Khó khăn lắm mới có
dịp nhìn thấy Giang Hồ nổi giận, Trần Miểu Miểu có chút hả hê nhìn tên
nam nhân béo không biết sống chết kia cười cười, sư phụ của nàng tức
giận thật rồi a, thật là mong chờ nha!
Trần Miểu Miểu nhìn sư
phụ nàng không chớp mắt. Chỉ thấy tay phải sư phụ giơ lên một cái,
chẳng biết từ đâu xuất hiện một thanh nhuyễn kiếm *, cổ tay chuyển động điêu luyện, đem thân kiếm thẳng tắt nhắm vào tên nam nhân béo kia.
*Nhuyễn kiếm: kiếm mềm, có thể uốn cong linh hoạt.
Nam nhân béo ngay lúc bắt đầu đã tỏ ra mười phần kiêu ngạo, chứng tỏ hắn
ta cũng không phải nhân vật tầm thường gì, không đợi hắn phản ứng,
xung quanh đã xuất hiện năm sáu tên hắc y tay cầm trường kiếm.
Mắt thấy cục diện đang có sự thay đổi, hai bên tay kiếm chuẩn bị xông vào
đánh nhau, quần chúng các bên kẻ nhát gan liền bỏ chạy, người lớn mật
thì rộn ràng nấp qua một bên thò đầu ra xem. Trần Miểu Miểu liền nhân
cơ hội này, len lén chạy tới chỗ nam nhân gầy gò đang ngồi, đẩy đẩy
vai hắn.
Nam nhân thon gầy ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn Trần Miểu
Miểu, Trần Miểu Miểu miệng cười cười nói nhanh: “ Mau cùng ta chạy
trốn, nhân lúc...” nàng quay đầu, mắt nhìn tên nam nhân béo đang đứng một bên lo lắng đám hộ vệ của hắn làm Giang Hồ bị thương nói tiếp: “
Nhân lúc hắn ta không chú ý đến ngươi, chúng ta mau chạy”
Đồng
tử mang chút thản nhiên của nam nhân thon gầy đột nhiên hơi co lại,
nhưng rất nhanh sau đó lại trở về dáng vẻ dửng dưng ban đầu: “Ngươi
không lo lắng cho bằng hữu của ngươi sao, tên nam nhân kia đối với hắn
chẳng có ý gì tốt, nếu hắn bị bắt, chỉ còn nước chết”
Trần Miểu Miểu lơ đễnh trả lời: “ Ta có lòng tin ở sư phụ, hắn lợi hại như vậy, chỉ sợ đối thủ đánh không được đến bốn quyền”
” Ta không thấy như vậy.”
Cái gì?
Trần Miểu Miểu nghi ngờ quay đầu lại, vừa vặn thấy vạt áo của Giang Hồ bị
tên hộ vệ đánh cho rách nát, vết thương trên ngực nhanh chóng rỉ ra
thấm vào thớ vải thô, nở rộ như hoa mai đỏ mùa xuân, thế nhưng vẻ mặt
của hắn vẫn bình thản lạ lùng, thật khiến cho người khác tin tưởng,hắn nhất định có thể thắng, dù cho sự thật không phải như vậy.
Buồn cười là, vẻ băng lãnh của Giang Hồ dường như không ảnh hưởng tới mấy
tên hộ vệ kia, bọn chúng càng đánh càng hăng, nam nhân béo phệ nhìn
thấy mĩ nhân bị thương, nóng nẩy hô hào đám hộ vệ nhẹ tay một chút,
đừng để tiểu mĩ nhân bị thương thêm nữa. Đám hộ vệ đương nhiên phải
nghe lệnh, kì thực bọn chúng cũng chính là bất đắc dĩ mới phải liều
mạng xông lên như vậy, tiểu mĩ nam trước mặt kia, tuổi còn nhỏ nhưng
võ công thuộc hàng cao thủ, ban nãy ra tay đã khiến một tên trong số
chúng bị thương không nhẹ, giờ đây còn phải một tiến hai lùi, chỉ sợ
năm người bọn chúng hôm nay khó lòng bước ra được khỏi quán rượu.
” Sư phụ!” Trần Miểu Miểu hô to, phi thân qua ôm lấy tên hộ vệ định đánh lén đang đứng sau lưng Giang Hồ.
Giang Hồ: “...” Vì sao luôn có cảm giác nàng tới là có chuyện chẳng lành.
” Bịch.”
Chỉ một giây sau, Trần Miểu Miểu vinh dự bị đạp ra, bay lên không trung
thành hình pa-ra-bol rồi đáp xuống bên cạnh Giang Hồ. Giang Hồ đối với
vật thể bay không xác định liền phản xạ có điều kiện đưa kiếm ra đỡ,
lại bị tiếng kêu ai oán thê lương của đồ đệ ngăn lại, chỉ có thể bất
đắc dĩ đưa tay ra đỡ lấy hài tử đang kêu la oai oái kia.
”A!”
Bị Giang Hồ đột nhiên kéo vào lòng, Trần Miểu Miểu miệng đang không
ngừng kêu la cũng trở nên im bặt, ngẩn ra nhìn về phía người lần này đã thực sự đưa tay ra đỡ lấy nàng – sư phụ của nàng.
Một tay ôm
lấy Trần Miểu Miểu, một tay linh hoạt múa kiếm, Giang Hồ vốn đang ở
thế hạ phong cố gắng tăng lực ở cánh tay, chỉ có thể đem hết toàn bộ
lực đạo không để cho đám hộ vệ tìm ra được sơ hở. Giữa lúc cục diện lần nữa rơi vào bế tắc, nơi cửa ra vào truyền tới âm thanh quen thuộc.
” Lão gia, chính là chỗ này, tiểu thư bình thường hay lui tới đây vui
chơi, nhất định là đang ở trong này ăn uống rồi, ngài... A! Đó là
tiểu thư a?!”
Trần Thái Úy ngày hôm nay bãi triều sớm, lại nảy ý muốn đi xem tiểu bảo bối tập luyện võ công đã tiến bộ tới đâu rồi,
liền một mạch đi ra hậu viện hỏi thăm, thế nhưng nơi đây không có ai.
Trần Thái Úy khó hiểu nghĩ, lẽ nào việc tập luyện hôm nay đã kết thúc
rồi sao?
Đi tới phòng của Trần Miểu Miểu, đẩy cửa bước vào thì
chỉ thấy Tiểu Vũ đang lau chùi đồ đạc, lại một phen hỏi rõ ngọn nghành, thì ra Miểu Miểu đi tìm Giang Hồ hỏi bài rồi.
Điều này làm cho người cha hiểu rõ tiểu tử nhà mình – Trần Thái Úy cũng nảy sinh hoài nghi.
Miểu Miểu là từ bao giờ lại thích học hỏi như vậy?
Mang theo một bụng nghi hoặc, Trần Thái Úy cùng Tiểu Vũ đi tới thư phòng
của Giang Hồ, kết quả không nói cũng biết: đến bóng người cũng chẳng
thấy đâu. Hai tiểu tử đều không ở đây, Thái Úy phủ này còn nơi nào có
thể đi, lẽ nào là chạy ra ngoài gây chuyện rồi không?
Trần Thái Úy lửa giận bừng bừng, ra lệnh cho người trên kẻ dưới trong phủ đi tìm tiểu thư và Giang công tử, cuối cùng đương nhiên là tìm không ra.
Ngược lại, Tiểu Vũ phát hiện được vết tích mấy viên gạch bị gảy ra,
nói đến đây, Trần Thái Úy coi như đã hiểu, tiểu nha đầu nhà ông khẳng
định là trốn ra ngoài chơi. Lo lắng nàng lại gây ra tai họa gì, Trần
Thái Úy lập tức mang theo Tiểu Vũ cùng hộ vệ ra ngoài tìm người.
Tiểu Vũ ngày trước từng cùng tiểu thư tới đây vài lần, bởi vậy nàng ta biết rằng, nếu Trần Miểu Miểu lén ra ngoài chơi, nhất định sẽ tới Cẩm Thực Lâu, Tiểu Vũ quyết định tới Cẩm Thực Lâu tìm trước tiên. Thế nhưng
Tiểu Vũ chưa từng nghĩ rằng vừa mở cửa bước vào đã chứng kiến ngay cảnh
tiểu thư nhà mình bị Giang công tử ôm trọn trong ngực, mà Giang công tử lại đang cùng người ta đấu võ.
” Tiểu thư làm sao vậy?” Đẩy
Tiểu Vũ đang đứng phía trước ra, Trần Thái Úy sải bước lớn tiến vào
trong, ngẩng đầu một cái liền bắt gặp cuộc hỗn chiến trong đám đông.
” Dừng tay!” Trần Thái Úy rống giận kêu lên một tiếng, thân người vội
vã xông lên phía trước, thay Giang Hồ chặn lại nửa phân lực đạo đang
bay tới.
Thấy Trần Thái Úy đột nhiên xuất hiện, tên nam nhân
béo đang thản nhiên ngồi xem kịch hay bỗng trở nên sợ hãi “Trần Thái Úy? Hắn sao lại tới đây? Nữ oa kia... lẽ nào là hài tử của hắn?”
Suy nghĩ cẩn thận một phen, tên nam nhân béo liền hiểu được quan hệ giữa
mấy người bọn họ. Thế nhưng hắn chỉ cười lạnh một tiếng, không hề ra
lệnh rút quân: “ Đã là Trần Thái Úy tự dâng mình đến cửa, vậy thì cũng không trách được lão gia ta đây. Đợi đến khi tỷ tỷ của ta leo lên được vị trí hoàng hậu, Trần gia các ngươi lúc đó ắt gặp đại họa, hừm!”
” Có điều nghe nói Trần Thái Úy ngươi cùng tiện chủng Di Duyên kia quan
hệ rất tốt, hắn còn dám để đệ tử của hắn làm sư phụ cho con ngươi, chỉ không ngờ tên đồ đệ kia lại là tiểu mĩ nhân đây, ha ha, nếu đã như
vậy, lão gia đây càng không cần lo lắng, ngươi * sớm muộn gì cũng là
của lão gia ta.”
*ngươi ở đây là chỉ Giang mĩ nhân nha:0
Suy tính xong, tên nam nhân béo lưu luyến liếc Giang Hồ một cái nữa rồi
quay người rời đi, hoàn toàn quên mất nam nhân thon gầy còn đang trầm
mặc ngồi ở phía sau.
Nam tử thon gầy đưa mắt trông theo bóng
lưng béo phệ kia, khóe miệng không ngừng co giật, tròng mắt lóe lên
một tia ưu tư khó nhìn ra.
Lại nói bên này, có Trần Thái Úy đến ứng cứu đúng lúc, áp lực đặt lên Giang Hồ chợt giảm đi rất nhiều,
xuống tay vì thế cũng trở nên linh hoạt hơn trước. Đám hộ vệ nhìn thấy
trước kết cục bại trận của chính mình, liền chuyển mục tiêu sang người
yếu nhất lúc này – Trần Miểu Miểu.
Chỉ một chiêu dương đông kích tây, Giang Hồ dần buông lỏng sự chú ý tới Trần Miểu Miểu, chuyên tâm
ứng phó với địch nhân, vừa vặn lúc này, Trần Thái Úy một mình đoan
tách khỏi trận hỗn chiến, tập trung cướp Miểu Miểu trong tay Giang hồ
về.
” A! Sư phụ!” Trần Miểu Miểu hét lên một tiếng chói tai,
khiến Giang Hồ đang giải quyết hai tên hộ vệ bên này bất giác vội vã
quay đầu lại nhìn.
Chỉ thấy hai chân của Trần Miểu Miểu đang bị
một tên hắc y ôm lấy, liều chết kéo ra hướng cửa ra vào. Thế nhưng
Trần Miểu Miểu cũng nhanh trí không kém, bất chấp tất cả chụp lấy cánh
tay Giang Hồ không buông, kéo qua giằng lại một hồi, nàng là sắp níu
không nổi nữa rồi a ~ ~
Bên này, Trần Thái Úy cũng nghe thấy
tiếng kêu thảm thiết của Trần Miểu Miểu, lòng nóng như lửa đốt, cấp
tốc xử lý nốt một tên hộ vệ còn lại, lập tức nghĩ cách ứng cứu oa nhi
nhà mình. Một chiêu thần long bái vĩ * của Trần Thái Úy khiến tên hắc y đang giữ chân Miểu Miểu bất đắc dĩ buông tay, hai bên lại bắt đầu cuộc chiến mới.
*thần long bái vĩ: thần rồng vẫy đuôi
Mà
Trần Miểu Miểu, bởi vì quán tính, thẳng hướng Giang Hồ mà phi tới,
Giang Hồ dùng tay kéo nàng một cái, mang Trần Miểu Miểu ôm trọn vào
lòng, cái trán bướng bỉnh của nàng đập vào vầng trán nhẵn nhụi của hắn, thế nhưng...cái thứ mềm mềm ở trên môi nàng là gì vậy a ~?
Trần Miểu Miểu nhân lúc được ngắm sư phụ ở khoảng cách gần mới phát hiện ra, da mặt của sư phụ mới đẹp làm sao, thật sự là cái đẹp trời sinh mà.
Hơn nữa bờ môi của sư phụ thoạt đầu nhìn thật mỏng, không giống kiểu có thể cùng người khác tiếp xúc thân mật, thế nhưng khi đã chạm vào rồi
thì thấy rất mềm. Trần Miểu Miểu không tự chủ được lại thè lưỡi ra liếm rồi lại liếm.
” Chụp...chụp...”
Đợi Trần Miểu Miểu
chơi đùa xong, Giang Hồ mới ý thức được chuyện gì đang diễn ra, liền
xoay người liều mạng hất Trần Miểu Miểu qua một bên, trừng mắt nhìn
Trần Miểu Miểu đầy chán ghét rồi đưa ống tay áo chà lên môi. Môi của
hắn vốn dĩ đã hồng, bị chà qua lau lại một hồi lại trở thành màu đỏ
kinh diễm, đúng là làm người khác không rời được mắt.
” Sư phụ ~~ “ Nhìn thấy ánh mắt chán ghét không thèm che đậy của sư phụ, Trần Miểu Miểu ai oán kêu lên một tiếng.
Giang Hồ đối với bộ dạng này của Trần Miểu Miểu mắt điếc tai ngơ, lập tức xoay người bỏ đi.
Nhận thấy Giang Hồ toan bỏ đi, Trần Miểu Miểu bỗng luống cuống tay chân.
Nếu bây giờ không giải quyết được chuyện này, lại thêm sự buồn bực của
sư phụ ngày hôm nay, khẳng định sau này sẽ ngược đãi ta, không được a ~.
Nghĩ đi nghĩ lại, Trần Miểu Miểu vội vã cùng ủy khuất lên tiếng: “ Sư phụ, người không cần Miểu Miểu nữa sao? “
Giang Hồ tiếp tục nhắm mắt làm ngơ, rất nhanh đã đi đến cửa ra rồi.
” Sư phụ!”
Giang Hồ dừng bước, không biểu lộ chút tâm tình nào nói: “ Đi thôi.”
” Được, sư phụ đợi con một chút a!” Trần Miểu Miểu hưng phấn nhảy dựng
lên, chạy về phía sư phụ nàng đang đứng chờ. Ra đến cửa, nàng còn
quay lại dặn dò người cha yêu quý đang mải đẫu võ với mấy tên hộ vệ:
” Cha, con cùng sư phụ về trước đây, lúc nào cha xong việc, cũng nên
nhanh trở về một chút, không thể để mình cha làm muộn giờ ăn cơm tối
của mọi người trong phủ được!”
Trần Thái Úy “...” Nữ nhi bất hiếu! Ông đây là vì ai hả?
Quần chúng vây quanh: “ Đây chính là có tướng công quên cha sao a? Quả là được mở rộng tầm mắt rồi. “
Tiểu Vũ: “ Lão gia, chúng ta vẫn là nên mau quay về phủ thôi, nếu không
trễ nải giờ cơm trưa của tiểu thư, điều này...” chỉ sợ đến lúc đó
người cũng khó lòng yên thân a!
Trần Thái Úy: “...”
” Đi thôi, hồi phủ.”
Một đám người oanh oanh liệt liệt đến đây, làm cho đồ đạc trong Cẩm thực
lâu một lượt tan tác vỡ vụn, rồi lại dửng dưng phủi mông trở về, để
lại chưởng quỹ Cẩm thực lâu ở phía sau hậu viện len lén lau nước mắt cảm than không thôi.
” Mới đâu năm, đã vì nam nhân mà đụng đến dao kiếm rồi...”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT