Trong phòng giam là một mảnh hỗn độn. Bên ngoài hành lang lại im ắng lạ thường, chỉ có một loạt những tiếng bước chân rất quy luật nhưng lại gấp gáp và nóng nảy. Hỏa vừa thấy Lôi đi ra từ trong phòng thì đã nhanh chân chạy tới, hỏi dồn dập:

- Thiếu chủ như thế nào rồi? Vết máu ở khóe miệng ngươi là sao vậy?

Lôi không chút để ý chà lau khóe miệng dính máu, giọng nói hơi trầm xuống:

- Lần này bệnh tái phát lâu hơn trước mười lăm phút, thậm chí người còn không nhớ ra ta là ai nữa.

Hỏa trầm mặc, cánh tay siết chặt đến mức run run, một đấm nện thật mạnh lên tường:

- Khốn kiếp, ta muốn giết hết tất cả bọn chúng.

Sau đó nhanh chóng xoay người định đi thì bị Lôi giữ lại:

- Ngươi đừng làm chuyện ngu xuẩn nữa, quan trọng nhất bây giờ là phải tìm ra người đó, chỉ có như thế thiếu chủ mới có hi vọng được cứu. 

- Nhưng mà chúng ta đã tìm mười năm rồi mà không được, chỉ còn một năm nữa thôi, nếu không tìm được....  

Hắn thực sự không dám nghĩ tiếp. 

Câu nói của Hỏa khiến nhiệt độ không khí trầm xuống âm độ. Đây chính là điều mà tất cả bọn họ lo sợ. Thần của bọn họ, chủ nhân của bọn họ không còn sống được bao lâu nữa mà bọn họ lại chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn. 

Thật sâu bất lực, cảm giác này khiến người ta nghẹt thở.

Hỏa đánh vỡ sự trầm mặc, đổi chủ đề:

- Vậy vừa rồi là chuyện gì xảy ra?

Lôi nghĩ tới mà lòng còn run lên:

- Thiếu chủ mất khống chế, suýt nữa thì ta không còn mạng nữa rồi 

- Vậy tại sao?

- Diệp Vô Song 

Hỏa giật mình nhưng cũng không ngạc nhiên, người đó chính là tử huyệt của thiếu chủ mà.

Hỏa bất bình: 

- Thiếu chủ cũng thật là, bảo vệ người đó suốt mười năm mà người đó lại chẳng hay biết gì, có đáng không chứ. 

Lôi trầm ngâm giống như đang suy nghĩ điều gì, sau đó đáy mắt lóe lên:

- Hỏa, hay là chúng ta...

Hai kẻ cũng cười quỷ dị, trong lòng lại mặc niệm: " Thiếu chủ, chúng ta đều là vì muốn tốt cho người, vì vậy mà sau khi biết chuyện xin hãy giơ cao đánh khẽ "  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play