Mới gần sáu giờ, mặt trời còn lười chưa xuất hiện, bốn chung quanh tĩnh lặng. Kang Ho-dong đã gọi điện báo trước rồi, bốn người lên thẳng căn phòng ở tầng hai, máy sưởi đã bật một thời gian, vào một cái là toàn thân ấm áp.
- Sung-won, đã quen thuộc với cách làm tiết mục chưa?
Ngồi xuống rồi Kang Ho-dong rót cho mỗi người một chén soju:
Hóa ra người này không đùa, đúng là uống rượu thật, Kim Sung-won vốn không có thói quen sáng sớm ra chưa ăn uống gì đã uống rượu, song không còn lựa chọn nào khác, nâng chén mời mọi người uống cạn:
- Cũng tạm rồi ạ, đều nhờ các hyung giúp đỡ.
- Khi uống rượu không cần khách khí như vậy, thả lỏng chút đi.
Yoo Jae-suk hòa nhã nói:
- Cậu có không gian phát triển lớn đấy, cố lên.
Kim Je-dong khích lệ:
May là không phải chỉ có rượu xuông, chẳng mấy chốc nhân viên mang rau thịt lên, Yoo Jae-suk còn có lịch trình, nên ăn qua loa rồi đi trước. Kang Ho-dong thấy Kim Sung-won câu nệ không dám ăn, ngồi tiếp bọn họ thì gắp một miếng thịt ba chỉ lớn bỏ vào bát y:
- Tới chỗ anh không cần câu nệ đâu, ăn thoải mái đi, thịt lợn đen ở đảo Jeju hiếm đấy, nuôi bằng cách chăn thả ngoài tự nhiên, muốn mua cũng có.
Nghe Kang Ho-dong giới thiệu như thế, trong lòng Kim Sung-won nảy sinh một ý nghĩ, tạm thời gác qua một bên hỏi ngược lại:
- Thực sự ăn thoải mái được ạ?
- Cái gì? Anh đây không phải là người hẹp hòi, cứ ăn no bụng thì thôi, không tính tiền.
Kang Ho-dong trừng mắt lên.
Có điều chẳng bao lâu sau, Kang Ho-dong nhìn rau thị trên bàn bay vèo vèo vào mồm Kim Sung-won như vào cái động không đáy, thì dở khóc dở cười, có điều lời đã nói ra rồi, không thể nuốt lại.
Kim Je-dong cứ mím môi cười, bàn ăn biến thành cuộc chiến tranh đoạt giữa Kim Sung-won và Kang Ho-dong, thịt nướng không kịp cho bọn họ ăn, may là sức ăn của hắn cũng ít, với lại buổi sáng, ai đời đi ăn thịt no nê như vậy không?
- Sung-won à, da của cậu là chuyên môn phơi nắng mà thành đấy à? Rất nam tính đó, anh cũng muốn thử một chút.
Kang Ho-dong nhìn làn da Kim Sung-won hâm mộ nói:
- Phì ...
Kim Sung-won thiếu chút nữa phun thịt ra ngoài, tưởng tượng làn da Kang Ho-dong đen đi đã thấy khiếp người, sợ hơn lợn đen đảo Jeju:
- Ho-dong, đang ăn đừng có bày trò cười chứ.
Kim Je-dong cố nuốt miếng thịt, xua tay nói:
Kang Ho-dong nhìn lại thể hình của mình, cũng hơi nản chí.
- Em đi lính ở đảo Dokdo, ngày ngày phơi nắng, gần như tắm bằng nước biển nên da mới thành thế này đấy.
Kim Sung-won lắc đầu:
Là những người sinh ra thập niên 70, Kang Ho-dong và Kim Je-dong rất hiểu chuyện tranh chấp chủ quyền dữ dội giữa nước mình và Nhật Bản, càng không lạ gì sự khắc nghiệt ở nơi đó.
Kang Ho-dong nâng chén:
- Giỏi, sau này tới chỗ anh ăn cơm, giảm giá cho cậu 50 ... À 30 % , không, không chỉ 20% thôi.
- Ha ha ha....
Kim Je-dong nghe Kang Ho-dong sửa lời liên tục thì cười ngặt ngoẽo:
Ăn sáng kéo dài tới 45 phút, còn uống rượu ngà ngà say, Kim Je-dong ở lại luôn nhà Kang Ho-dong ngủ, Kim Sung-won chưa thân quen thế, nên về nhà, ga tàu điện ngầm chỉ cách đó ba phút rất thuận tiện.
Tuy một đêm không ngủ, nhưng quá giấc rồi, Kim Sung-won không ngủ nữa, về nhà tắm rửa xong, lên mạng xem tin tức.
Được một lúc thì chuông di động reo vang.
- A lô.
- Thế nào, chị bảo mà, Sung-won oppa nhất định chưa ngủ.
Giọng đắc ý của YoonA truyền tới:
- Anh Sung-won, hôm qua quay tiết mục có thuận lợi không?
Seohyun cũng nói gần như cùng lúc:
- Thuận lợi lắm, em đừng lo.
Có người quan tâm thật tốt, trước kia Kim Sung-won sống khá cô độc bất cần, quay đầu nhìn lại chẳng có lấy một người bạn nào, đúng là thất bại, may mà vẫn còn đứa em gái này:
- Sung-won oppa, lần đầu tiên quay tiết mục có mất bình tĩnh bị PD mắng không?
Yoona lại nói chen vào:
- Mong anh bị PD mắng lắm hả? Lần sau không cho tới ăn chực.
Kim Sung-won vờ giận:
Đầu kia điện thoại có những tiếng cười khúc khích, nghe không rõ lắm, nhưng Kim Sung-won nhận ra hai âm thanh khác nhau, hẳn là của Yuri và Sooyoung.
- Xin lỗi Sung-won oppa.
Yoona hết sức tội nghiệp nói:
- Yuri unnie bảo em hỏi đấy.
- Này! Im YoonA ...
Yuri quát lớn, giành lấy điện thoại nói vội:
- Sung-won oppa, đừng tin con bé đó, em vô tội, còn định hôm nay tới thăm anh.
Kim Sung-won vừa nghe đám tiểu nha đầu nhí nháu cãi vã trong điện thoại, vừa vặn đọc tới tin " Đài SBS tuyển OST cho phim Chuyện tình Pari", bất giác lòng nảy linh cảm, không trả lời.
Ost: Open Source Track, ca khúc chủ đề.
- Anh Sung-won, anh giận à?
Seohyun thấy bên kia im lặng thì hỏi:
- À, làm gì có.
Kim Sung-won tỉnh lại, cười:
- Sao anh giận mấy đứa được, có giận cũng chỉ giận YoonA thôi.
- Không công bằng.
Mấy cô bé cười không ngớt, chỉ có YoonA gần như hét vào điện thoại:
- Ai bảo em nghịch ngợm nhất.
Trò chuyện một lúc đám Seohyun cúp máy luyện tập, Kim Sung-won tiếp tục đọc tin, trang web chỉ giới thiệu đại khái, là câu chuyện tình cảm giữa chàng trai và cô gái ở thủ đô Pari mộng ảo.
Tập trung tinh thần, đuổi theo linh cảm, tư duy Kim Sung-won như sóng biếc lấp lánh trên mắt biển, tay gần như vô thức ghi chép lại lên giấy, thi thoảng có đoạn ngắt quảng không vừa ý, tạm thời khoanh tròn để đấy ...
Khi hoàn thành, Kim Sung-won nhìn lại nhạc phổ gạch gạch xóa xóa chẳng theo quy chuẩn nào, thứ này chỉ e mình y nhìn mới hiểu, bất tri bất giác đã hơn 11 giờ rồi, sáng ăn một bụng thịt mà giờ gần như không còn gì, bụng biểu tình thì khỏi làm việc, Kim Sung-won rất háu đói, đành gác bút, chuẩn bị ra ngoài mua ít nguyên liệu nấu ăn.
Tình trạng tài chính của Kim Sung-won không tốt lắm, số tiền cha mẹ y để lại cũng không có mấy, cha mẹ y chỉ là giáo viên với công chức bình thường thôi, tiết kiệm một chút đủ sống thêm hai ba năm nữa.
May là cuộc sống Kim Sung-won đơn giản, y không có nhiều mối quan hệ để tốn kém ở khoản xã giao, ngoài đọc sách, âm nhạc ra thì không có sở thích nào khác, với y mọi thứ đều có thể qua loa được, chỉ ăn uống là chưa bao giờ ủy khuất bản thân, liền ra siêu thị gần nhà, chọn vật liệu nấu ăn, không chỉ cho bản thân, còn đám Seohyun, YoonA nữa, lần trước mấy cô nhóc đó vét sạch tủ lạnh của y rồi, nghe giọng điệu hôm nay, nói không chừng lại sắp tới ăn chực thêm một bữa nữa.
Siêu thị này tầng hai bán sách, Kim Sung-won đi lên mua một cuốn sách trước rồi xuống mua thức ăn, đưa tay ra lấy một túi hành tây, vừa vặn có một bàn tay khác chọn trúng túi hành tây của y, quay đầu sang, nhìn thấy cô gái mặc áo len màu cà phê, đội mũ lưỡi trai, hơi quen mắt, khẽ gật đầu, chọn túi hành khác.
- Cám ơn.
Cô gái khẽ nói:
- A, chị là ...
Kim Sung-won rất nhạy cảm với âm thanh, nghe giọng nói là nhận ngay ra thân phận cô gái này, sắp nói ra thì thấy cô gái mặt tái đi, lời ra khỏi miệng vội nuốt lại.
Baek Ji-young, một ca sĩ rất có thực lực, năm 2001 bị quản lý phản bội tung video ân ái của cô và hắn lên mạng, sau đó hắn bỏ trốn sang Mỹ, để một mình Baek Ji-young đối diện với khó khăn chồng chất trong sự nghiệp cùng áp lực dư luận, các đài truyền hình, công ty quảng cáo cắt hợp đồng với cô.
Không ngờ rằng gặp nhau ở đây, Kim Sung-won rất thích giọng ca giàu cảm xúc của Baek Ji-young, thi thoảng vẫn nghe, cho nên y liền nhận ra.
- Xin chào.
Baek Ji-young chỉ thoáng chút khôi phục lại vẻ mặt bình thường, chào hỏi.
- Tôi rất thích giọng hát của chị, lát nữa chị ký tên cho tôi được không?
Kim Sung-won thử hỏi, Baek Ji-young tuy debut sau y, nhưng tuổi lại hơn y không phải ít.
- Không thành vấn đề.
Baek Ji-young có hơi bất ngờ, song cười đồng ý không chút do dự.
Kim Sung-won tiếp tục đi mua thức ăn, tính tiền xong, cầm sổ và bút chì đợi ở cổng siêu thị.
Baek Ji-young đi ra, nhìn thấy Kim Sung-won đợi mình, đi hỏi:
- Tự nấu hay mua về cho bạn gái nấu vậy?
- Tôi chưa có bạn gái, phải tự nấu thôi, sở trường của tôi là món ăn Trung Quốc.
Kim Sung-won đưa giấy bút tới, còn lấy cả di động ra, háo hức hỏi:
- Chị có thể chụp ảnh chung được không?
Baek Ji-young khá lâu rồi không gặp chuyện này, tâm trạng rất tốt, gật đầu, hơi nghiêng đầu về người Kim Sung-won để y chụp ảnh chung hai người, đột nhiên cô dùng tiếng Trung nói:
- Tôi cũng thích món ăn Trung Quốc, còn xem phim kiếm hiệp của họ nữa.
- A.
Kim Sung-won ngạc nhiên cũng dùng tiếng Trung đáp:
- Tôi không xem phim, xong đọc hết truyện của Kim Dung rồi đấy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT