Trên chiếc giường màu hổ phách một đôi nam nữ đang ôm nhau. Nữ một gương mặt thanh tú, hai mắt nắm liền, trên môi nở một nụ cười thỏa mãn. Nam nhân im lặng ngắm nhìn người con gái trong lòng, đôi mắt ưng khóa chặt gương mặt nhỏ nhắn. Hắn cuối cùng có thể thở phào, lúc nãy thật là hù chết hắn mà. Nhưng cô cư nhiên lại không nhớ ra hắn, tại sao trong mơ lại gọi hắn.

“ Haizz…bé cưng. Cuối cùng là em quên hay nhớ?”. Nghiêm Phong đứng lên ngắm nhìn cô đang yên vị làm tổ trong chăn ngủ ngon lành, khẽ thở dài rồi bước ra khỏi phòng. Hắn vẫn còn rất nhiều chuyện phải giải quyết.

“ Coi chừng tiểu thư.” Nghiêm Phong không nóng không lạnh dặn dò má Lý.

“ Dạ chủ nhân.” Má Lý đưa mắt rồi bước về phía giường, con mắt chứa đầy vẻ lo âu nhìn cô gái trên giường. vừa rồi quả thật muốn lấy mạng lão già này mà. Khẽ ngồi xuống đưa tay vuốt mái tóc dài đước xõa bung tự nhiên trên gối.

----- Thật khó chịu…ta không muốn ngủ. Ai cho ta uống thuốc ngủ. Ta là không muốn ngủ. Ngủ ta sẽ gặp ác mộng…không muốn mẹ, bà ngoại đừng bỏ mặc con, chờ con đi với. Khó chịu thật là đáng sợ…ta không có người cha như ông cút đi…ta không cần người mẹ mới…mẹ đừng bỏ con lại đây.

Ở đây là đâu…sao mẹ lại bỏ mặc ta ở bãi cỏ này…huhu mẹ ơi con sợ. Là ai vậy…là ai đứng ở gốc cây đằng kia vậy…thật là quen. “Bé cưng sao lại khóc?” cậu thiếu niên ôm cô vào lòng. Thật là ấm áp, thật là thỏa mái. “ Mẹ bỏ đi rồi, bỏ mặc Thiên Nhi ở đây.” Cậu thiếu niên nâng tay vuốt tóc nơi đỉnh đầu của ta “ không khóc anh tiểu Phong dẫn em đi tìm mẹ chịu không.”. “Được, anh tiểu Phong.”



“ Mẹ, người ta rất nhớ mẹ.” cô bé mới lên năm, mặc bộ váy màu hồng giống như một tiểu công chúa khiến ai nhìn cũng muốn ôm vào lòng. Thế nhưng người mẹ mà cô bé đang ôm chầm lại không có một chút cảm tình nào. Người phụ nữ nhìn cô gái đầy chán ghét, mọi người nhìn cô đều rất quen thuộc. Phải bà là người mẫu Judy, rất thường xuyên xuất hiện trên tivi. Cô ta năm nay hai lăm, đi theo con đường này đã gần sáu năm rồi, chưa hề nghe cô lập gia đình sao lại có con.

“ Sao mi lại ở đây, đáng ra mi đang ở Việt Nam với ba mi.” Người phụ nữ không chút khách khí, đẩy cô bé ra khỏi lòng mình. Đứng từ trên cao nhìn xuống, một năm qua không gặp con bé xinh xắn hơn, xem ra cuộc sống không tệ. Hướng về phía mọi người phủ nhận cô bé rồi kéo cô bé ra một góc.

“ Mẹ, sao người lại bỏ một mình Thiên Nhi trên bãi cỏ. Thiên Nhi thật sự rất sợ. Thiên Nhi không cần ba, mẹ cho Thiên Nhi đi theo mẹ được không? Anh tiểu Phong cùng với Thiên Nhi tìm mẹ thật là lâu, mẹ cho Thiên Nhi đi chung với.” Cô bé bĩu môi, đôi tay như tua bạch tuộc ôm chặt lấy chân của người phụ nữ.

“ Ngươi sao lại ở đây, ba ngươi đâu, tiểu Phong là ai?” Người phụ nữ đầy hoảng hốt nhìn cô bé. Không thể để ai biết được mối quan hệ của bọn họ, nếu không con đường sự nghiệp của cô sẽ hoàn toàn chấm dứt.

“ Con chưa từng gặp ba. Anh tiểu Phong là người đưa con đi tìm mẹ đó.” Cô bé ngây thơ, thật thà trả lời không một chút dấu diếm.

“ Cái gì? Ông ta không tới đón mi sao? Vậy một năm qua ngươi đi với tên tiểu Phong gì đó à.” July giật mình nhìn cô con gái của mình, trong mắt không hề có một tia gì gọi là lo lắng mà chỉ có lo sợ - sợ điều bí mật bị người khác phát hiện.

“ Dạ, lâu nay anh tiểu Phong cùng đi với con đi tìm mẹ.”

“ Hắn đâu? Hắn biết ta là mẹ ngươi không?”

“ Dạ không. Anh vừa đi mua kem cho con rồi nên chưa thấy mẹ. Anh ấy ở…ủa mẹ dắt con đi đâu vậy. Anh tiểu Phong bảo con đợi ở đây, không cho con chạy lung tung.” Cô bé thật vất vã chạy theo tốc độ kéo người của mẹ mình. Cô thắc mắc sao mẹ cứ kéo cô chạy đi.

“ Đi về Việt Nam, tìm ba mi. Còn nữa từ nay quên tên tiểu Phong đó đi, từ nay không được tìm cũng không gặp mặt hắn.” Judy kéo tay cô bé chạy thật nhanh không để ý xem cô bé có đuổi kip tốc đọ của mình. Cô chỉ muốn kéo cô bé nhanh nhanh ra khỏi cái công viên này.

“ Không muốn con không muốn quên anh tiểu Phong đâu…huhu mẹ ơi con đau…con không muốn đi tìm ba đâu…con không muốn cũng sẽ không quen anh tiểu Phong đâu…mẹ buông con ra con muốn tìm anh ấy…mẹ buông con ra.” Cô bé sợ hãi vùng vẫy khỏi bàn tay kìm chặt của mẹ.

“ Mọi chuyện không tới phiên nhà ngươi quyết định. Không được không để yên cho ngươi được. Đi đi, phải xóa đi kí ức của ngươi mới được.” Judy không chút xóa thương, đẩy cô bé vào một chiếc taxi rồi chạy nhanh về hướng của một nhà tâm linh học.

“ Không muốn…mẹ buông con ra…anh tiểu Phong cứu em.”



Á …một giấc mơ chỉ là một giấc mơ. Tại sao cô không tỉnh lại được, bình thường giờ đã tĩnh rồi mà. Ai đang tiêm cái gì vào tay cô vậy…thuốc an thần. Không, không cần…cô không muốn ngủ nữa rất đáng sợ không muốn mơ nữa….á sao lại có nước. Sông…sao lại có song, cô không biết bơi…có ai cứu với…là ai ai đang nắm tay cô…ai đang kéo cô ra khỏi con sông…là ai đang ôm cô..thật là dễ chịu…thật buồn ngủ…cô muốn ngủ. -----

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play