Lúc Ma Joong đưa người con gái đến nơi ở bên người dì, bà chào hỏi niềm nở mời gã ở lại ăn một tô cháo. Bên ngoài vọng gác gã Chiao Tai ngồi chờ gặp bữa ngồi lại dùng cơm chung với gã chỉ huy lính hầu. Lúc Ma Joong quay lại cả hai mới chịu ra về.

Trên đường đi, Ma Joong mới hỏi Chiao Tai. “Cậu biết lúc ra về con bé nói với tôi chuyện gì không?”.

“Nàng khen cậu hết mình,” – Chiao Tai hờ hững đáp.

“Cậu chẳng hiểu đàn bà chút nào” – Chiao Tai khiêm nhường nói. “Hẳn nhiên là vậy rồi, nhưng mà mới gặp nhau ai lại đi nói vậy. Không đâu, nàng chỉ nói là mình tử tế”.

“Trời đất ơi,” – Chiao Tai ngạc nhiên nói “Cậu – mà tử tế! Con bé này vớ vẩn thật. Tớ không thắc mắc việc đó, vậy là cậu không được may mắn, trong tay không có một tấc đất. Cậu có nghe nàng nói thích thứ gì không?”

“Tớ thì có thứ khác,” – Ma Joong kiêu hãnh đáp.

“Tớ nghĩ cậu nên quên đi mấy chuyện đàn bà con gái,” – Chiao Tai càu nhàu nói. “Tớ nghe chỉ huy lính hầu kể nhiều chuyện về gã Ah Kwang. Chẳng cần phải tìm, thỉnh thoảng hắn ghé về đây uống rượu, đánh bạc. Hắn không phải dân địa phương ở đây, hắn ở mãi tận vùng ngoại thành, nên đã quen đường đi nước bước”.

“Hắn là thằng hai lúa,” – Ma Joong chợt nói, “tớ biết hắn không bỏ đi đâu xa. Hắn chỉ quanh quẩn trong khu rừng nằm về hướng cửa tây thành”.

“Tại sao phải như vậy?” – Chiao Tai hỏi lại. “Hắn cũng thừa biết là chẳng liên quan gì đến vụ án. Nếu tớ là hắn, tớ tạm lánh mình đi đâu đó vài bữa, chờ nghe ngóng thời cơ.”

“Đến lúc đó, nếu ta mở một cuộc lục soát bên trong ngôi chùa bỏ hoang chẳng khác gì làm một công hai việc” – Ma Joong nói.

“Cậu nói nghe được đấy,” – Chiao Tai đáp lại giọng khinh khỉnh. “Ta đi thôi”.

Hai chiến hữu nhắm hướng Tây cửa thành ra, đi dọc theo đường cái quan tới chỗ vọng gác đầu ngã tư. Họ xuống ngựa đi về phía ngôi chùa, men theo bên lề trái nhờ có những hàng cây che bóng.

“Chỉ huy lính hầu kể cho tớ nghe” – Chiao Tai nói nhỏ “Ah Kwang chẳng biết làm gì hắn chỉ có thạo việc băng rừng và đấm đá. Hắn còn có tài sử dụng dao rất nhanh nhẹn. Thôi ta bắt tay vào việc dò đường vào chùa tránh không để hắn phát hiện, nếu hắn còn ẩn núp bên trong”.

Ma Joong gật, gã rón rén trườn người qua bụi cây sát bên cổng chùa, Chiao Tai bám theo sau.

Sau một hồi chui qua bụi rậm, Ma Joong trườn theo bụi cây gật đầu ra hiệu cho chiến hữu bám sát phía sau. Cả hai quan sát kỹ lưỡng ngôi chùa cổ rêu phong nằm phía trước mặt. Phải băng qua mấy bậc tam cấp lát đá vỡ vụn mới tới được cổng chùa tối om. Bộ cửa bị gỡ lấy mất từ bao giờ, chỉ nhìn thấy một cặp bướm trắng nhởn nhơ trong bụi cỏ, ngoài ra không nghe thấy động tĩnh.

Ma Joong nhặt một hòn đá ném qua bên kia vách, rơi xuống trên bậc thềm tam cấp lát đá. Cả hai lắng tai và dán mắt theo dõi lối ra vào cổng tối om.

“Tớ nhìn thấy có vật gì động đậy phía trong kia.” – Chiao Tai nói nhỏ.

“Để ta lủi qua đó” – Ma Joong nói. “Còn cậu vòng sau chùa chui vào cửa hông, nếu có gì là ta huýt sáo báo hiệu”.

Chiao Tai lẻn bò qua bụi cây phía bên phải, Ma Joong vòng qua bên trái, khi sắp bò tới cuối dãy nhà dưới, gã lần ra ngoài đứng dậy dựa lưng vào tường. Gã rón rén lần mò tới chỗ mấy bậc tam cấp lát đá. Gã lắng tai nghe, mọi vật im lìm. Rồi nhanh chân gã bước qua mấy bậc tam cấp, lẻn vào bên trong tựa lưng vào tường gần cánh cửa.

Đứng yên một chỗ, gã quan sát thấy trước mặt một gian nhà trống, chỉ bày mỗi chiếc bàn thờ nằm im trơ trọi kê sát vách tường. Chính giữa là bốn trụ cột to tướng chống đỡ mái nhà liên kết với mấy cây đà ngang trên trần.

Ma Joong bước ra khỏi chỗ nấp, nhắm hướng bước tới cánh cửa mở gần bàn thờ. Vừa mới bước vòng qua mấy cột trụ, chợt gã ngước đầu lắng tai nghe tiếng động sột soạt phía bên trên. Rồi gã nhìn thấy một cái bóng đen to tướng sà xuống va đập vào vai trái.

Cái bóng đen xô ngã Ma Joong xuống sàn như muốn dập cả bộ xương. Cái tấm thân bồ tượng đè ngã người gã cùng nhào lộn xuống sàn, hắn gượng dậy xông tới định bóp cổ Ma Joong.

Ma Joong thu hết sức đạp hai chân vào bụng đối thủ, khi Ma Joong vừa lồm cồm bò dậy thì hắn lại sấn tới. Ma Joong nhắm cú đá bụng dưới đối thủ, nhanh như cắt hắn né qua một bên nhào tới xông vào ôm lấy giữa thân người Ma Joong.

Hai đối thủ mệt nhừ thở dốc, bên nào cũng ra đòn muốn khóa cổ đối thủ. Hắn cũng to và khỏe như Ma Joong, nhưng đâu phải là võ sĩ đô vật. Ma Joong nhử đòn dồn hắn vào phía bàn thờ, giả vờ như không vùng vẫy thoát khỏi đòn khóa tay của đối thủ. Gã lừa hắn dựa vào cạnh bàn, nhắm ngay vùng thắt lưng, Ma Joong nhanh nhẹn vùng ra khỏi đòn khóa tay lòn qua phía dưới khóa cổ họng đối thủ. Gã nhón chân nhấc bổng thân người đối thủ dùng đòn khóa cổ quật ngược nửa thân người hắn ra xa. Toàn thân hắn va đập nghe răng rắc mềm nhũn.

Ma Joong thả hắn nhào xuống sàn, gã thở dốc đứng nhìn đối thủ nằm đó bất động, hai mắt nhắm nghiền.

Chợt gã lắc lắc tay hắn, hắn mở mắt nhìn Ma Joong. Hắn nói lầm bầm. “Chân tao đau không cục cựa được nữa.”

“Đừng trách ta.” – Ma Joong nói. “Ta nói cho mi biết ta là người bên pháp đình qua đây, còn mi là Ah Kwang, phải không?”

Hắn không trả lời, nằm im đó rên rỉ: “Mi sẽ bị đày xuống địa ngục”.

Ma Joong bước tới trước cửa, đưa mấy ngón tay huýt sáo, rồi ngồi xuống bên Ah Kwang.

Chiao Tai vừa chạy vào bên trong, Ah Kwang chửi rủa om sòm, rồi hắn càu nhàu, “cái trò ném đá xưa quá rồi diễm”.

“Còn mi giở ngón từ trên sà nhà nhảy bổ xuống đâu mới mẻ gì.” – gã lạnh lùng đáp trả. Quay qua Chiao Tai gã mới nói. “Hắn không sống nổi bao lâu nữa.”

“Ta đã giết chết con bé Soo-niang khốn kiếp kia rồi!” hắn giận dữ. “Nó ngủ với tình nhân mới trên giường ông chủ, còn ta thì ân ái với nó trên gác chứa cỏ khô”.

“Mi đã giết lầm người rồi” – Ma Joong nói, “ta không muốn làm phiền mi lúc này, quan tòa áo đen dưới địa ngục sẽ kể cho mi nghe đủ thứ chuyện”.

Ah Kwang nhắm nghiền mắt, mồm làu bàu hắn vừa thở hổn hển vừa nói. “Ta còn khỏe, ta chưa muốn chết! Ta không làm điều gì sai trái.”

“Mi là tay sử dung liềm thành thạo,” – Chiao Tai nhắc lại. “Con bé ấy đang ngủ với ai vậy?”

“Ta chả cần biết nó ngủ với ai” – Ah Kwang thều thào qua kẽ răng. “Bởi hắn cũng chết thôi, máu trong cổ hắn hun trào ra ngoài, loang trên mình con bé, ta xử đúng điệu thật!” Hắn cười khà rồi bất chợt thân hình run rẩy, vẻ mặt tái nhợt, xanh mét.

“Còn cái tên quanh quẩn chỗ này là ai vậy?” – Ma Joong chợt hỏi vu vơ.

“Chỉ có ta thôi, ngoài ra có ai khác, còn mi là một tên vô lại.” Ah Kwang lầm bầm trong miệng chợt hắn trợn mắt hoảng sợ nhìn Ma Joong. “Ta không muốn chết! Ta sợ lắm!” Hắn gào thét.

Hai chiến hữu vẻ kính phục lặng lẽ đứng nhìn hắn.

Mặt mũi dăn dúm hắn gượng cười miệng méo xệch, tay co giật rồi nằm trơ một chỗ. “Hắn chết rồi,” – Ma Joong nói giọng khàn khàn. Gã đứng ngay dậy nói: “Hắn định giết tớ thật đấy, hắn núp trên trần nhà ngay chỗ cây đà ngang bắc qua cột, chờ ta bước vào. Hắn vừa chuẩn bị tư thế nhảy xuống, ta nghe có tiếng động, né qua một bên ngay. Lúc đó nếu hắn nhắm trúng ngay cổ biết đâu ta ngã dập cả lưng rồi.”

“Cậu cũng đập cho hắn một trận gãy cả lưng rồi, vậy là huề.” – Chiao Tai nói. “Ta lục soát trong chùa theo lệnh quan tòa”.

Cả hai bước vào ngay gian nhà giữa vòng ra sân sau, lục soát cả chỗ ở bỏ trống của sư sãi, ra đến chỗ hàng cây sau sân chùa. Nhìn chẳng thấy gì ngoài mấy con chuột đồng chạy nhảy lung tung.

Quay trở lại sân trước. Chiao Tai trầm ngâm đứng lặng im trước bàn thờ.

“Cậu còn nhớ,” – gã hỏi, “phía sau bàn thờ có chỗ trống cất giấu nhang đèn phòng khi hữu sự?”

Ma Joong gật, “Dù sao ta cũng phải dò xét cho kỹ,” – gã nói.

Cả hai xúm lại đẩy chiếc bàn nặng trịch qua một bên, mặt sau dưới vách tường gạch khoét một cái hốc ăn sâu vào bên trong. Ma Joong cúi xuống nhìn vào, mồm chửi rủa.

“Chỉ thấy một đống gậy gãy đôi của mấy sư sãi bỏ lại.”

Hai chiến hữu đành quay ra cổng chùa đi bộ về chỗ vọng gác, dặn dò lính canh vô chùa lấy xác Ah Kwang khiêng qua pháp đình, rồi phóng ngựa ra đi, qua cửa thành phía tây trời cũng vừa sẩm tối.

Đến nơi gặp ngay lão thừa phát lại Hoong đang đứng trước cổng pháp đình. Lão cho hay vừa ở bến cảng mới về tới, gã Koo Meng-Pin mời quan tòa ở lại dùng cơm.

“Hôm nay tôi gặp may” – Ma Joong kể “Dù sao tôi phải mời hai người một bữa cơm thịnh soạn tại quán ăn Cửu Lan Viên”.

Vừa bước vào quán ăn, chợt họ nhìn Po Kai và Kim Sang ngồi chung bàn cuối dãy trong cùng, hai vò rượu bày sẵn trên bàn. Po Kai đầu đội mũ lệch ra phía sau, gã lịch sự chào hỏi.

Ma Joong bước tới gần bàn nghiêm giọng nói. “Đêm qua ông uống say bí tỉ, chửi rủa bọn tôi, ông còn cất cao giọng hát những lời dung tục. Tôi phạt ông bao cả chầu rượu bữa nay, còn tôi lo món ăn.”

Cả bọn phá ra cười, chủ quán dọn ra bàn một đĩa mồi thơm phức, năm tay nốc khá nhiều rượu. Po Kai gọi thêm một bình rượu, lão thừa phát lại Hoong đứng dậy nói, “Bọn tôi phải về lại bên pháp đình, quan tòa giờ này sắp về tới rồi.”

“Thánh thần ơi,” – Ma Joong nói lớn tiếng. “Phải về ngay, tôi còn báo cáo quan tòa chuyện vừa xảy ra ở bên chùa”.

“Các ông đi lễ ở chùa nào vậy?” – Po Kai hỏi.

“Chúng tôi đi bắt Ah Kwang bên ngôi chùa bỏ hoang.” – Ma Joong nói. “Lâu nay chùa bỏ hoang phế, bên trong không còn một thứ gì, chỉ thấy một mớ cây gậy gãy nát sư sãi bỏ lại”.

“Vậy là đã có được manh mối quan trọng” – Kim Sang nói. “Quan tòa sẽ mừng biết mấy”.

Po Kai muốn tiễn ba ông bạn ra về, gã Kim Sang thì lại nói, “Ở lại chơi chút nữa, Po Kai, uống vài tuần rượu rồi hãy về”.

Po Kai ngần ngừ, gã lại ngồi xuống rồi nói. “Thôi được, làm thêm ly nữa thôi, ông nên nhớ tôi không thích mấy tên say rượu.”

“Nếu không còn việc gì khác” – Ma Joong nói, “tôi sẽ ghé qua lại tối nay, coi ông uống một ly rượu chót tới đâu”.

Về đến nơi ba đệ tử nhìn thấy quan tòa ngồi một mình bên trong văn phòng. Lão thừa phát lại Hoong thấy quan tòa vẻ mệt mỏi. Chợt ngài tươi hẳn ngay lúc nghe Ma Joong báo cáo tìm thấy Ah Kwang.

“Vậy là cái ý tưởng một vụ án do ngộ sát mà ra hoàn toàn đúng.” – Quan tòa nói. “Nhưng còn vấn đề xác chết người đàn bà chưa giải quyết xong. Sau khi ra tay hạ sát, Ah Kwang bỏ đi ngay hắn quên không lấy theo túi tiền, hắn không còn biết chuyện gì xảy ra sau đó nữa. Còn tên Woo, đầy tớ ăn trộm thì có thể hắn đã nhận ra tại hiện trường lúc đó còn có một kẻ thứ ba. Chỉ đến khi hắn bị tóm cổ thì ta mới biết mặt kẻ đó”.

“Bẩm quan chúng tôi lục soát kỹ từ trong chùa ra tới khu rừng cây mé sau chùa,” – Ma Joong báo lại “vẫn không tìm thấy xác chết người đàn bà, khi lục soát trong hốc tường phía sau bàn thờ Phật chỉ thấy một mớ cây gậy gãy sư sãi bỏ lại”.

Quan tòa dựa thẳng lưng vào thành ghế.

“Cây gậy của sư sãi?” – Ngài bật ra câu nói vẻ hoài nghi.

“Bẩm quan, một mớ gậy không dùng tới” – Chiao Tai nói xen vô. “Tất cả gãy đôi”.

“Một cuộc khám phá lạ thường!” – Quan tòa Dee chậm rãi nói. Ngài nghĩ ngợi hồi lâu chợt trở mình nói ngay với Chiao Tai và Ma Joong. “Các ngươi vừa trải qua một ngày khó nhọc, ta cho lui về nghỉ cho lại sức. Còn ta ngồi lại đây bàn chuyện với lão Hoong”.

Hai đệ tử lui ra ngoài xong rồi, sau đó quan tòa kể lại chuyện tấm ván mục rớt xuống cầu ở bên cạnh chùa Bạch Vân. Cuối cùng ngài nhắc nhở: “Ngươi biết không đó là một âm mưu định tiêu diệt ta.”

Lão Hoong vẻ mặt lo ngại, nhìn qua quan tòa, lão nói: “Có thể tấm ván bị mối ăn, nên ngài vừa đặt chân xuống thì…”

“Ta không bước đi đâu hết,” – giọng quan tòa lạnh tanh. “Ta chỉ đưa chân đá thử”, nhìn lão Hoong có vẻ chưa hiểu ra, ngài nói ngay. “Vừa lúc định bước qua ta chợt nhìn thấy bóng ma ngài cố quan tòa hiện về”.

Cánh cửa ở đàng xa bỗng đóng sầm lại vang dội tới đây.

Quan tòa hoảng hồn.

“Ta đã dặn lão Tang làm lại cánh cửa rồi kia mà”, - ngài tức giận quát. Ngài liếc nhìn vẻ mặt lão Hoong tái mét, vừa nâng ly trà định hớp một ngụm, ngài bỏ xuống không uống. Ngài chăm chăm nhìn những hạt bụi xam xám nổi trên bề mặt ly trà. Ngài lại đặt xuống bàn, giọng có vẻ khẩn trương. “Này lão Hoong nhìn xem có kẻ lạ bỏ cái thứ gì trong chén tra ta đang uống.”

Lão Hoong lặng lẽ đứng nhìn chất bột xam xám đang tan dần trong ly trà. Chợt quan tòa Dee xoa tay trên mặt bàn, ngài nhếch mép cười gượng, mặt còn đọng lại vẻ mệt mỏi tái nhợt.

“Ta đang rối trí, lão Hoong à”, - ngài vừa nhắc như muốn giễu cợt. “Cánh cửa đàng kia đóng sầm mạnh tay quá, nên bụi vôi trên trần nhà rơi xuống”.

Lão Hoong thở hắt ra nhẹ cả người, lão bước tới bàn trà rót mời quan tòa một chén khác. Ngồi xuống ghế, lão mới thưa. “Tấm ván bắc cầu có mối mọt cũng là chuyện tự nhiên thưa ngài. Tôi không dám cho hung thủ sát hại ngài cựu quan tòa lại dám ra tay ám hại ngài lúc này. Thật sự ta chưa có được chút manh mối nào về lai lịch hung thủ.

“Nhưng mà hắn không biết chuyện đó,” – quan tòa cắt ngang. “Hắn đâu có biết quan điều tra vụ án đã đề xuất với ta nhiều ý tưởng khác. Hắn nghĩ ta không khởi tố hắn lúc này vì chưa đủ chứng cứ. Tên sát thủ vô hình ngày đêm rình rập theo dõi ta, nghe ngóng ta có truy tìm hắn không”. – Quan tòa thủng thỉnh vuốt râu, ngài lại nói. “Ta định chơi trò xuất đầu lộ diện công khai để lừa hắn ra tay một vụ nữa. Lúc đó chính hắn sẽ tự hại lấy hắn”.

“Bẩm quan chớ có liều mạng,” – Lão Hoong kinh ngạc thưa lại. “Hắn là một tên nham hiểm bất lương, chỉ có trời mới biết hắn sắp tung ra chiêu nào nữa đây.”

Quan tòa không nghe lão nói, chợt ngài đứng ngay đây, tay cầm đèn, ngài ra lệnh. “Lão Hoong đi theo ta”.

Lão thừa phát lại Hoong bám sát theo quan tòa đang bước nhanh băng qua sân trước thẳng tói nhà riêng ông cựu quan tòa. Ngài lặng lẽ bước vào bên trong đi ngang qua hành lang dẫn tới thư phòng. Đứng trước cửa, giơ cao ngọn đèn ngài nhìn khắp gian phòng. Không khác gì hơn lúc vị tiền nhiệm đến ở đây. Rồi bước tới chỗ bếp nấu nước trà, ngài ra lệnh lão Hoong. “Kéo chiếc ghế bành xích tới đây, lão Hoong”.

Lão Hoong kéo ghế tới ngay chỗ tủ chè, quan tòa đứng trên ghế, tay giơ cao ngọn đèn quan sát kỹ cây đà ngang sơn đỏ chói.

“Đưa cho ta một trang giấy với con dao nhỏ” – ngài ra lệnh vẻ thích thú. “Này ngươi cầm đèn dùm cho ta”.

Quan tòa trải trang giấy trên bàn tay trái, tay phải gí mũi dao vô cây đà ngang.

Bước xuống đất, ngài cẩn thận lau sạch mũi dao ngay trên trang giấy. Ngài trả con dao cho lão Hoong, xếp giấy đút vô tay áo. Quay qua lão Hoong ngài hỏi. “Ngươi có thấy lão Tang còn bên đó không?”

“Bẩm quan, lúc quay về đây tôi thấy lão còn ngồi bên bàn giấy” – lão thừa phát lại đáp.

Quan tòa nhanh chóng rời khỏi thư phòng đi qua bên pháp đình. Bên trong văn phòng lão Tang, hai ngọn đèn còn thắp sáng. Lão ngồi trên ghế, lưng khom tư thế nhìn về phía trước. Nhác thấy hai thầy trò bước tới, lão đứng ngay dậy. Nhìn vẻ mặt nhợt nhạt của lão, quan tòa nhã nhặn nói. “Cái chết của vị tiền nhiệm gây sốc cho ngươi, vậy ta khuyên ngươi nên đi ngủ sớm. Nhưng trước tiên ta cần hỏi một số việc, ngươi còn nhớ trước ngày ông cựu quan tòa bị giết chết có gọi thợ sửa chữa lại chỗ hư hỏng bên trong thư phòng chứ?”

Lão Tang cau mày, rồi lão đáp. “Dạ không thưa ngài”. Nhưng trước đó hai tuần lễ, quan tòa Wang cho hay là một vị khách chỉ cho ngài thấy chỗ bị tróc sơn trên trần nhà, y hứa cho thợ sơn đến sửa chữa giúp. Quan ra lệnh cho tôi cứ cho thợ vào sửa chữa”.

“Ngươi còn nhớ vị khách đó là ai không?” – Quan tòa nôn nóng hỏi.

Lão Tang lắc đầu.

“Bẩm quan tôi không nhớ. Các thân hào nhân sĩ ở địa phương đều quen biết ngài, sau phiên tòa buổi sáng, họ thường đến gặp ngài tại thư phòng uống trà, đàm đạo. Quan thường tự tay nấu nước pha trà. Có cả lão hòa thượng, nhà sư trụ trì, hai ông chủ hãng tàu buôn là Yee và Koo, Tiến sĩ Tsao và…”

“Ta nghĩ nên truy tìm cho ra người thợ sơn này,” – Quan tòa nôn nóng cắt ngang câu chuyện “Ở vùng này không có trồng cây sơn, vậy tìm đâu ra thợ sơn”.

“Bởi vậy nên quan mới nhớ ơn ông khách ghé thăm hôm nọ” – lão Tang nói. “Lúc đó không ai biết là quanh vùng này có thợ sơn”.

“Ngươi ra hỏi mấy tên lính hầu ở ngoài vọng gác, xong rồi trở lại văn phòng cho ta hay”.

Vị quan tòa ngồi vào bàn làm việc, ngài vồn vã nói với lão thừa phát lại Hoong. “Bụi trên trần rơi xuống ly trà khiến ta nghĩ ra một hướng giải quyết mới. Thủ phạm đã từng nhìn thấy vết đen trên trần nhà do quá trình hơi nước sôi tụ lại. Hắn nhận ra ngay, thường ngày quan tòa đặt bếp nấu trà ngay trên cái tủ chè, từ đó hắn nghĩ ra một mưu kế. Hắn dàn đựng ra một vai đồng phạm là tay thợ sơn. Gã này giả vờ sửa chữa chỗ bị tróc sơn, luôn tiện khoét sâu lỗ vào cây đà ngang, sau đó hắn lấy thuốc độc trộn vào viên sáp ong nhét vào lỗ. Hắn nắm rõ được quy luật, quan tòa mải lo xem sách để cho nước sôi một hồi lâu ông mới nhấc ấm nước châm vô bình trà. Một lúc sau nước nóng bốc hơi làm chảy lớp vỏ bọc sáp ong, mấy viên thuốc độc lòi ra rơi xuống ấm nước sôi. Thuốc bột tan nhanh không nhìn ra dấu vết. Đơn giản và hiệu quả tức thì, ta đứng đây còn nhìn rõ lỗ hổng ngay chỗ vết nám đen. Quanh mép ngoài còn dính lại dấu vết sáp ong. Sát thủ dàn dựng vụ án này thật tài tình.”

Lão Tang quay lại thưa “Bẩm quan có hai lính hầu ở vọng gác nhớ mặt người thợ sơn. Cách nay mười bữa hắn có đến trình diện tại pháp đình, lúc đó ngài cựu quan tòa đang chủ tọa phiên xử buổi chiều. Tên thợ sơn người Hàn Quốc đang phục vụ trên tàu neo đậu ngoài bến cảng, hắn nói bập bẹ vài tiếng Trng Quốc. Tôi dặn dò lính gác cho hắn qua cổng rồi dẫn thẳng vào trong thư phòng. Lính gác đứng chờ theo dõi hắn có lấy trộm món nào ở đó không. Lính gác kể hắn lo sửa chữa một đoạn trên cây đà ngang. Xong rồi trở xuống có nghe hắn nói hư hỏng gì đó phải sơn phết lại toàn bộ trần nhà. Xong việc hắn ra về rồi biệt tăm biệt tích luôn.

Quan tòa Dee dựa lưng vào thành ghế.

“Ta lại lâm vào ngõ cụt rồi” – ngài nói với vẻ mặt buồn xo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play