Ma Joong cùng Chiao Tai bước ra ngoài pháp đình, vừa đi gã vừa nói với Chiao Tai: “Ta lo kiếm chút gì bỏ bụng, tập luyện bọn lính lười nhác này mình thấy mau đói quá.”

“Lại khát nước nữa?” – Chiao Tai nhắc.

Hai người bước vào quán ăn đầu tiên, quán nằm về phía tường Tây Nam pháp đình, đặt tên nghe thật kiêu kỳ: VƯỜN CHÍN BÔNG HOA. Bên trong quán rất đông người, tiếng cười nói xôn xao. Chen lấn một hồi mới tìm ra chỗ ngồi phía sau quầy thu tiền, bên cạnh là người cụt một tay đang nấu nồi mì.

Hai anh chàng ngồi nhìn mọi người, đa số là dân buôn bán, họ vào đây kiếm món ăn nhanh rồi trở lại gian hàng. Ăn nhanh mà lại ngon miệng, rồi dừng đũa đưa chuyền vò rượu cho nhau.

Chiao Tai nắm tay áo người phục vụ lại, hắn đang vội bưng một mâm đầy tô mì.

“Bốn tô và một bình rượu lớn!” – gã nói.

“Ngồi chờ đó!” – tên phục vụ quát – “Không thấy tôi đang lu bu đây sao?”

Chiao Tai chợt xổ ra một tràng chửi thề, người nấu ăn cụt tay chăm chăm nhìn về phía gã. Hắn bỏ cái vá múc mì xuống bước vào vòng qua phía sau quầy, mặt mũi ướt đẫm mồ hôi, gã nhăn mặt cười xuề xòa.

“Ở quán này có một vị khách đang ngồi đằng kia cũng biết chửi.” – Gã phân bua – “Làm sao ngài vô đây được?”

“Bỏ kiểu nói xưng ngài đi.” – Chiao Tai đáp lại một câu cộc lốc. Cứ gọi ta là Chiao Tai, sao có đem món ăn ra được không?”

“Ngài vui lòng chờ!” – Người nấu ăn nói thiệt tình. Hắn vụt chạy xuống bếp, ngay sau đó một bà mập ú bưng khay đựng hai vò rượu với một đĩa cá hấp muối và rau sống.

“Thế này thì tuyệt! – Chiao Tai nói vẻ khoái chí. “Ngồi xuống đây, chiến hữu, để cho bà ấy lo việc bếp núc”.

Chủ quán kéo ghế lại, bà vợ ngồi vào thế chỗ. Sau khi hai chàng ăn uống no say, chủ quán mới kể chuyện. Rằng gã quê quán ở Peng-lai, sau khi bị thải khỏi đội quân viễn chinh chiếm đóng Hàn Quốc, gã dùng số tiền dành dụm được mua lại quán ăn này làm ăn cũng khấm khá. Nhìn bộ áo nâu của hai vị khách gã mới hỏi: “Sao hai ông lại về phục vụ trong pháp đình này?” – Chiao Tai mới nói: “Phải có việc làm để kiếm ăn chứ!”.

Gã cụt tay nhìn quanh rồi mới nói nhỏ: “Ở đây có lắm chuyện kỳ quái! Ông có nghe cách nay hai tuần ông quan tòa bị xiết cổ chết chặt ra từng khúc chưa?”.

“Tôi cho là ngài bị trung thuốc độc” – Ma Jooing nói xong, gã nốc cạn ly rượu một hơi.

“Người ta ai cũng nói…” – Chủ quán nói tiếp: “… rằng ấm nước đựng đầy thịt băm của ông quan tòa. Ông hãy nghe tôi, dân ở đây xấu bụng lắm.”

“Quan tòa mới đổi về đây là người tốt!” – Chiao Tai nhắc lại.

“Tôi chẳng biết là ông quan nào tốt, ông quan nào xấu,” – giọng gã nghe có vẻ bướng bỉnh. “Chỉ biết lão Tang và lão Fan là người không tốt”.

“Lão già ấy có việc gì không?” – Chiao Tai kinh ngạc hỏi. “Trông lão ta hiền như ông bụt”.

“Đừng đụng tới lão ấy.” – Gã nghe chủ quán nói hơi lạ tai.”Ông biết không, lão ấy khác người lắm, với lại lão luôn luôn làm chuyện sai trái.”

“Chuyện đó là chuyện gì?” – Ma Joong hỏi lại.

“Tôi nói cho ông nghe ở đây còn lắm chuyện mắt thấy tai nghe nữa.” – chủ quán kể lể “Tôi là người địa phương ở đây, tôi biết rõ. Từ thuở tạo thiên lập dịa đến nay ở vùng đất này có một vài người kỳ quái lắm. Lúc nhỏ thường nghe cha tôi kể chuyện…”

Giọng gã lè nhè, lắc đầu buồn xo, rồi nốc cạn ly rượu Chiao Tai mời.

Ma Joong nhún vai.

“Được rồi ta sẽ tìm hiểu sau” – gã nhắc “Cũng khá buồn cười đấy! Còn chuyện gã Fan ông vừa nêu chúng tôi sẽ tính sau. Lính canh báo cho tôi biết lúc này hắn có vẻ lúng túng”.

“Tôi mong một ngày nào đó hắn sẽ bị đền tội”. Ông bạn cụt tay vẻ trầm ngâm nói. “Tên gian ác cướp của không chừa một ai, quân gian tham còn hơn cả tay chỉ huy cấp trên. Tàn nhẫn hơn, hắn đã hãm hiếp đàn bà, con gái. Hắn là một tên bất lương trông khá điển trai. Chỉ có trời biết hắn đã gây bao nhiêu chuyện tàn ác như thế. Hắn với lão Tang gắn bó với nhau như hình với bóng, lão tìm mọi cách che chở hắn”.

Chiao Tai nói xen vô, “Thời vàng son của tên Fan đã qua rồi, bây giờ hắn thuộc quyền chỉ huy của tôi và các đồng đội. Hắn đã từng nhận nhiều của đút lót hối lộ, nghe đồn hắn tậu được một nông trang nhỏ ở ngoài phía Tây cổng thành”.

“Tôi thì nghe nói hắn thừa hưởng của hồi môn của một người bà con họ hàng xa” – Chủ quán kể lể “Địa thế nông trang trơ trọi giữa đồng vắng gần ngôi chùa hiếm khi thấy khách thập phương thăm viếng. Ở ngôi chùa đó, có bốn nhà sư bị chết, không thấy sư mới đổi về, từ đó về sau vắng như chùa bà đanh. Vậy mà hồn ma bốn nhà sư kia cứ hiện về quanh quẩn sân chùa. Đêm tối, người dân quê nhìn thấy ánh chớp lập lòe, mọi người khiếp sợ tránh xa. Mới tuần trước đây một người trong họ nhà tôi nhìn thấy một nhà sư không đầu lập lờ dưới ánh trăng. Hắn nhìn thấy rõ cả trên tay nhà sư đang cầm thủ cấp bị cắt lìa.”

“Trời đất thánh thần” – Chiao Tai hô lớn một tiếng – “Thôi đừng kể chuyện kinh dị nữa, có được không? Làm sao tôi ngốn cho hết khi mắt cứ nhìn thấy mấy ông sư chờn vờn trong tô mì?”

Ma Joong nghe vậy cười rần rần. Hai vị khách gắng lùa vô miệng cho xong hết tô mì. Ăn xong Chiao Tai lần vào trong tay áo. Thấy vậy chủ quán lấy tay ngăn lại phân bua. “Thôi đừng làm vậy, quan lớn! Cả cái quan ăn và tài sản ở đây là của quan mà. Nếu không thuộc của quan, thì bọn lính Hàn Quốc sẽ…”

“Thôi được!” – Chiao Tai chặn ngang “Cám ơn tấm lòng hiếu khách của ông. Nếu ông còn muốn đón tiếp chúng tôi, lần sau chúng tôi phải trả tiền đấy.”

Ông bạn cụt tay cứ nằng nặc không chịu, nhưng rồi Chiao Tai bước lại vỗ vai bỏ ra về.

Ra đến nơi Chiao Tai nói với Ma Joong. “Này Ma Joong, ăn uống no nê xong rồi giờ ta lo tính công việc. Nào ta thử dạo một vòng quanh phố xá xem sao?”

Ma Joong nhìn theo màn sương mù dày đặc, đưa tay gãi đầu: “Hay là mình đi bộ đi”.

Hai đồng đội rảo bước dạo phố, nhìn vào mấy gian hàng thắp đèn sáng, trời đầy sương mù mà người đi phố vẫn tấp nập. Hai anh chàng lơ đễnh nhìn mấy món hàng làm ra ở địa phương, dò dẫm hỏi giá. Vừa đến trước cổng chùa Bạch Vân, hai chàng một thẻ nhang bước đến lạy tạ trước bàn thờ cầu nguyện cho vong linh các chiến sĩ bỏ mình ngoài chiến trận.

Trên đường trở về theo hướng Nam cổng thành, Ma Joong mới hỏi “Cậu có hiểu vì sao ta cứ lo diệt trừ bọn Hung nô ngoài biên giới? Tại sao ta không bỏ mặc bọn mọi rợ tự xử lý với nhau?”

“Cậu chưa hiểu chuyện an dân trị nước,” – Chiao Tai chiếu cố đáp lại. “Nhiệm vụ quân ta là đi giải phóng bọn đó thoát khỏi kiếp sống man rợ, và chúng ta dạy cho chúng biết sống có văn hóa hơn”.

“À ra thế,” – Ma Joong chợt thốt ra một câu “bọn Hung nô biết nhiều lắm đấy, cậu có hiểu vì sao bọn đó không đòi hỏi con gái phải còn trinh lúc lấy chồng không? Là vì họ hiểu ra một điều tự nhiên bọn con gái Tartar thuở nhỏ đứa nào cũng biết cưỡi ngựa. Nhưng cậu chớ kể lại cho bọn con gái mình nó nghe, nhớ chưa!”

“Thôi cậu đừng nói chuyện tầm phào nữa.” – Chiao Tai có vẻ cáu gắt “Ta đi lạc đường mất rồi.”

Họ đang đứng trước một khu nhà ở, đường sá được lát gạch phẳng phiu, nhìn qua hai bên đường thấy lờ mờ những bức tường nhô cao bao bọc những tòa lâu đài. Một không khí tĩnh mịch, sương mù dày đặc càng u ám hơn.

“Hình như là ta đang dừng lại phía đầu cầu, có phải không?” – Ma Joong vừa hỏi. “Vậy thì đâu là con kênh băng ngang qua cổng thành phía Nam. Ta cứ đi dọc theo con kênh xuôi về hướng đông thì trở lại khu phố bán hàng lúc nãy”.

Hai chiến hữu băng qua cầu đến bờ sông.

Bất chợt Ma Joong khều tay Chiao Tai, gã lặng lẽ chỉ tay về hướng bờ bên kia thấy mờ mờ qua màn hơi sương.

Chiao Tai căng mắt ra nhìn. Một toán thanh niên đang đi dọc theo bờ kè vai khiêng chiếc cáng. Nhờ ánh trăng lờ mờ qua màn hơi sương gã nhận ra gương mặt người đàn ông đầu trần ngồi xếp bằng chắp tay trước ngực, thân mình quấn vải trắng.

“Người nào mà kỳ dị vậy?” – Chiao Tai kinh ngạc hỏi.

“Chỉ có trời mới biết,” – Ma Joong mới lầm bầm trong miệng “Coi kìa, họ đứng lại một chỗ”.

Bất ngờ một làn gió chuyển cuốn phăng màn sương mờ toán người kia hạ chiếc cáng xuống đất. Bất chợt hai người từ phía sau giơ cao hai thanh gỗ lớn bổ xuống đầu hai người ngồi trên cáng. Bỗng đâu sương mù tụ lại, đứng bên này còn nghe rõ tiếng động rơi tủm xuống nước.

Ma Joong chửi đổng.

“Phóng ngựa trở lại cầu,” – gã huýt vô tai Chiao Tai.

Hai người quay đầu phóng ngược trở lại dọc theo bờ kênh. Trời mờ mờ tối, đường trơn trợt, cũng vất vả lắm mới đến được cầu. Họ phi nhanh qua cầu rồi dò đường qua bên kia bờ. Đến nơi họ thấy vắng tanh, hai người lui tới mấy vòng, chợt thấy Ma Joong nghiêng người xuống lấy tay chấm đất.

“Còn dấu chân dẫm trên đất” – gã nói. “Đấy là chỗ bọn chúng quăng nạn nhân xuống dòng kênh”.

Sương mù đang tan dần, nhìn xuống dưới kia thấy hiện ra một lớp nước sình lầy sâu độ vài tấc. Ma Joong cởi trần, đưa áo cho Chiao Tai giữ, gã tháo giày ra lao mình xuống nước, chỗ sâu tới ngang thắt lưng.

“Nước có mùi hôi!” – gã gắt. “Nhưng chẳng nhìn thấy xác chết đâu”.

Gã lội ra xa chút nữa, vẫn không thấy, lúc quay vô bờ gã cảm thấy dưới đáy dòng kênh cả một lớp đất và bùn lầy.

“Chả được gì” – gã nói vẻ chán nản. “Ta nhìn nhầm chỗ, chỉ thấy một mớ đất đá, giấy vụn. Khiếp thật! Giúp ta một tay”.

Trời đổ mưa.

“Ta đang cần mưa đây!” – Chiao Tai vừa nói vừa chửi rủa. Chợt gã nhìn phía sau thấy một cánh cổng mở ăn thông vào tòa lâu đài tối om. Chiao Tai vội chạy lại tìm chỗ núp trên tay còn giữ quần áo, giày của Ma Joong. Còn Ma Joong, gã đứng lại ngoài trời dưới cơn mưa chờ gội sạch hết lớp đất bùn hôi tanh. Gã chạy lại chỗ Chiao Tai đứng núp dưới cổng, cầm lấy chiếc khăn quàng cổ lau khô khắp người. Trời tạnh mưa, hai chiến hữu tiếp tục cuộc hành trình, dọc theo bờ kênh trái là một dãy tường nằm phía sau mấy ngôi nhà đồ sộ.

“Ta chẳng làm nên chuyện gì cả” – Chiao Tai nói vẻ hối tiếc. “Gặp tay chỉ huy có kinh nghiệm trận mạc chắc là tóm gọn cả bọn đó”.

“Dù có mọc cánh bay được cũng không vượt qua nổi con kênh này!” – Ma Joong nói giọng chua chát. “Nhìn thấy một người quấn vải trắng khắp mình thật kinh dị. Vậy là ta có được thêm một câu chuyện ngoài chuyện anh chàng cụt tay đã kể cho cậu nghe. Thôi ta đi qua chỗ khác mua rượu uống”.

Hai vị khách bước về phía cổng có treo đèn lồng tỏa ánh sáng màu sắc lờ mờ qua màn sương mỏng. Đây là lối vào cửa hông quán ăn. Họ đi vòng qua phía cổng trước, bước vô bên trong phòng khách tầng dưới được trang hoàng đồ đạc lộng lẫy, hai vị khách có vẻ khó chịu khi chạm trán tên hầu bàn mặt mũi ngạo mạn, họ điềm nhiên bước theo cầu thang rộng thênh thang. Đến nơi họ đưa tay đẩy cánh cửa đôi chạm trổ công phu, bên trong là phòng ăn rộng thênh thang, nghe xôn xao đủ thứ âm thanh sống động.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play