Giang Vô Bạn tâm loạn như ma, hết lần này tới lần khác vẫn không xác định được.

Y biết nguyên nhân của việc không thể khôi phục lại tâm tình như lúc đầu, nhưng không cách nào khống chế được.

Đỗ Lân, đều là Đỗ Lân! Đều vì sự xuất hiện của tên đó mà y mất bình tĩnh, chết tiệt, tên *** côn đáng ghét!

Giang Vô Bạn đem mình nhốt trong tiểu ốc, muốn tĩnh tâm, một lần nữa khôi phục lại sự bình tĩnh của tâm tình mình.

Chính là khi vừa mới tiến nhập tiểu ốc được vài ngày, y đã không còn được yên tĩnh.

Trong những lúc vô ý, thân ảnh nọ liền hiện lên trong đầu, làm ra cả một đống chuyện hoang đường, cho dù có cố ý áp chế, cũng không làm được.

Liền ngay cả trong mộng, hoặc có lẽ là bởi vì ở trong mộng, hình ảnh hiện lên trong đó cũng chính là ** lớn mật. Từ sau khi qua việc kia, cái việc mà Đỗ Lân làm khi ngồi trên đùi y. 

Y mơ y đẩy ngã Đỗ Lân trên mặt đất, nhưng không như hiện thức mà rời đi, chính là càng làm tới, xé rách y sam người hắn, tùy ý cho người nọ dưới thân y rên rỉ thở dốc, rơi lệ  cầu xin tha thứ.

Y không thể ngờ được trong lòng mình lại có hắc ám thâm trầm như vậy. Này thật bồng bột … Điều này khiến cho Giang Vô Bạn không biết nên làm như thế nào.

Loại cảm giác này, so với việc vì luyện công mà tẩu hỏa nhập ma còn không xong hơn, còn đáng sợ hơn.

Không được, y nhất định phải khắc chế cảm giác này, không thể tái để nó lấn chiếm.

Y theo đuổi chính là đệ nhất chi kiếm, không thể để những chuyện bề bộn khác quấy rầy! Chỉ có sự yên tĩnh, mới có thể lĩnh hội được tầng cao nhất của kiếm pháp …

Đêm nay, Giang Vô Bạn tiếp tục nhắm mắt lại, ngồi khoanh chân trên giường, không ngờ bên ngoài luôn luôn yên tĩnh, giờ lại ầm ĩ đến kỳ quái.

Hai hàng lông mi của Giang Vô Bạn nhíu chặt, y mạnh mẽ tập trung chú ý, đã hiểu được bên ngoài xảy ra chuyện gì.

“Bắt thích khách!”

“Bảo hộ trang chủ!”

Tiếng kêu la cùng đao kiếm va chạm nhau từ những hộ viện bên ngoài truyền vào, Giang Vô Bạn vung tay phải lên, cửa phòng lập tức mở lớn.

Lại nhìn màu đen quen mắt, hiển nhiên là cái bọn lấy tiền giết người, nhóm sát thủ đã từng đụng độ hai lần, đang cùng hộ viện Lâm Kiếm Trang đánh thành một đoàn, kiếm lai đao vãng cực kì náo nhiệt!

Giờ phút này, nhìn vào cửa phòng đang mở lớn, hắc y nhân như hổ rình mồi muốn xông vào đã thẳng hướng chạy đến, kim tuyến trên vạt áo biểu lộ thân phận hắn bất đồng với những hắc y nhân khác.

Quả nhiên, tên này ra tay rất ngoan lệ, góc độ xảo quyệt, kiếm thế cực nhanh, làm cho người khác khó mà phòng bị!

Giang Vô Bạn hừ lạnh một tiếng, trường kiếm đặt ở một bên, run lên một cái, kiếm hoa tươi đẹp phóng ra!

“Hoa! Thật là lợi hại!” Vừa nghe được thanh âm, Đỗ Lân người đầu tiên chạy tới xem náo nhiệt giờ đang hưng phấn mà khoanh chân ngồi trên nóc nhà, bên cạnh là một hộp hạt dưa vừa ăn vừa nhìn cảnh đánh nhau phía dưới. Ngay khi Giang Vô Bạn vừa mở ra đại môn, hai mắt hắn liền tỏa sáng, nhìn kiếm khách bạch y tiêu sái kia lần thứ hai đại phát thần uy, cùng với những tên thích khách vừa nhìn đã không phải nhục cước đánh thành một đoàn.

Tất cả mọi người đều quen biết đã lâu, đánh cũng đã dốc hết sức.

Đỗ Lân ngồi xem trận đánh này mà hưng trí bừng bừng, hưng phấn đến nỗi có người đến gần cũng không phát hiện ra.

“Đừng nhúc nhích!” Thanh âm trầm thấp cùng trường kiếm đặt trên cổ, thân mình Đỗ Lân lập tức cứng ngắc, phối hợp theo mà không nhúc nhích.

“Uy, lão huynh, ngươi có lầm không? Ta đường đường là một người qua đường, với ngươi cũng không có ưu đãi gì, ngươi bắt ta làm gì?” Cái gì vậy, tại sao lúc nào cũng ngoạn cái trò này?

“Hừ!” Hắc y sát thủ từ trong mũi hừ một tiếng, hiển nhiên không tin mấy thứ tầm xàm từ miệng hắn nói ra, giương giọng xuống phía dưới hô to, “Giang ** chủ, ngươi vẫn không dừng tay sao?”

Đỗ Lân nhịn không được nói tào lao, “Lão huynh, đầu ngươi không phải đã bị hư rồi chứ? Vị Giang kiếm khách phía dưới kia chính là ước gì ta chết nhanh lên, để y không cần trả nợ, ngươi làm như vậy, y dừng tay mới là lạ!”

Một bên nói, một bên dùng bí kĩ chạy trốn của sư môn, nhưng lúc này đây làm như thế nào cũng không thoát khỏi khống chế của đối phương.

“Ai?” Khi phát giác ra đối phương dùng thủ pháp xảo diệu kỳ quái nào đó mà khống chế hắn, Đỗ Lân kinh ngạc trợn to mắt, “Ngươi như thế nào biết …”

“Ta như thế nào biết thủ pháp của môn đúng không?” Đối phương hiển nhiên cảm thấy vấn đề này thực buồn cười, “Đừng quên, hạ cửu lưu môn của các ngươi đủ các dạng người, loại người đảm đương chức sát thủ như ta, thì có gì phải tò mò?”

“Ngươi dùng cùng thủ pháp sư phụ dạy không giống nhau, loại thủ pháp này … có chút quái.” Đỗ Lân nghĩ đến một người, trong lòng vang lên tiếng “Lộp bộp”, “Ngươi sẽ không phải là … đệ tử của sư thúc chứ?”

“Hừ, nhiều lời vô ích.” Hắc y sát thủ lười cũng hắn lề mề, trực tiếp đặt kiếm ngang cổ, hướng xuống phía dưới hô to, “Giang Vô Bạn, ngươi còn không ngừng tay?”

Mặt Giang Vô Bạn tái mét, trường kiếm trong tay “thương” một tiếng rơi xuống đất, “Ta cảnh cáo ngươi, nếu ngươi dám động đến một sợi tóc của hắn, ta sẽ bắt ngươi trả giá đại giới!”

Giang Vô Bạn ngừng tay, những người khác tự nhiên cũng không đánh tiếp, bọn gia đinh hộ viện không tình nguyện ngừng tay, đồng thời ánh mắt càng thêm oán hận trừng về phía Đỗ Lân.

Đỗ Lân khỏi nói cũng biết trong lòng có bao nhiêu ủy khuất, tại sao lại trách ta, đều là trang chủ nhà các ngươi tự tiện!

“Hừ, quả nhiên thức thời …”

Hắc y sát thủ còn chưa nói xong, Đỗ Lân liền oa oa kêu to, “Ta không cần ngươi cứu! Đây không phải điều kiện trao đổi! Ta còn muốn ngươi giúp ta vẽ bức …”

“Ngươi câm miệng cho ta!” Giang Vô Bạn hung tợn khiển trách, lại hướng về phía hắc y sát thủ, “Nói đi, ngươi muốn gì?”

“Ha hả, quả nhiên như giang hồ đồn đãi.” Hắc y sát thủ cười ra tiếng.

“Giang hồ đồn đãi …”

Đỗ Lân cùng Giang Vô Bạn đều niệm một lần, Đỗ Lân là tò mò, Giang Vô Bạn thì có dự cảm không tốt.

Những người phía dưới đều vểnh tai lên, chờ nghe chuyện.

Này thật sự không thể oán bọn họ kiến thức nông cạn, Lâm Kiếm Trang tuy rằng thanh danh không tồi, những khó vào đời được, Kỳ Lân thành bên cạnh lại toàn dân phong chất phác, ít có người giang hồ đến dừng chân, cho nên những tin đồn bát quái gì đó tất nhiên không truyền vào tai.

“Các ngươi còn chưa biết sao?” Hắc y nhân cũng có chút kinh ngạc, tin tức này đã truyền khắp các đại môn phái trong giang hồ, danh liệt giang hồ bí văn lục rất được hoan nghênh đứng hàng thứ ba trong đại bảng, những người này cư nhiên không biết? Theo trình độ nào đó mà nói, coi như chưa đủ lợi hại, “Giang Vô Bạn Giang đại kiếm khách đang giấu mọi người ái nhân của y, làm tất cả những nữ tử luôn ngưỡng mộ Giang trang chủ trong lòng bi ai muốn chết, chúng nam tử thì vỗ tay vui mừng, ca tụng đây thực là thiên đại hảo sự, tạo cơ hội không đếm được cho bọn họ …”

Một làn gió thổi qua, Giang Vô Bạn không có phản ứng gì, mọi người trong Lâm Kiếm Trang cũng không có chút phản ứng, nhưng hắc y nhân lại cảm thấy một trận gió lạnh đang thổi sau lưng, thổi đến tim phổi gì của hắn đều cảm thấy lạnh lẽo.

Cái gì a?

Trong lòng hắc y nhân nói thầm, bất quá vẫn chuyên nghiệp như cũ đem trường kiếm kề càng gần cổ Đỗ Lân nói, “Vì vậy, Giang đại kiếm khách, suy nghĩ cho tính mạng của tình nhân bé nhỏ nhà ngươi, ngươi phải phối hợp, không còn cách nào khác.”

Đỗ Lân im lặng, im lặng, thân thủ bưng kín mặt mình.

“Giang đại hiệp, kỳ thật chúng ta làm tiếng động lớn như vậy, ba lần bốn lượt đến nhà ngươi, đơn giản chỉ xuất phát từ một mục đích. Ngươi chỉ cần thành thành thật thật đem tiểu đông tây kia … Ai?”

Hắc y nhân vừa nói được nửa lời, thân ảnh Giang Vô Bạn bỗng nhiên biến mất!

Một trận gió thổi qua, cuồn cuồn thổi lên vài chiếc lá rụng, thân ảnh Giang Vô Bạn đột nhiên tiêu thất như quỷ mị!

“Như thế nào …” Hắc y nhân kinh ngạc trừng lớn mắt, nhưng ngay sau đó liền nghe được một thanh âm như đến từ địa ngục truyền đến từ sau lưng, “Chết đi.”

“Ngươi …” Kiếm đao xuyên qua ngực lộ ra một chuỗi huyết châu, dưới ánh trăng toát ra một ánh sáng lạnh lẽo. Hắc y nhân không thể tin mà nhìn mũi kiếm, theo động tác rút về, tâm không cam mà ngã về phía trước, nhanh như chớp lăn xuống mái hiên, “Đông” một tiếng ngã trên mặt đất, bụi đất văng tứ tung, hiển nhiên đã thập tử vô sinh.

Người của Lâm Kiếm Trang ở phía dưới cũng không còn tác phong đánh trống reo hò như thường ngày, yên lặng mà động thủ, bất quá đao quang kiếm quang chưởng phong càng thêm hung ác, nhóm hắc y sát thủ thấy tình thế đột ngột bị chuyển biến, hoàn toàn không rõ những người này vì sao lại như trúng tà, trở nên khó triền như vậy!

Đỗ Lân vẫn như cũ duy trì trầm mặc không nói chuyện, lòng bàn chân mạt du, trực tiếp ly khai.

Nói giỡn, Giang Vô Bạn đã muốn khí bạo, đám mãnh nam ủng hộ trang chủ cực đoan kia cũng khí đến điên rồi, đợi đến khi bọn họ giết sạch đám hắc y nhân kia xong, sẽ tìm mình gây phiền toái, lúc này mà còn không ly khai tạm trốn nạn ập xuống đầu, thì còn đợi đến bao giờ?

Hắn nghĩ đến rất hay, nhưng Giang Vô Bạn cũng không phải ngốc tử!

Thân hình Đỗ Lân vừa động, Giang Vô Bạn đã đuổi kịp, Đỗ Lân chạy hướng Đông, y liền chạy hướng Đông, Đỗ Lân đi hướng Tây, y liền đi theo hướng Tây, như hình với bóng, không chịu buông.

Thanh âm Đỗ Lân như muốn khóc, “Giang đại kiếm khách, không liên quan đến ta a! Lúc trước ngươi không phải cũng biết, cái kia là ngoài ý muốn! Ngoài ý muốn!”

Giang Vô Bạn không nói gì, chẳng qua sắc mặt càng thêm bình tĩnh, bình tĩnh như đêm trước khi xảy ra bão táp.

“Oa oa oa … Ngươi đừng đi theo ta! Ta …”

Còn chưa nói xong, Giang Vô Bạn bỗng nhiên thả người một cái, một tay bắt lấy cánh tay hắn, khiến Đỗ Lân sợ đến mức kêu thảm thiết.

“A!”

Kì lạ, thanh âm của mình khi nào lại xuất hiện độ cao thấp hỗn hợp?

Đỗ Lân kinh ngạc mở mắt, vừa vặn nhìn thấy một gã hắc y nhân từ giữa không trung ngã xuống, hiển nhiên đã bị Giang Vô Bạn bổ một kiếm.

Ai? Từ từ …

Lúc này Đỗ Lân mới phát hiện trên lưng hắn có một cánh tay không phải của hắn, đang gắt gao ôm thắt lưng hắn, không chịu buông ra. Mà cả người hắn cũng bị Giang Vô Bạn ôm vào lòng.

Nếu là mấy ngày trước, hắn còn có thể cố gắng chiếm chút tiện nghi, nhưng là hiện tại, nhìn đến lãnh diện tuấn nhan hào vô biểu tình của Giang Vô Bạn, một chút sắc tâm kia liền hôi phi yên diệt.

“Ô oa … Ta đã nói là chuyện không liên quan đến ta …”

“Ngươi nói.” Thanh âm trầm thấp lãnh đạm cố tình dẫn theo một chút mị hoặc mà ngày thường không nghe được, Giang Vô Bạn hơi cúi đầu, ghé vào tai hắn nỉ non, “Ta đem ngươi đi chưng, hay nên đem ngươi cắt thành lát rồi đem nướng? Bằng không thì nướng sống cũng tốt.”

Này đối với Giang Vô Bạn mà nói, cơ hồ có thể cho là thanh âm “ôn nhu chân thành”, nhưng lại làm cho hồn Đỗ Lân bị dọa bay.

Không phải chứ? Y chẳng lẽ sinh khí đến vậy?

“Ta … Cẩn thận!” Đỗ Lân đang muốn cò kè mặc cả, lại vừa lúc thấy được sau lưng Giang Vô Bạn, xuất hiện một thanh đao hướng về phía lưng y chém đến! Suy nghĩ còn chưa kịp, thân thể lập tức tự động di chuyển lên, dùng sức một cái, vị trí của hai người tức thì tráo cho nhau, một trận gió lạnh thổi qua, đau đớn làm Đỗ Lân nhịn không được kêu lên một tiếng, khóc lóc kể lể nói, “Giang Vô Bạn, ngươi hảo ngoan … cư nhiên dùng ta làm lá chắn …”

Biểu tình Giang Vô Bạn rất quái lạ, dường như là kinh ngạc, rồi lại như khẩn trương, hay nên gọi là kinh hoảng? Tay nguyên bản đang ôm Đỗ Lân càng dùng sức, “Rõ ràng là chính ngươi chuyển, còn nói ta lấy ngươi làm lá chắn … Ngươi … ngươi hồ đồ sao?”

“A?” Đỗ Lân lúc này mới phản ứng lại, nguyên lai là chính mình tự động làm lá chắn của người ta nga? Cái gì! “Ta lầm …” Nói xong hai mắt liền tối đen, cứ như vậy mất đi ý thức.

“Đỗ Lân! Đỗ Lân!”

Giang Vô Bạn lắc lắc người trong lòng, phát hiện hắn đã ngất, thân thủ liền điểm huyệt đạo giúp hắn cầm máu. Tay giương lên, từ trong lòng lấy ra đan dược tùy thân, muốn đưa vào miệng Đỗ Lân, lại phát hiện tiểu tử này đau đến cắn chặt răng, thế nào cũng không buông.

Giang Vô Bạn cũng không kịp nghĩ nhiều, trực tiếp đem đan dược cho vào miệng, cúi đầu xuống, hôn lên môi Đỗ Lân, liền như vậy uy cho hắn.

Tất cả động tác đều tạm dừng.

Không quản là người trong Lâm Kiếm Trang, hay là nhóm hắc y sát thủ, đều chỉ ngây ngốc đứng nhìn bọn họ biểu diễn, nhìn “Kiếm vũ” không gần nam sắc không gần nữ sắc trong tin đồn hiện giờ lại ôm một thanh niên trong lòng mà mãnh hôn …

Đến khi nụ hôn chấm dứt, Giang Tam tối sùng bái trang chủ điên cuồng hét lên, “Nga nga nga nga nga nga! Đỗ Lân ta muốn giết hết cả nhà ngươi!” Song chùy nơi nơi, huyết nhục bay tứ tung, cỗ sức mạnh này còn hơn lúc nãy rất nhiều!

“A a a a a a! Tam ca, ngươi giết xong nói cho ta biết ta muốn quất roi vào thi thể hắn!” Một ngươi khác cũng đã cuồng hóa.

“Quất roi xong nói ta biết! Ta quất thêm lần nữa!”

“Đồ ngu! Sao có thể có phần?”

“Vì sao lại không có phần? quất roi vào thi thể hắn mới là vương đạo! Cho dù không có phần, cũng phải thông báo cho vài người nữa!”

Xui xẻo là nhóm hắc y sát thủ không hề liên quan này, trơ mắt nhìn một đám mãnh nam tráng hán đều mở to miệng mắng Đỗ Lân – cũng là tình nhân của Lâm Kiếm Trang trang chủ, nhưng đao thương côn bổng lại toàn bộ hướng về phía bọn họ.

“Kiền! Bọn lão tử không phải nơi trút giận!” Nhóm hắc y sát thủ cũng tức giận, cũng xông lên, nhất thời mọi người đánh đến thiên hôn địa ám, nhật nguyệt vô quang.

Giang Vô Bạn sớm đã ôm Đỗ Lân về hậu viện. Cường đại khí thế gặp thần sát thần gặp phật diệt phật, làm nhóm sát thủ muốn tiến lên ngăn cản y đều lùi bước, tạo một đường đi thuận lợi cho y.

Y nhìn Đỗ Lân trong lòng mình sắc mặt trắng bệch, hai hàng lông mày nhíu lại, trong lòng nguyên bản đã rối bời nay càng thêm hỗn loạn, rồi lại có từng trận co rút xa lạ, còn có những lời nói rối ren, làm y thầm nghĩ muốn đem đám hắc y nhân đi thiên đao vạn quả …

Chỉ cần nghĩ đến Đỗ Lân bị thương, càng tiến thêm một bước nghĩ đến Đỗ Lân sẽ chết, điểm này làm chân y càng thêm lạnh. Tuy rằng biết rõ vết thương không trí mạng, nhưng vẫn nhịn không được mà sợ hãi …

Loại tâm tình này đến tột cùng là …

“Ta đến tột cùng là …”

Ở nơi kia, thắng lợi không cần nghi ngờ là nghiêng về phía Lâm Kiếm Trang.

Hắc y sát thủ gần như bị tiêu diệt toàn bộ, người của Lâm Kiếm Trang tuy rằng cũng đã bị thương không ít, cũng có nhiều huynh đệ học nghệ không tinh bị ngã xuống, nhưng thân thể to lớn coi như không tồi.

Sau lưng bị thương, Đỗ Lân vẫn hôn mê bất tỉnh, trải qua chẩn trị của lang trung trong trang, cuối cùng đã thoát khỏi thời kì nguy hiểm nhất.

Lúc này, Giang Vô Bạn vẫn ở bên cạnh Đỗ Lân, chưa từng rời đi.

Ba bốn ngày qua đi, Giang Vô Bạn lần thứ hai xuất hiện trước mắt mọi người trong Lâm Kiếm Trang.

“Lưu lại người sống chưa?”

“Trang chủ, lão nô hành sự bất lực, không phát hiện đầu lưỡi bọn họ có kịch độc … Bọn họ đều đã nuốt thuốc độc tự sát.”

“Ân.” Những sát thủ này vốn là tử sĩ, lưu lại tính mạng mà cung khai mới là kì quái. Giang Vô Bạn trầm ngâm một lát, phân phó, “Giang Phúc, ngày mai ngươi mang theo ba mươi người đi tra tin tức của Vãn Thu.”

“Trang chủ!” Giang Phúc kinh hãi, hắn còn muốn lưu lại giám thị tên Đỗ Lân kia có đối trang chủ động thủ động cước không, nếu bây giờ mà bị phái đi, chẳng phải đã trúng điệu hổ ly sơn? Nói đùa cái gì!

“Thuận tiện tra một chút tin tức của hắc y sát thủ … Đương nhiên, chuyện của Vãn Thu mới là chính.”

“Nhưng là, lão nô tuy rằng bất tài, nhưng nếu ta rời đi, kia Đỗ … không, Lâm Kiếm Trang này có chuyện phiền toái, vậy phải như thế nào?” Hắn không thể để tên yêu ma quỷ quái Đỗ Lân kia tổn thương trang chủ cho dù là một sợi tóc!

Giang Vô Bạn không biết nguyên nhân chân chính làm Giang Phúc lo lắng, nói tiếp, “Ngươi có kinh nghiệm phong phú trong giang hồ, có thể theo dấu vết mà truy tìm được chân tướng sự thật. Vãn Thu là hảo hữu tri kỉ của ta, thời gian dài không liên lạc, tuy rằng cũng là tác phong của hắn, nhưng ta lại cảm thấy sự tình có chút không thích hợp. Phúc quản gia, chuyện này chỉ có thể giao cho ngươi, ta mới yên tâm.”

Trang chủ đều đã nói đến nước này, hắn còn có thể như thế nào?

Giang Phú chỉ có thể không cam lòng mà khoanh tay khom người hành lễ, ứng với câu, “… Thị.” Khi khom người xuống, liền hướng về phía Giang Tam đang đồng dạng lo lắng nháy mắt ra hiệu. Lỗ mãng đại hán cũng không lĩnh hội sai ý tứ của hắn, gật gật đầu, biểu tình ngưng trọng, nhìn bộ dáng kia, là thề sống thề chết bảo vệ trinh tiết của trang chủ không bị cầm thú cướp đi, Giang Phúc lúc này mới yên lòng, thúc thủ đứng ở một bên.

Còn chưa đợi tâm của Giang Phúc buông hoàn toàn, Giang Vô Bạn phân phó, “Đỗ công tử dưỡng thương đã nhiều ngày, phân phó thiện phòng chuẩn bị chút thuốc bổ.”

“Thị. Giang Thuận thái độ làm người thông minh, tay chân nhanh nhẹn, lão nô cho hắn chiếu cố công tử.” Thuận tiện giám thị. Đương nhiên những lời không đúng với chức quản gia này hắn không nói ra, chỉ nhủ thầm trong lòng.

Giang Vô Bạn trầm ngâm một lát, trả lời, “Không cần.”

“A?” Giang Phúc sửng sốt, cũng không có dị nghị gì, nói, “Thị. Hết thảy theo trang chủ phân phó.”

Giang Vô Bạn gật đầu, liền hướng phía Tây đi.

Phúc quản gia như muốn già đi mười tuổi, “Trang chủ y … rốt cuộc vẫn là …”

“Mấy ngày nay trang chủ vẫn tự mình chiếu cố cái tên họ Đỗ kia, như vậy xem ra, chẳng lẽ tin đồn là thật?”

Giang Tam không thể tin mà nói ra một câu, mọi người xung quanh sau khi bị hóa đá, liền lần thứ hai tung ra ma quyền sát chưởng.

“Tam ca, nhớ thông tri mọi người đi lấy roi quất tử thi.”

Tiếp nhận thuốc bổ từ trong tay hạ nhân, Giang Vô Bạn từ thiện phòng bưng chén cháo lên, lại chọn mấy khối điểm tâm xốp xốp, một cỗ não nhét vào trong thực hạp, liền đi về phía hậu viện.

Trong viện đen kịt, không thắp nến, cũng khiến cho khoảng sân rộng lớn không có đến một chút hơi thở của người sống.

Nếu không nhờ ánh trăng chiếu xuống làm giảm cảm giác lãnh thanh này, chỉ làm người ta liên tưởng đến một từ “thảm bạch” càng làm tăng thêm cảm giác lạnh như băng.

Giang Vô Bạn đẩy cửa vào phòng, người luyện võ phần lớn vào buổi tối, cho dù không có ánh trăng mông mông lung lung, hoặc không thắp nến, vẫn có thể thấy được nhất thanh nhị sở.

Đỗ Lân cuộn mình trong chăn, hô hấp dồn dập, hiển nhiên rất không thoải mái.

Giang Vô Bạn đặt thực hạp lên bàn, đi đến cúi đầu nhìn tình hình trên giường, liền vỗ vỗ mặt Đỗ Lân, “Thức dậy, đến giờ uống thuốc rồi.”

Đỗ Lân còn đang ngủ say, trong mũi toát ra một tiếng “Ân”, liền không có thêm phản ứng gì nữa.

Thấy Đỗ Lân sắc mặt ửng hồng, trên mặt đều là mồ hôi, phỏng chừng rất khó chịu, hơn nữa chạm vào hắn cũng thấy nóng đến kinh người.

Còn nhớ rất rõ nhiệt độ cơ thể của người này rất thấp, bây giờ lại nóng đến như vậy, thật sự quá không tầm thường.

Trên thực tế cho dù là khi hoan ái, nhiệt độ cơ thể của Đỗ Lân cũng thấp đến dọa người … Trong lòng Giang Vô Bạn thoáng thắt lại một cái, liền không để ý nữa mà cầm lấy đồng bồn, ra ngoài lấy nước dưới giếng, vắt khăn, rồi trở lại phòng.

“Nóng …”

Vừa mới tiến vào, liền nghe được Đỗ Lân rên rỉ, Giang Vô Bạn nghiêng người ngồi bên giường, dùng khăn giúp hắn lau đi mồ hôi trên trán, khăn lạnh vừa mới chạm vào, Đỗ Lân đang mê man liền nhịn không được run lên, tự động tiếp cận tay y.

Nhìn nụ cười thỏa mãn trên khuôn mặt kia, cùng với hai má vì phát sốt mà ửng hồng, Giang Vô Bạn cảm thấy tim đập nhanh không ít.

Loại cảm giác này thường xuyên phát sinh trong những ngày chăm sóc hắn, tầm thường đến nỗi tựa hồ không thể gọi là “dị thường”.

Giang Vô Bạn dừng tầm mắt trên khuôn mặt khó có thể được trầm tĩnh như lúc này, đoàn loạn ma trong lòng kia cũng trở nên không phải rất đáng ghét.

“Đỗ Lân, thức dậy uống thuốc, rồi ăn chút gì đó.” Bất tri bất giác, thanh âm của y bị tình hình này cuốn hút, phóng nhu không ít.

“… Ân …” Đỗ Lân đang bệnh nặng mê man không phải hiện ra điểm này, chỉ muốn tiếp cận đến nơi mát mẻ.

Hắn đã mê man một ngày, nếu không ăn cái gì, chỉ sợ sẽ chịu không nổi.

“Thức dậy, uống thuốc, ăn chút gì đi!”

Đỗ Lân vẫn không phản ứng.

“Mau tỉnh tỉnh!”

“… Hô …”

“Uy! Hỏa hoạn! Giết người rồi!”

“… Hô nói nhiều quá …”

“…” Giang Vô Bạn trầm mặc trong chốc lát, bỗng nhiên mở miệng, “Nếu ngươi không đứng dậy, ta sẽ không giúp ngươi vẽ bức ** đồ.”

“Không được!” Âm cuối trong lời này đã không còn lạc, người bệnh nọ chẳng những mở mắt, mà thân thủ còn bắt lấy ống tay áo của y, “Ngươi đáp ứng rồi, không thể đổi ý! Nếu ngươi đổi ý, ta cho dù biến thành lệ quỷ cũng không buông tha ngươi!”

Thanh niên vừa rồi còn đang mơ mơ màng màng, giờ phút này đã khôi phục thanh tỉnh, không biết là phát sốt vẫn có mãnh dược ** đồ kích thích, song nhãn Đỗ Lân đều có thể tỏa ra ánh sáng. Giang Vô Bạn hoàn toàn không nói gì.

Này đến tột cùng là ai a?

Y bỗng nhiên cảm giác được toàn thân mất hết sức lực, rất có xúc động muốn đào một cái hố to ở hậu viện, sau đó đem người này thả xuống chôn.

“Thức dậy, uống thuốc.”

Đỗ Lân lần thứ hai yếu ớt ngã lại trên giường, mắt sắp nhắm lại.

“Không được ngủ! Uống thuốc ăn cơm!” Chỉ cần người nào đó tỉnh lại, Giang Vô Bạn liền ức chế không được thái độ hung ác.

“Nga …” Cho dù hiện giờ cân não không rõ lắm, theo bản năng cũng biết người trước mắt này không dễ chọc, Đỗ Lân mơ màng muốn ngồi lên, nhưng ngay cả cánh tay cũng nâng không nổi, “Ta … không động được …”

Khi hắn nói chuyện thì lưỡi cũng khó động … câu nói dũng mãnh phi thường muốn dây dưa đến chết vừa rồi đến tột cùng đã chạy đi đâu?

Giang Vô Bạn bất dắc dĩ, cũng chỉ có thể như những ngày trước đứng dậy cầm chén thuốc, một tay nâng nửa người trên của Đỗ Lân lên, cho hắn tựa vào người mình, choàng cánh tay quá phía sau, cầm chén thuốc đưa đến bên miệng hắn.

“Đắng quá …” Đỗ Lân vừa uống một ngụm liền chịu không nổi, lập tức nước mắt lưng tròng, vạn phần ủy khuất mà nhìn Giang Vô Bạn.

“Đắng cũng phải uống hết cho ta!” Đáng tiếc là chỉ cần hắn thanh tỉnh, Giang Vô Bạn liền lập tức khôi phục thái độ lãnh ngạnh, đem chén thuốc bắt hắn uống hết.

“Khụ khụ … khụ khụ …” Mặt Đỗ Lân đều nhăn thành một đoàn, trong đầu mờ mờ mịt mịt, cái gáy còn ẩn ẩn đau, đã vậy tiểu mỹ nhân này còn hung hăng khi dễ hắn, thực quá đáng.

Song nhãn ngập nước đáng thương hề hề nhìn Giang Vô Bạn, đối phương cũng bất vi sở động, trực tiếp lấy chén cháo ra trận, lại bị uy một lúc sau, lúc này Giang Vô Bạn mới dừng tay.

Đỗ Lân mờ mịt mà ngủ.

Giang Vô Bạn thật cẩn thận mà cởi y phục hắn, dùng thủ pháp nhẹ nhất nhu nhất mà thượng dược trên miệng vết thương của hắn, đối với thân thể mị nhân đã từng mây mưa cùng mình, giờ phút này lại phải chiếu cố mà không chứa một chút tà niệm gì.

Này cũng không phải là khôi phục lại tâm như chi thủy giống dĩ vãng, mà là …

Nhớ lại Đỗ Lân mơ mơ màng màng vì hắn ngăn trở một đao, tâm tình Giang Vô Bạn liền bắt đầu phức tạp.

Thương thế của Đỗ Lân hơn mười ngày mới tốt, bất quá đến khi hắn khôi phục thanh tỉnh và có thể tự chiếu cố mình, Giang Vô Bạn lập tức phủi bụi mặc kệ, rời đi Lâm Kiếm Trang.

Chuyện này tất cả đều do một tin tức từ Giang Phúc nguyên bản đã rời Lâm Kiếm Trang ra ngoài thu thập được.

Đinh Vãn Thu đi điều tra tin tức của hắc y sát thủ, kết quả mất tích một cách ly kỳ.

Giang Vô Bạn không nói hai lời, chuẩn bị xuất hành, nói gì đi nữa cũng muốn tự mình tìm Đinh Vãn Thu trở lại.

Trước khi đi, vị Giang Vô Bạn không biết phát ra cái âm tình gì này, đi vào sương phòng của hắn, lạnh lùng nhìn hắn một lúc lâu, nhìn đến hắn cả người sợ hãi, mới bỏ lại một câu, “Thương của mình thì tự mình coi chừng, chờ ta về kiểm tra, nếu còn chưa hảo, ngươi nhất định sẽ chết.”

Đỗ Lân hoàn toàn chính là mạc danh kì diệu …

Cái gì a?

Sau đó Giang Vô Bạn hoàn toàn làm đúng theo lời y nói lúc trước, sai sử một người đến, làm Đỗ Lân chỉ có thể thương cảm hề hề mà xử lí miệng vết thương của hắn.

“Hừ! Con súc sinh kia, ta tốt xấu gì cũng là vì y mới bị thương, đây là thái độ gì …” Lầm bầm sát dược cho mình, sát sát, lại nghĩ đến chuyện khác, “Nói trở lại, ta lúc đó ăn nhầm cái gì mà đỡ một đao cho y a!”

Nếu là nói vì muốn Giang Vô Bạn nguôi giận, hoặc là nhân cơ hội này uy hiếp tiểu tử kia thêm hai bức ** đồ.

Loại, cũng có thể nói được, nhưng rõ ràng lúc trước mình vẫn chưa tự hỏi, thân thể liền đã hành động. Này giải thích như thế nào?

Đỗ Lân cơ hồ ngay cả chính mình cũng không rõ.

“Quên đi, mặc kệ! Phiền toái muốn chết! Ai yêu yêu, đau quá … đau quá …” Nước mắt Đỗ Lân đều nhanh chảy ra, điều này càng làm hắn thêm hoài niệm khoảng thời gian hôn mê bất tỉnh trước kia.

Lại nói tiếp, những ngày đó sẽ không thực sự là Giang Vô Bạn chiếu cố hắn chứ?

Nói như vậy, cảm giác bàn tay to kia vuốt ve trên lưng, thật sự là rất tốt …

Nghĩ đến đây, thân thể liền có phản ứng.

Đỗ Lân nhìn nhìn nửa người dưới của mình đang hăng hái, vẻ mặt đau khổ, “Sách, trên người mang thương, hành động không tiện … Ngay cả ** cũng không được nga …”

Cứ như vậy nhịn được thêm mười ngày, chung quy đợi đến khi vết sẹo hoàn toàn bóc ra, còn lại một đạo nhục ngân.

Đỗ Lân cuối cùng có thể thoát khỏi giấc mộng tự lấy tay an ủi mình, lại thừa dịp lao đầu không có ở đây, rốt cuộc có thể quang minh chính đại chạy đi **.

Lúc đầu, Đỗ Lân trong phấn hồng trận còn như cá gặp nước, khoái hoạt vô cùng, nhưng cứ như thế qua mấy ngày, liền nhớ tên lao đầu không biết đã hỗn đi nơi nào.

Giang Vô Bạn rốt cuộc có tìm được Đinh Vãn Thu không? Như thế nào đi lâu vậy rồi mà còn chưa trở về?

Lại qua mấy ngày, Đỗ Lân cũng thấy được hàng đêm sênh ca cũng không có thú vị gì, tự động tự phát quay về tiểu viện của mình, ngồi ngẩn người.

Đạo thân ảnh mình dây dưa đã thành thói quen kia không ở đây, vì sao lại cảm thấy trống rỗng?

Đỗ Lân không rõ.

Cứ như vậy, lại ngẩn người thêm hai mươi ngày, Giang Vô Bạn cuối cùng đã trở lại.

Thời điểm Đỗ Lân nhìn thấy Giang Vô Bạn thì không khỏi hoảng sợ.

Giang Vô Bạn từ trước đến nay vận bạch y giờ lại bám đầy bụi, tóc dài vấn lên thành búi, sắc mặt tiều tụy, hai bên má cũng có chút hõm xuống, cằm lại càng thêm nhọn.

Không hiểu như thế nào, Đỗ Lân nhìn thấy bộ dáng này của y, trong lòng lo lắng, nhưng ngoài miệng vẫn xấu như trước, “Như thế nào? Bất quá chỉ trong thời gian ngắn, ngươi đã nhớ ta đến như vậy?”

Giang Vô Bạn ngồi trên cái ghế trong thư phòng, song nhãn cũng không nhìn hắn, một thân cô đơn khó có được làm Đỗ Lân không kìm lòng được mà tiêu sái tiến lên.

Bỗng nhiên Giang Vô Bạn vươn tay, ôm lấy thắt lưng hắn, đem mặt chôn tại bụng hắn.

Đỗ Lân thiếu chút nữa sợ hãi hét to!

Giang Vô Bạn chưa từng chủ động như vậy thân cận với hắn, hiện tại là sao? Rốt cuộc là đang làm cái gì?

“Giang đại kiếm khách, ngươi, ngươi sao vậy?”

Thanh âm rầu rĩ truyền đến, “Ta không tìm được hắn …”

“A?” Đỗ Lân có chút sửng sốt rồi mới phản ứng lại, “Không thể nào?”

“Vãn Thu hắn, ta như thế nào cũng không tìm được hắn … nếu như lúc trước ta cường ngạnh một chút, không để ý đến cảm thụ tôn nghiêm của hắn, kia hiện tại hắn sẽ không …” Nửa tháng này, Giang Vô Bạn suất lĩnh mọi người không sai biệt lắm đã lật tung hết cả giang hồ, nhưng vẫn là không tìm được Đinh Vãn Thu.

“Bán Chiếu Vãn” quả thật như hư không mà tiêu thất, một chút dấu vết cũng không lưu lại!

Mà nhóm hắc y sát thủ mới nói cho y biết Đinh Vãn Thu đi về phía Bắc, lại càng khó tìm, cũng càng khó triền.

Cho nên, thời gian dài như vậy, Giang Vô Bạn một chút thu hoạch cũng không có.

Mà nhóm kiếm khách của kiếm thuật thập tuyệt trung, cũng gặp nan đề đồng dạng.

Giang Vô Bạn lúc này mới ý thức được hành động của mình, liền lập tức lấy tay đẩy Đỗ Lân ra, cũng không nhìn hắn, thanh âm lần thứ hai khôi phục lãnh đạm, “Xin lỗi, ta thất thố.”

Khi nhìn Đỗ Lân, sợi dây buộc chặt trong lòng nhất thời đứt đoạn, đợi đến khi phát hiện ra, thì đã làm cái hành động mất mặt này, điểm ấy làm Giang Vô Bạn xấu hổ không thôi.

Đỗ Lân nhìn bộ dáng chật vật và tiều tụy của Giang Vô Bạn.

Cho nên, Giang Vô Bạn mới chật vật như vậy?

Nửa tháng này, là vì muốn cứu hảo hữu của mình mà vội đến xoay vòng?

Nhìn nam nhân lúc này mới đem tình cảm chân thật bộc phát ra, Đỗ Lân cảm thấy có cái gì đó nhẹ nhàng đi vào nơi mềm mại nhất trong lòng. Cảm giác đọng lại của một tháng không gặp giờ phút này bùng nổ, hắn vươn tay đè lại vai Giang Vô Bạn, nhìn gương mặt phẫn hận tràn đầy tự trách kia, Đỗ Lân nhịn không được cúi người xuống.

Giang Vô Bạn không dự đoán được hắn cư nhiên trong thời điểm này làm như vậy, sửng sốt một chút, đã bị đắc thủ.

“Đỗ … Ân …” Giang Vô Bạn thân thủ muốn đẩy hắn ra, ngay lúc đó lưỡi đã khiêu khích môi y, xông thẳng vào, mang đến một loại ma dương kích thích vừa quen thuộc vừa xa lạ, làm tất cả giãy dụa của y đều trở nên yếu đuối vô lực.

Bị người ôm gắt gao như vậy, cảm giác được nhiệt độ cơ thể của đối phương, đối với Giang Vô Bạn hiện đang tự trách mình mà nói, không thể nghi ngờ là một lực hấp dẫn càng lớn.

Tại sao mình lại vô dụng như vậy?

Tại sao lại ở thời điểm cần thiết nhất lại không ở bên cạnh hảo hữu?

Tại sao lúc trước tâm như mơ màng, cho Đinh Vãn Thu đi vào nguy hiểm, mà không hỗ trợ?

Biết rõ địch nhân nguy hiểm như vậy, tại sao còn muốn coi trọng ý tứ của hảo hữu, khoanh tay đứng nhìn?

Tôn nghiêm chết tiệt, khi đối mặt với nguy hiểm thì lại như giấy bàn yếu ớt, nhàm chán đến nỗi làm cho người khác nhạo báng!

Tín nhiệm chết tiệt, làm y tin tưởng vững chắc Vãn Thu sẽ không xảy ra chuyện gì, kết quả bây giờ lại …

Từng chút từng chút, đầu lưỡi bị động giờ đã cùng nhau múa, hai tay nguyên bản muốn đẩy ra của Giang Vô Bạn, cũng đột nhiên nảy sinh ý nghĩ ác độc gắt gao mà ôm người Đỗ Lân.

Hô hấp dồn dập, thân thể giao triền, Đỗ Lân nguyên bản chỉ cảm thấy thân thể vừa động, muốn hôn liền hôn lên, hôn an ủi một chút, lại không dự đoán được nam nhân không thoát nổi trêu chọc này, thân mình đã gắt gao bị ôm, mạnh đến nổi như muốn nghiền nát xương mình, hoặc như muốn làm cho cả người hắn hợp làm một qua cái ôm, làm hắn suýt nữa không hô hấp được.

Loại cảm giác cấp thiết này, cùng với cường ngạnh cảm lúc trước không có, thân thể kích thích, vì vậy hắn cũng phản thủ mà ôm chặt người nọ, càng thêm dùng sức mà hôn.

Hai người dây dưa lẫn nhau, cùng nhau lạp xả, giờ phút này đều theo bản năng mà làm, thiên tính thú tính xâm lược trong vui thích chiếm cứ thượng phong. Đỗ Lân chỉ nghe thanh âm “Đông” một tiếng vang lên, cả người đã bị ấn ngã trên mộc bàn.

Nơi này là thư phòng, đương nhiên sẽ không có giường, cái bàn là nơi tiện lợi nhất. Sách vở lẫn giấy bút đều bị đẩy hết xuống đất, “phốc lạp lạp” rơi xuống.

Hay cổ tay của Đỗ Lân bị nắm lấy, kéo lên đỉnh đầu, y phục sớm đã bị kéo xuống, lòng ngực phập phồng theo từng nhịp hô hấp.

Tiếng thở dốc, tràn đầy khí vị của hung tính (giống đực =]]) phát tình, kích thích cảm giác của cả hai, thúc giục hành động tiếp theo của họ.

Dựa theo trí nhớ nửa tỉnh nửa say lần đó, Giang Vô Bạn cúi đầu khẳng cắn cổ Đỗ Lân, một đường dọc xuống dưới, đi đến ngực, đầu lưỡi liếm lên thù du, theo sau đó là răng nanh ma sát, rồi lại hăng hái cắn.

“A …” Thanh âm khàn khàn lại điềm nị tựa như hoan nghênh, lại như phản kháng, Đỗ Lân trước mắt mơ hồ, hai chân không bị trói buộc đã quấn quanh eo đối phương, mông nhẹ nhàng cọ xát bộ vị của đối phương, cảm nhân thật rõ ràng sự nóng cháy của thứ kia.

Hắn đã đến gần mẫu chỉ cô nương lâu lắm lâu lắm rồi, hiện tại gặp được sao có thể dễ dàng buông tha?

Huống chi hiện tại đã đến tuyến, rốt cuộc không khống chế được, quên mất đi sự đau nhức mệt mỏi đủ loại gì đó, hiện tại thầm muốn được mau mau hưởng thụ khoái cảm của việc bị xuyên qua.

“Nhanh … nhanh lên … A!” Kết quả của nhiều lần cọ xát khiêu khích, chính là ** đã sưng to đến muốn nổ tung, hai tay bị kiềm chế, cũng không thể tự mình lộng, kế duy nhất hiện nay, chỉ có thể thúc đẩy đối phương mau mau động thủ, giải cứu hắn thoát khỏi sự ngứa ngáy này.

Trường khố bị kéo đến tận gối, đùi phải bị nâng cao, đặt trên cánh tay trái, bộ phận bừng bừng phấn chấn như nhau cọ xát, cảm thụ sự cứng rắn nóng cháy của nhau.

“… Ngô ngô … nhanh lên, nhanh lên nữa …” Loại kích thích này nữ nhân không thể làm được, hạ thể cứng như thiết ma sát lẫn nhau, không bao lâu liền chảy ra mật thủy, Đỗ Lân trong mũi hừ một tiếng, cổ họng nhẹ giọng rên rỉ, vì sắp đến cao trào, thắt lưng cũng nhịn không được bắt đầu vặn vẹo.

Cái mông lõa lồ, theo từng động tác va chạm, từng chút cọ xát nơi mẫn cảm của nhau, tuy rằng chưa chân chính mập hợp, nhưng thanh âm của thân thể ma xát tạo ra, tiếng nước *** dục, tiếng thở dốc nhu nị khàn khàn không dứt, đều luôn mãi khiêu chiến tính nhẫn nại của nam nhân.

“A …”

“Ân …”

Kết quả của nhiều lần cọ xát chính là cao trào của hai người, Giang Vô Bạn nằm trên người Đỗ Lân, y phục của y vẫn còn hoàn hảo, còn trường khố của Đỗ Lân sớm đã bị vứt qua một bên, một chân khác lại bị nâng lên hết cỡ, nửa người dưới trắng trợn cùng y dính sát vào nhau, nửa người trên y phục hỗn độn tụt đến cánh tay, cái gì cũng không che được.

Tuy rằng nơi này hôn ám, nhưng ánh trăng ngoài cửa sổ lại không chút nào luyến tiếc chiếu vào làm cho thân thể hắn thêm một tầng huỳnh quang, thân thể bạch ngọc dưới sự phụ trợ của hắc y, càng có vẻ trong suốt, đưa tay chạm vào, chỉ cảm thấy da thịt trắng mịn, mặc dù đầy mồ hôi, nhưng lại như muốn hấp tay mình vào, làm người khác luyến tiếc lấy ra.

Hô hấp dần chậm lại, cao trào qua đi, gương mặt liền lộ ra màu bạc hồng, song nhãn như nước, trên trán là một tầng mồ hôi tinh mịn. Hắn của lúc này, không vô lại như ngày thường làm người chán ghét, tuy rằng dung mạo không đẹp, nhưng hiện tại khí chất lại đặc biệt, làm người ta luyến tiếc dời tầm mắt.

Giang Vô Bạn bán nằm trên người hắn, nhìn thấy mấy giọt mồ hôi chảy trên trán, liền thân thủ giúp hắn lau đi.

Đỗ Lân nhìn y, song nhãn sương mù, mỉm cười, môi liền lập tức bị hôn trụ.

Lần hôn môi này khác xa sự kịch liệt lúc trước rất nhiều, như cuồng phong bạo vũ, Đỗ Lân không kịp chống lại liền như nước chảy bèo trôi, thỉnh thoảng châm ngòi thổi gió.

Ngón tay trên người tới lui chung quanh tuần tra, hai tay Đỗ Lân đã sớm được thả, lại bởi vì tư thế hiện tại, mà không ôm được vai đối phương, lại phản thủ mà nắm lấy mái tóc rối, thân thể ngưỡng lên, quá vui thích mà run rẩy, cũng vì chuẩn bị cho sự đau đớn tiếp theo.

“Ân …”

Một tiếng rên rỉ thở dốc vang lên, Đỗ Lân cảm thấy hai tay y nâng mông mình lên, dùng sức tách ra, hung vật theo sau hung hăng tiến vào, ở đầu chảy ra mật dịch, trực đảo Hoàng Long.

“Ân …” Hai người đồng thời kêu ra một tiếng đau đớn.

Nhục nhận có vẻ không được thuận lợi, tuy rằng động tình, nhưng nơi này cũng không phải dùng để hoan ái, khô khốc nhỏ hẹp, mặc dù có dục dịch bôi trơn, nhưng bấy nhiêu vẫn chưa đủ. Giờ phút này song phương ngạnh sinh sinh xâm nhập, đều đau đến không chịu nổi.

Hai hàng lông mày của Đỗ Lân nhíu lại, hiển nhiên là rất đau. Tuy rằng tham luyến sự khoái hoạt sau đó, nhưng giờ phút này cũng đã rất muốn chửi ầm lên.

Ngẩng đầu lên, còn chưa kịp mở miệng, lại thấy đối phương nguyên bản mang theo hương vị cấm dục nồng đậm giờ đây trào ra một đám mây đỏ, mồ hôi dọc theo mi tâm chảy qua mũi, theo chóp mũi, nhiễu lên bụng của hắn.

Đỗ Lân liền cảm thấy một cỗ liệt hỏa theo giọt mồ hôi đó nổi lên, cùng một ngọn lửa khác trên người liên hợp, *** nổi lên làm hắn quên sạch đau đớn.

Từ góc độ này có thể nhìn rõ được eo mình bị nâng lên, hai tay người nọ đặt dưới song mông của mình, vật kia chỉ mới sáp nhập được phân nửa, còn phân nửa vẫn ở bên ngoài.

Tưởng tượng đến Xà Hạt phu nhân yêu mị đến tận xương, cực đoan chán ghét hành vi không hợp người, rồi thì kiếm khách lạc hậu Giang Vô Bạn vừa hận không thể chém mình thành tám khúc, vừa thấy loại cảnh tượng quá mức kích thích này dục hỏa liền càng dữ dội hơn.

Đỗ Lân nhịn không được bị dụ hoặc, vươn tay xuống hạ thân tìm kiếm. Đầu ngón tay đặt trên nửa thanh phân thân lõa lồ của đối phương cùng bí huyệt nuốt được phân nửa thanh của mình, làm cho đối phương toàn thân cứng đờ, sau đó là thanh âm hung tợn nghiến răng nghiến lợi, “Đỗ, Lân!”

“Có gì phải ngượng ngùng?” Hắn thở hổn hên, mang theo nụ cười mị nhân, lớn mật hoặc nên gọi là làm càn mà vuốt ve bộ vị đang tương liên lẫn nhau, “Cơ hội khó được … Lần sau ai biết được ngươi có hưng trí hay không, nên phải thừa dịp này mà hảo hảo nghiên cứu một chút, sợ ta không viết được … A! Ô ô …”

Tiếng cười nói mang theo thở dốc chấm dứt trong động tác mãnh liệt, Giang Vô Bạn liền dùng tư thế kết hợp như thế, mạnh bạo mà đem thân thể hắn lật ngược, từ sau lưng nhận lấy sự xâm phạm cường hãn hữu lực.

Thương trên lưng đã tốt rồi, dùng kim sang dược thượng đẳng nhất, ngay cả sẹo cũng không lưu lại.

Giang Vô Bạn khom người cúi đầu, hôn lên nơi vết thương lúc trước, nhớ đến tâm tình khi sát dược cho hắn của mình, thắt lưng càng thêm dùng sức, nhiệt hỏa trướng đại gắng gượng xâm nhập càng sâu vào địa phương kia.

Đỗ Lân chỉ có thể dồn dập thở dốc và nức nở rên rỉ trước hành động ôm nỗi hận trả thù phát ra, phân thân dựng thẳng cọ xát lên cạnh bàn, ngẫu nhiên va chạm vài cái, xúc cảm cường ngạnh khi dễ làm cho chất lỏng bàn bạc chảy ra.

Dũng đạo khô ráo dần quen thuộc với sự xâm nhập của cự vật, bắt đầu phun ra nuốt vào.

“Ân … Ô ô … A …”

Mông bị nâng cao, nơi bí ẩn người khác vẫn chưa từng thấy qua, giờ đây liền bại lộ ra trước mắt đối phương.

Đỗ Lân cảm thấy tầm mắt đối phương nóng rực, làm cho mỗi tấc da thịt trên người hắn đều cháy đến phát đau. Loại cảm giác này phối hợp với động tác của nhục nhận nơi bí huyệt dưới hạ thân, càng làm cho tư tưởng hắn thêm hỗn độn, dục hỏa lại càng nóng hơn.

Những bất an, không cam lòng, cùng với trong lơ đãng mà tưởng niệm người này, giờ đây hoàn toàn hóa thành khát vọng với người trước mặt. Sau khi tiến vào cơ thể đối phương Giang Vô Bạn cảm giác được dục triều tràn ra càng mãnh liệt hơn dĩ vãng.

Y không nhẫn nại được mà tùy ý rong đuổi trong dũng đạo nhỏ hẹp, y có thể cảm nhận được giữa song mông tuyết bạch này là một cái động nhỏ có bao nhiêu chật hẹp, gắt gao bao chặt lấy y không chịu thả lỏng, nội vách mềm mại như tơ trù, rồi lại nóng cháy như nham thạch, như muốn nuốt hết y vào, sau đó lấy liệt hỏa làm y tan chảy.

Dục hỏa đốt lên tận não, lại phát hiện mình vì tự hỏi mà dừng lại giữa chừng, Giang Vô Bạn ôm thắt lưng đối phương, trong thanh âm lo lắng thúc giục “Nhanh lên, dùng sức chút, đừng dừng lại” của đối phương, mạnh mẽ đâm sâu vào, đến khi vào nơi sâu nhất …

Trong thời điểm cao trào nhất, Giang Vô Bạn nghe được thanh âm thì thào của chính mình, “Đỗ Lân, ta thích ngươi …”

>>END 7

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play