tai lui ra ngoài mồm chửi thề.

Ngài Dee nhanh tay vơ lấy khăn quàng cổ che mũi, giơ cao ngọn đèn ngài chăm chú nhìn xuống phía sau vẻ hiếu kỳ không còn lo sợ. Quan tòa chợt nhớ đến khuôn mặt một kẻ lạ ngài nhìn thấy ngoài hành lang pháp đình: vẻ mặt nghênh ngang, chân mày thưa nằm ngang, cái sóng mũi thẳng, một cái bớt bên má trái. Có một điểm khác biệt đó là vết chàm bị biến dạng theo gò má lõm méo mó và đôi mắt trũng sâu nhắm nghiền. Giống hệt như tạc không thể có chuyện đánh lừa mắt ngài. Ngài đã nhìn thấy hồn ma đó hiện về trong ngôi nhà trống hoang. – Bất chợt ngài cảm thấy buồn nôn.

Ngài lùi lại ra dấu cho Ma Joong và Chiao Tai đậy nắp. Ngài thổi tắt ngọn đèn trên tay.

“Ta không quay lại chỗ cũ” – ngài nói như một lệnh lệnh. “Ta đi men theo mé tường ngoài rồi leo quan tường trước chùa gần cổng gác. Lính gác có thể phát hiện nhưng còn may hơn là lạc vô rừng!”.

Hai gã kia nghe theo lệnh miệng lầm bầm.

Ba thầy trò vòng qua sân chùa, men theo chân tường cho đến lúc nhìn ra cổng gác phía trước. Tất cả trèo qua tường, rồi đi dọc theo đường lộ nép sát hàng cây cao, không nhìn thấy ai, nhanh như cắt tất cả băng qua đường, nhằm phía đường mòn có cây cối um tùm ngăn cách với con lạch.

Thừa phát lại Hoong còn ngủ dưới khoang thuyền, ngài Dee gọi dậy giúp Ma Joong và Chiao Tai đẩy thuyền ra.

Ma Joong vừa đặt chân xuống thuyền, chợt gã khựng lại, mọi người lắng nghe một giọng lanh lảnh xuôi theo dòng nước đen. Một giọng kim vừa cất tiếng hát, “Trăng. Ô kìa dòng trăng bạc…”.

Trên dòng kênh một chiếc thuyền nhỏ xuôi chèo ra tới đầu cửa cống. Ngồi sau đuôi thuyền, người ca sĩ cất tiếng hát theo đôi bàn tay nhịp nhàng.

“Vậy là Po Kai – nhà thơ say đã trở về” – Ma Joong lầm bầm trong miệng: “Thôi ta cứ để cho ông ấy về trước. Ban đầu tôi chán ngán khi nghe tiếng ông ấy hát, nhưng về sau tôi nghĩ lại thà nghe tiếng hát ấy mà dễ chịu hơn là nghe tiếng tru tréo trong khu rừng âm u!”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play