“ Hừ! Cứ nghĩ nàng ta được sủng ái như thế, đi theo nàng sẽ không chịu thiệt thòi, không nghĩ đến cái trắc phi cũng không làm được “

“ Làm được thị thiếp đã là may cho nàng ta, đẹp thì có thể làm gì, thân thế không có cũng là thứ vứt đi, có thể đẹp cả đời sao? “

“ Nghe nói vương phi sắp vào cửa là đích nữ của Trình gia, nàng ta không chỉ có một vị phụ thân là Quận Công, còn có một vị đại ca là tướng quân nữa đấy, ai như... “. Nha hoàn đang nói giữa chừng đột nhiên che miệng lại, như sợ ai đó nghe được.

Thấy vẻ sợ sệt của nàng ta, nha hoàn đối diện cười phì. “ Ngươi nha, còn sợ nàng ta sao! Cũng chỉ là một người không có thân phận lại không có địa vị, trổ được chút tài nghệ thì nghĩ bản thân có thể bay lên cành cao, hoá ra cũng chỉ là một con vịt không thể bay”

Tiêu Nhất Lam lau đi gương mặt đầy nước mắt của mình thêm một lần nữa, nàng đã lau như vậy không biết bao nhiêu lần. Lần đầu tiên là cách đây bốn ngày, hắn nói với nàng, sẽ cưới Trình Tố Anh làm chính phi, sau đó không mặn,không nhạt, không để tâm đến nàng mà rời đi.

Ngu ngốc, nàng thực sự ngu ngốc. Nếu biết trước nam nhân nơi này đều xem nhẹ tình cảm như vậy, nàng nhất định nghe theo Diệp Tử Hàn, đi theo hắn, ít ra hắn cũng cùng nàng đến từ một nơi, một thời đại.

Tiêu Nhất Lam nhớ lại những chuyện đã trải qua, từ khi nàng cùng hai anh em nhà họ Diệp bước lên cáp treo đó, ánh chớp từ trên cao làm mắt nàng không thể nhìn thấy gì, cho đến khi nàng có thể từ từ cảm nhận được mọi thứ thì phát hiện ra bọn họ như vậy lại xuyên đến một nơi như cổ đại này. May mắn là Diệp Tử Hàn hoàn toàn có thể bình tĩnh mà che chở cho bọn họ, hắn không ngại giả làm khất cái, hàng ngày vừa bò vừa lết để xin từng đồng đem về, có ai xuyên không mà lại thê thảm như vậy không chứ.

Từ từ ba người bọn họ cũng thích nghi với nơi này, cuộc sống cũng dần dễ chịu hơn, không cần giả đau giả khổ nữa, bọn họ biết múa hát giúp vui cho mọi người, sau đó người ta sẽ cho bọn họ chút tiền, giống như sơn đông mãi võ vậy.

Vốn dĩ nàng sẽ trôi qua cuộc sống đơn giản như vậy nếu không gặp tên quản gia đó. Hắn nói muốn bọn họ biểu diễn cho một đám quý nhân trong phủ. Tại đây nàng đã gặp Mộ Tử Kỳ, nàng chính là đã yêu thích hắn ngay từ lúc đó, may mắn hắn cũng là yêu thích nàng. Sau đêm đó, nàng quyết định muốn ở bên cạnh nam nhân này, lúc đó Diệp Uyễn Vy vừa khóc vừa ôm chặt lấy nàng, dù sao cũng ở cùng nhau một thời gian, ở đây cũng chỉ có ba người bọn họ là nguyện ý đặt hết lòng tin vào nhau.

Nhưng nàng lại chọn rời xa bọn họ, nàng muốn ở bên cạnh Mộ Tử Kỳ. Khi đó Diệp Tử Hàn chỉ nhìn nàng một cách nghiêm khắc, hắn nói: “ Ngươi chọn sai rồi! “

Quả thật đã sai rồi, thứ mà Mộ Tử Kỳ yêu thích không chỉ một mình nàng, còn có quyền lực, hắn không muốn chỉ là một vương gia, hắn muốn nhiều hơn. Nàng ở bên cạnh hắn gần một năm, hoàn toàn hiểu rõ hắn, hắn đưa nàng đến cung yến không phải như một người bạn trai đưa bạn gái dự tiệc, hắn muốn nàng khơi lên ngọn lửa ghen tỵ của Trịnh Tố Anh, khiến nàng ta căm hận nàng, muốn đoạt mọi thứ của nàng, một nữ nhân dám hơn hẳn nàng ta... Hắn muốn nàng ta đoạt hắn trong tay nàng, thật buồn cười, hắn chưa bao giờ ở trong tay nàng cả.

“ Ngươi làm gì? “. Tiêu Nhất Lam từ trong suy tư, bỗng giật mình nhìn nam nhân trước mặt, một thân quần áo gia đinh nhưng khí chất vô cùng lạnh lùng vừa bước vào.

Nam nhân bước đến bên cạnh nàng, làm một động tác cúi chào, sau đó lấy từ trong áo một mẫu giấy đưa đến.

Tiêu Nhất Lam nhìn qua những chữ bên trong, nước mắt lại đong đầy._” Biết sai chưa? “. Biết rồi, thật sự biết rồi.

Vậy nên, khi một nam nhân trên tay cầm theo một chiếc hộp chạm khắc tinh xảo bước vào phòng, thì phòng đã hoàn toàn trống không.

Nàng, Tiêu Nhất Lam, một nữ nhân hiện đại, tuy nơi này không có thân phận tôn quý nhưng tuyệt không sống thấp hèn một lần nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play