Trên vách tường quán cà phê sang trọng, rất nhiều "bông tuyết" to bằng nắm tay lấp lánh lên xuống không ngừng, như tuyết bay múa, nhà hàng phía đối diện không kém, ba tầng phủ bởi ánh đèn vàng, vách tường trình diễn màn mưa sao băng.
- Chụp đi, chụp cho em một tấm ở chỗ này.
Yoona hưng phấn tạo dáng trước quán cà phê, bảo Sooyoung chụp ảnh cho mình.
Cả nhóm Kim Sung-won chụp ảnh chán chê rồi tiếp tục khám phá điều thú vị mới.
- Chúng ta vào ngõ đi.
Ngắm cảnh chán mấy tiểu nha đầu nổi hứng mua sắm, hai đường chính đều là cửa hiệu hàng cao cấp, hiển nhiên không thích hợp với bọn họ, hơn nữa trong đó không náo nhiệt, còn những cái ngõ nhỏ nhiều cửa hiệu nhỏ và hiệu bảo thuế, còn cả hàng bày vỉa hè, cực kỳ thu hút giới trẻ.
- Ừ.
Hiện giờ trại lợn của Kim Sung-won ở Jeju đi vào hoạt động ổn định, không nuốt tiền của y nữa, túi tiền của y đỡ trống vắng hơn trước thôi, không gánh nổi chi tiêu xa xỉ, lúc nãy rời nhà hàng, Jessica còn hỏi nhỏ y có đủ tiền không nữa, cô bé này tuy liên tục công kích y, trêu chọc y, nhưng cũng rất biết bảo vệ tự tôn nam nhân của y, chính vì thế Kim Sung-won cũng hết sức bao dung Jessica.
- Có quán vẽ phác họa này, chúng ta cũng vẽ một tấm đi.
Đám Kim Sung-won rẽ vào một cái ngõ nhỏ, ngay đầu ngõ gặp một đôi nam nữ đang ôm nhau tình cảm cho thợ vẽ tranh, YoonA liền kiến nghị.
Jessica đi tới xem, thấy bức vẽ bọn họ sắp xong, liền đồng ý, có điều đoàn người bọn họ quá đông, tính cả nhóm Kim Taeyeon thì tới tận 10 người, sau khi trải qua bàn bạc, liền chia làm ba đợt. Sooyoung, Yurri, YoonA một nhóm; Hyoyeon, Jessica, Seohyun một nhóm; Kim Sung-won thì là "vật tặng kèm", mỗi nhóm khi vẽ phác họa thì cho thêm y vào.
Vì Jessica tiền bối quá bá đạo, ba người Kim Taeyeon không dám phản bác.
Nhóm đầu tiên vừa mới vẽ xong, Kim Sung-won chuẩn bị cùng nhóm Jessica vẽ thì Kim Ye-jin có chút hoảng sợ nói:
- Tiền bối, Taeyeon unnie lạc mất rồi.
Té ra Kim Taeyeon thấy mình ở nhóm cuối cùng, thời gian dư giả, cho nên đi dạo quanh, không ngờ bị đám đông xô đẩy, kéo tới chỗ nào không biết, đành gọi điện về cầu cứu.
- Để anh đi tìm.
Kim Sung-won mượn điện thoại của Kim Ye-jin vừa đi vừa hỏi Kim Taeyeon cảnh tượng xung quanh.
Kim Taeyeon mới lạc vị trí chưa xa, qua một chỗ rẽ, bị cuốn thêm mười mấy mét nữa, Kim Sung-won chẳng mấy chốc tìm ra cô bé trông cứ như người tuyết.
- Xin lỗi tiền bối, làm phiền tiền bối rồi.
Kim Taeyeon rối rít xin lỗi:
- Không sao, khoảng cách ngắn thế mà em không tìm được đường về, lợi hại thật đấy.
Kim Sung-won cười trêu, y không phải người tùy tiện với nữ giới, cơ mà Kim Taeyeon cực kỳ đáng yêu, người tròn vo, khuôn mặt hết sức baby, làm người ta không nhịn được buông vài câu đùa:
- Cảm giác phương hướng của em không được tốt.
Kim Taeyeon có chút ngượng ngùng:
Dẫn cô nhóc đi lạc về, cũng vừa tới lượt bọn họ, mất 15 phút đã có bức tranh phác họa vừa ý, đám tiểu nha đầu lên đường muốn tìm kiếm món trang sức nhỏ, các cô gái luôn chung tình với món này.
Mười người ghé vào một hàng vỉa hè, chủ hàng là phụ nữ trung niên hơn bốn mươi, nhiệt tình chào mời.
- Hoa tai ngôi sao này đẹp chưa.
- Sooyoung, có cái dây xích điện thoại mà cậu tìm này.
Chỗ này là thiên hạ của các cô gái, Kim Sung-won cho tay vào túi áo đứng một bên đợi.
- Sung-won oppa, cái dây chuyền này hợp với anh lắm.
Yuri đứng dậy cầm một cái dây chuyền đầu lâu mím môi nén cười nói:
Kim Sung-won hờ hững dùng vẻ mặt "thần kinh của em có vấn đề à?" Để đáp lại.
- Đúng là hợp với anh lắm đấy.
Yoona, Sooyoung vào hùa ngay:
Tiếp xúc thời gian ngắn, ba người Kim Taeyeon đã nhận ra đám Jessica rất thích trêu chọc Kim Sung-won.
- Cám ơn, anh không thích.
Kim Sung-won dùng ánh mắt dọa :" Mấy đứa dám nói nữa, anh không làm cơm cho ăn." Ánh mắt loại này y dùng trấn áp ba cô nhóc nhiều rồi, không lo không hiểu.
Ba cô gái đang háo hức tức thì như bóng xì hơi, bọn họ lại không phải Jessica, không ép được Kim Sung-won làm điều y không thích. Để bù đắp, Yuri chọn một cái dây chuyền khác nam tính đường hoàng hơn cho Kim Sung-won.
- Mấy đứa cứ chọn thứ mình thích là được rồi, đừng để ý tới anh.
Kim Sung-won lần nữa từ chối:
- Không phải oppa giận chứ?
Yuri lo lắng hỏi:
- Không phải đâu, anh Sung-won không thích bất kể thứ trói buộc nào.
Seohyun vội giải thích hộ:
- Không chỉ là dây chuyền mà cả nhẫn, vòng tay, hoa tai, đều không thích, thậm chí đồng hồ cũng không thích, anh ấy cũng không thích cả chỗ chật hẹp tù túng.
- Quái đản, như vậy là có bệnh tâm lý rồi.
Chỉ Jessica mới dám nói thế:
- Đó là thói quen cá nhân, tốt hơn ai đó thù cả họ nhà dưa.
Kim Sung-won nói đùa, cho mấy tiểu nha đầu biết mình không giận:
- Yuri, có cái vòng tay dưa chuột đẹp chưa kìa.
Yuri rụt cổ lại:
- Thôi, em sợ Sica unnie đánh lắm, hơn nữa bọn em cũng có vòng tay rồi.
- Yuri tiền bối, vòng tay của chị thật đẹp, mua ở đâu thế?
Tiffany nhìn cái vòng tay bạc thì thích lắm, hỏi:
- Đây là quà Sung-won oppa tặng, bên trên là phiên âm La Mã, bọn chị đều có.
Yuri kéo tay Sooyoung ra khoe:
- Tiffany nếu thích cứ xin ai đó, người ấy thích tặng quà cho các cô gái lắm đấy.
Jessica lại nắm được cơ hội vu khống Kim Sung-won:
Kim Sung-won không chấp trẻ con, nói với Tiffany:
- Cái này anh đặt cửa hàng làm, em thích có thể mượn mẫu họ mà làm.
- Cám ơn tiền bối.
Tiffany vui vẻ híp mắt cười:
Kim Taeyeon có chút hâm mộ nhìn Kim Sung-won cùng nhóm Jessica trêu đùa, cô một thân một mình từ Jeonju tới công ty SM làm thực tập sinh, mới đầu không có bạn bè, nhiều lúc còn buồn trốn vào tủ gần phòng luyện tập tủi thân chơi một mình.
- Nhưng vì sao Sung-won oppa lại không thích mấy món đồ trang sức?
Yuri thấy Kim Sung-won không giận mới hỏi:
- Anh ghét cảm giác bị tró buộc, nhất là mấy thứ trang sức tiếp xúc với da, đeo vào khi đi ngủ, cảm giác bị thứ gì đè lên người, khó chịu lắm.
Kim Sung-won xoa đầu Seohyun, nói:
- Kỳ quái hệt Seohyun.
Yuri nhỏ giọng lẩm bẩm:
Kim Sung-won cốc đầu Yuri:
- Đó là thói quen cá nhân, em có biết mỗi lần em ngủ, Seohyun nó luôn sợ em tự cắn đứt lưỡi không? Có ai ngủ như chó con vậy không? Còn nói người khác.
Yuri đỏ mặt quay đầu đi, không thèm để ý Kim Sung-won nữa.
- Kẹp tóc màu hồng này thế nào hả Taeyeon?
Tiffany cầm kẹp tóc mèo con hỏi:
- Ừ đẹp đấy.
- Lấy trước đi, lát nữa Sung-won oppa sẽ trả tiền hết.
Jessica nói với Tiffany:
- Ở Hàn Quốc, tiền bối trả tiền cho hậu bối.
- Ồ hay nhỉ, cám ơn tiền bối.
Tiffany chả biết gì cả, cứ tít mắt cười:
Kim Sung-won nhận ra, trong ba cô gái kia thì Kim Taeyeon hoạt bát nhất, không sợ người lạ mặt, còn Tiffany thì do tiếng Hàn không tốt, nói không nhiều, người khác nói gì không hiểu là dùng nụ cười đáp lại, đôi mắt cười ấy cong như trăng non rất làm người ta yêu thích. Kim Ye-jin thì còn ít tuổi nên dè dặt chỉ bám đuôi. Đây là ba trong số thực tập sinh mới rất có thực lực mà SM vừa mới tuyển được.
Đồ bày ở vỉa hè giá tầm vài ngàn won, cho nên dù đám tiểu nha đầu mua rất nhiều, tổng cộng chưa tới 50.000, Kim Sung-won thoải mái móc ví thanh toán.
Đàm tiểu nha đầu càng chơi càng hăng, như không biết mệt mỏi là gì, Kim Sung-won xem thời gian, đã hơn 11 giờ, nói:
- Sica, kí túc xá mấy đứa không có giờ đóng cửa à?
- A, hỏng rồi, kí túc xá hơn 10 giờ là đóng cửa.
Kim Taeyong ôm mặt kêu lên sợ hãi:
- Không hề gì, kí túc xá công ty vào đêm Giáng Sinh tới 12 giờ mới đóng cửa cơ.
Jessica giải thích:
- Hiện đã hơn 11 giờ, xin lỗi tiền bối, chúng tôi phải về rồi.