Nguyên Đức năm thứ hai mươi, cung biến. Nguyên Đức bệ hạ vào ngục, kỳ đệ Lâm Sí Diệu tiếp vị, cai quản vì đời sống nhân dân ấm no, an nhàn hưởng lạc thái bình.

Tân đế đăng cơ, toàn bộ triều đình hưởng ứng, mặc kệ ngươi có nguyện ý hay không, tất thảy đều vui vẻ mà đón nhận lấy sự thay đổi này. Người tự xưng là quan viên của tiền hoàng đế đã bị áp giải tới đại lao, chờ ngày cùng tiền hoàng đế bị đưa ra xét sử.

Trần Thái Úy ngay từ đầu đã đứng về phía Di Duyên, tuy rằng ông đã nghĩ việc bảo vệ Thái Úy Phủ đặt lên hàng đầu, thế nhưng ông tuyệt nhiên không nghĩ tới việc Di Duyên sẽ tạo phản. Cũng nhờ có mối liên hệ giữa Trần Miểu Miểu cùng Di Duyên mấy năm nay, Lâm Sí Diệu lập tức phong hiệu cho Trần Thái Úy làm Ngự Sử Đại phu.

Trần Thái Úy, a không, Trần Huyền Dịch (Trần Thái Úy) cho tới  hôm nay một mực được Lâm Sí Diệu coi trọng, lúc hạ triều còn được quyền một mình tiến vào ngự thư phòng của hoàng thượng bàn chuyện quốc sự.

Ngày hôm đó, giải quyết quốc sự xong, Lâm Sí Diệu đột nhiên hỏi tới Trần Miểu Miểu: "Ngự Sử Đại phu độc nhất nữ nhi, khuê danh Miểu Miểu?"

Bị hỏi tới ái nữ, Trần Huyền Dịch trong lòng vừa tự hào vừa lo lắng, tự hào là do ông không ngờ hoàng thượng lại biết đại danh của khuê nữ nhà mình, lo lắng là vì ông đang sợ, hoàng thượng đăng cơ một tháng có thừa, hậu cung lại chưa có một bóng người, thái tử cũng không có chỗ trông cậy.

Nay lại đột nhiên hỏi tới Trần Miểu Miểu, liệu có phải là muốn mở rộng hậu cung hay không? Điều này tuyệt đối không được. Miểu Miểu mới có mười bốn tuổi, hoàng thượng bề ngoài nhìn còn trẻ nhưng cũng đã đứng tuổi, phận làm cha không thể tước đi con đường sống của Miểu Miểu, huống hồ cuộc sống trong hậu cung sâu tựa biển rộng, Miểu Miểu nhà ông đơn thuần như vậy, nhất định sẽ phải chịu nhiều thua thiệt.

" Đúng vậy, không biết hoàng thượng..."

" Không có gì, trẫm chỉ là nhớ lại chuyện cũ mà thôi." Lâm Sí Diệu không đổi giọng mà nói: " Nói vậy Ngự Sử Đại Phu quản giáo nữ nhi, quả thật không dễ rồi."

" Điều này... ấu nhi trời sinh tính tình bướng bỉnh, quả thực là quản không đủ tốt."

" Vậy để nàng xuất kinh đi, trẫm phong nàng làm Y Tiêu Quận Chúa."

" Cái gì? Xuất kinh? Điều này... ý của hoàng thượng là...? Thần từ trước đến nay chưa từng nghĩ qua việc để Miểu Miểu xuất kinh."

" Kinh thành không thích hợp với nàng, chờ đến lúc nàng tới tuổi câp kê, Ngự Sử Đại Phu e rằng cũng không thể che chở cho nàng nữa, trẫm thấy sư phụ của nàng thật sự không tồi, thế nhưng cũng không phải là người triều đình ta có thể trọng dụng được, như vậy liền để cho hai đồ đệ bọn họ xuất kinh. Với thân phận quận chúa này, người của quan phủ sẽ không làm khó được nàng."

" Điều này..." Ngự Sử Đại Phu chấn kinh.

Ý tứ của hoàng thượng có thể nhìn ra, tất cả đều là vì tốt cho Miểu Miểu, bất quá hoàng thượng tốt với nữ nhi nhà ông như vậy, làm ông thật sự ngạc nhiên. Nhưng cũng không thể không thừa nhận, hiện tại để cho Miểu Miểu xuất kinh là giải pháp tốt nhất, chờ đến khi hài tử của ông đến tuổi cập kê, nếu gả đi, chỉ sợ không hạnh phúc, còn không gả, liệu miệng lưỡi nhân gian bao giờ mới thôi đàm tiếu? Càng nghĩ, tựa hồ chỉ còn cách để đứa nhỏ này rời khỏi đây, thế nhưng Miểu Miểu còn nhỏ như thế, ông dù muốn nhưng lòng không đành.

" Trẫm biết khanh không nỡ, nhưng con đường sau này của nàng, khanh nên thấu đáo mà suy nghĩ."

"Hoàng thượng, thần cả gan muốn hỏi, vì sao hoàng thượng lại đối tốt với Miểu Miểu như vậy?"

Lâm Sí Diệu trầm mặc, ánh mắt trống rỗng nhìn Trần Huyền Dịch, một lúc lâu sau mới mở miệng cảm thán: " Nếu như không có Miểu Miểu, có lẽ giờ đây trẫm hãy còn trong vực sâu."

" Sao?" Trần Huyền Dịch không hiểu.

" Được rồi, khanh quyết định sớm một chút , trẫm đã nghĩ xong chiếu chỉ, bất cứ lúc nàocũng có thể hạ chỉ."

" Không có chuyện gì nữa ngươi có thể lui, trẫm cũng mệt rồi."

" Thần xin cáo lui." Trần Huyền Dịch còn đang nghi hoặc ý tứ của Lâm Sí Diêu, nhưng vẫn là theo lời hành lễ lui xuống.

Trên đường hồi phủ, Trần Huyền Dịch không ngừng suy tính lời nói ban nãy của Lâm Sí Diệu, nghĩ tới nghĩ lui, viền mắt không khỏi đã ươn ướt. Ông sao lại không hiểu được dụng ý của Lâm Sí Diệu, chỉ là trong lòng vẫn luyến tiếc không thôi.

Hồi phủ, Trần Huyền Dịch vừa bước vào đến cửa liền nhìn thấy Miểu Miểu đang lôi lôi kéo kéo Tiểu Vũ tra hỏi cái gì đó, cái miệng nhỏ vì hài lòng mà không ngừng cong lên. Ông liền đưa tay lên lau mắt, gượng gạo nâng khóe miệng, mỉm cười đi tới.

" Miểu Miểu, qua đây, cha có chuyện muốn nói với con."

Miểu Miểu quay đầu, thấy Trần Huyền Dịch thì cười càng vui vẻ: " Cha, người đã về rồi! Nương tìm người nãy giờ."

" A? Thật sao?"

Đang nói, Lí Chi Nhã cùng Giang Hồ đã đi đến nơi.

" Phu nhân." " Nương." Hai cha con cùng nói.

Lí Chi Nhã gật đầu, để cho tất cả mọi người ngồi xuống, mới nói:

" Miểu Miểu, con cũng lớn rồi, nương đã suy nghĩ nhiều ngày nay, nương nghĩ rằng kinh thành thực sự không hợp với con, con chỉ qua một năm nữa là tới tuổi câp kê, việc thành hôn bất luận con có đồng ý hay không, nương cũng sợ con phải chịu khổ." Đưa tay lên lau giọt nước đã muốn trào khỏi khóe mắt, Lí Chi Nhã nói tiếp.

" Nương vừa hỏi sư phụ của con, có nguyện ý thú con hay không, hắn... Ai, cũng đã định trước sẽ không ở lại kinh thành này sinh sống, mà thôi mà thôi, nương quyết định để con và sư phụ cùng nhau xuất kinh."

" Điều này... phu nhân, âu cũng là số mệnh. Hôm nay hoàng thượng cho gọi ta vào, cũng đã nói qua với ta điều này, nếu nguyện ý sẽ lập tức phong Miểu Miểu làm Y Tiêu Quận Chúa, sau này gặp phải quan phủ, so với việc là con gái của Ngự Sử Đại Phu ta , còn danh tiếng hơn nhiều. Hơn nữa hôm nay phu nhân cũng đã nói ra chuyện này, vậy cứ theo ý phu nhân mà làm."

" Cái gì?" Trần Miểu Miểu mắt chữ O mồm chữ A: " Tại sao phải đi  , không đi không được sao a ~, cập kê chính là cập kê, con không muốn thành hôn chẳng lẽ có người còn bắt con phải thành hôn hay sao ~?"

" Miểu Miểu, nghe nương nói này, con cùng Giang Hồ cùng nhau trải qua bao nhiêu chuyện, việc này không phải từ trước tới nay là con nguyện ý hay sao? Đi rồi cũng không phải là không trở lại nữa, con nhớ chúng ta lúc nào cũng có thể lập tức quay về." Lí Chi Nhã an ủi Miểu Miểu.

" Điều này... cũng đúng."

" Nếu đã như vậy, ngày mai ta lập tức đi tìm hoàng thượng cầu chiếu chỉ, mấy ngày nữa, đồ đệ các con chuẩn bị lên đường."

.........

Ngày hôm sau, Trần Huyền Dịch liền đi gặp hoang thượng xin ban thánh chỉ, phong Trần Miểu Miểu làm Y Tiêu Quận Chúa, việc này vừa được công bố rộng rãi, lập tức làm chấn kinh toàn bộ triều đình.

Trần Miểu Miểu là nữ nhi của Ngự Sử Đại Phu, là đệ tử của đệ tử của Di Duyên, nay lại còn mang thân phận quận chúa, chỉ sợ sau này không được an toàn như trước. Hơn nữa nghe nói Trần Miểu Miểu năm nay đã tròn mười bốn, sang năm đã là cập kê, nếu có thể kết giao hôn sự này, khẳng định là tiền đồ rộng mở nha.

Bất quá cũng có người cho rằng, Trần Miểu Miểu từ nhỏ đã cùng Giang Hồ lớn lên, thanh mai trúc mã, sợ là sớm đã có tình cảm với nhau. Giang Hồ là đồ đệ của hoàng tử Di Duyên, hoàng cung hiện nay mới chỉ có một vị hoàng tử, nói không chừng sau này lại trở thành quận vương, thân phận Giang Hồ ngày sau cũng không khác biệt nhiều lắm. Hai bên nếu đã môn đăng hộ đối, muốn cầu hôn sự này, thực sự là gian nan.

Không quan tâm đến sự náo nhiệt của tiền triều, tâm tình của Trần Huyền Dịch bây giờ chỉ có thể diễn tả qua hai từ: đau thương.

" Miểu Miểu, xuất môn tại ngoại, tất thảy mọi việc đều phải chú ý trước sau. Trừ sư phụ ra, không được tuyệt đối tin tưởng bất cứ ai, có biết chưa?" Ở cửa Trần Phủ, Trần Huyền Dịch đang kéo Miểu Miểu lại dặn dò.

" Miểu Miểu, con phải nhớ chiếu cố mình thật tốt, cuộc sống bên ngoài khác với khi con còn ở trong phủ, tuyệt đối không được tùy hứng hành sự, ngân lượng cùng y phục nương đã chuẩn bị sẵn để trong xe ngựa, con không được gây thêm phiền phức cho sư phụ, có biết không?" Lí Chi Nhã lau nước mắt nước mũi sụt sịt nói.

Trần Miểu Miểu giờ phút này ngược lại mang vẻ dửng dưng giống hệt như sư phụ nàng, bình tĩnh nói: " Cha, nương, hai người đừng lo lắng, con chỉ là ra ngoài dạo chơi một chút, rất nhanh sẽ trở về nhà, hai người đừng vì thế mà buồn rầu nữa, được rồi, con đi đây."

Miệng nói tay lôi kéo Giang Hồ nhảy lên xe ngựa, gã sai vặt nãy giờ đứng bên cạnh nàng cũng lập tức nhảy lên xe, bắt đầu quất ngựa chạy đi.

" Miểu Miểu, nhớ chiếu cố mình thật tốt..." Trần Huyền Dịch hô to ở phía sau.

" Đã biết đã biết, cha, người mau trở về đi a." Thò đầu ra ngoài ô kiệu, Trần Miểu Miểu học tập cha hô to. Chỉ một chốc, hai hốc mắt đã đỏ lựng.

Rụt đầu lại vào trong kiệu, Trần Miểu Miểu khổ sở tựa đầu qua một bên  : " Sư phụ, con vừa phát hiện ra, tóc cha con đã bạc rồi, cha năm nay đã hơn bốn mươi tuổi, nương cũng đã già đi rất nhiều, khóe mắt đã có nhiều nếp nhăn, thế nhưng tuổi cũng chưa đến bốn mươi. Sư phụ, có phải con đã để cho hai người họ vì con mà hao tâm quá nhiều rồi không?"

" Sinh lão bệnh tử là lẽ thường tình ở đời người, không cần đau buồn."

" Thế nhưng sư phụ, lẽ nào người không vì chuyện này mà trở nên đau buồn sao? Dường như con chưa bao giờ thấy qua người buồn phiền thì phải?

"Hừ."

" Sư phụ, người có biết khóc không? Người khóc một chút để con xem có được hay không a ~, người khóc rồi có thể con sẽ không cảm thấy buồn nữa!"

"..."

" Hai người bọn họ nuôi nấng ngươi đươc đến ngày hôm nay, chịu nhiều khổ sở rồi. "

" Sư phụ" Trần Miểu Miểu ai oán: " Điều người nói ban nãy hình như không phải như vậy."

"..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play