Mùa lạnh mà có một ngày trời nắng như hôm nay thì quả là tuyệt. Bách Hợp giặt một số chăn đệm rồi mang ra ngoài phơi. Cũng không hiểu do thời tiết hay nhờ chuyện tối qua mà bây giờ tâm trạng của cô rất tốt.

Bách Hợp khẽ ngửa mặt lên hít thở không khí trong lành của buổi sáng. Cô vươn vai làm mấy động tác đơn giản để mình có tinh thần hơn. Mắt cô khẽ nhắm lại, trông như một chú mèo đang thỏa mãn vì được tắm nắng.

Nhưng có một người xuất hiện phá hỏng mấy phút yên bình ngắn ngủi này.

"Cô là xử nữ đúng không?" Câu nói không hề có chút thiện ý vang lên bên tai.

Chẳng biết Hàn Quỳ đã đứng cạnh cô từ khi nào. Hai tay cậu đút túi quần, bên môi là nụ cười xấu xa. "Tôi nhìn thế nào cũng cảm thấy cô là xử nữ."

"Sao cậu lại hỏi con gái như vậy? Gì mà xử nữ chứ? Có ý gì vậy?" Dường như chỉ trong một tích tắc, khuôn mặt của Bách Hợp đỏ bừng cả lên. Lẽ nào cậu ta vẫn cay cú vụ lần trước nên kiếm cớ trêu chọc cô? Nhưng như này có vẻ hơi...

Bách Hợp bối rối cụp mắt, không dám nhìn thẳng vào khuôn mặt đẹp như hoa của cậu.

"Thì là nghĩa mặt chữ đấy." Nói rồi Hàn Quỳ khẽ liếc mắt như đang đánh giá Bách Hợp. "Trông cái kiểu hàng lỗ vốn như cô, chắc chắn chưa từng quen bạn trai đúng không?"

"Ai nói tôi chưa từng quen bạn trai?" Đúng là từng có thật, chẳng qua là mới chia tay thôi...

Hàn Quỳ "ồ" một tiếng dài rồi mỉa mai: "Thế thì cô chắc chắn là kẻ bị đá rồi."

Tiếng cười của cậu vang lên bên tai khiến cô cảm thấy rất khó chịu. Cô đã cố quên đi chuyện này rồi, không ngờ cậu lại moi vết thương của cô ra rồi xát thêm một nắm muối.

Bách Hợp xoay người đi làm việc khác, mặc kệ cậu muốn nói gì thì nói. Nhưng Hàn Quỳ sao có thể dễ dàng buông tha cho cô như vậy. Đôi chân dài của cậu dễ dàng đuổi kịp bước chân của cô. "Bị tôi nói trúng rồi chứ gì? Đúng rồi thì thừa nhận đi, sao lại không thừa nhận?"

Bách Hợp vẫn im lặng làm việc của mình. Hàn Quỳ cảm thấy tức tối. Cái đồ mập này định coi cậu là không khí sao? "Bị đá thì có gì mà mất mặt chứ?"

Hàn Quỳ luôn tìm cách để công kích Bách Hợp, nếu cô thừa nhận chuyện mình bị đá là thật thì sau này càng thảm rồi. Như vậy chẳng khác nào cho cậu ta nắm thóp của mình cả. Lỡ cậu ta thỉnh thoảng nổi điên lôi chuyện này ra mỉa mai cô trước mặt mọi người thì sao? Trời ạ, đã xấu xí, đã mập rồi còn bị đá nữa. Bách Hợp bỗng thấy tương lai là một màu xám xịt. Cô không thừa nhận nhưng cũng không phản đối, không tính là nói dối đúng không?

"Sao cậu toàn nhằm vào tôi vậy?"

"Tôi thấy cô ngứa mắt đấy. Cái loại con gái vừa xấu vừa không biết ngượng. Ngủ cùng với Cẩn rồi lại còn bày ra vẻ không bận tâm." Cuối cùng cơn cáu giận tích tụ từ tối qua đến giờ của Hàn Quỳ cũng bộc phát.

"Cậu đang nói linh tinh gì vậy? Cẩn là anh trai của tôi đấy." Bách Hợp hơi chột dạ nhưng nhanh chóng tỏ ra bình tĩnh. Cô cúi đầu lấy chiếc ga trải giường trong giỏ đồ để cậu không thấy được vẻ mặt của mình.

Hàn Quỳ hất mặt về phía khác, "hứ" một tiếng.

"Hứ là ý gì vậy?"

"Nghĩa mặt chứ đấy."

Hàn Quỳ nhớ lại những gì tối qua anh trai nói. Càng nghĩ cậu càng thấy tức tối.

"Nói cho cô hay, dù có mọc được đôi cánh lấp lánh thì cô vẫn chỉ là kẻ quái thai thôi."

Bách Hợp dừng lại việc đang làm, ngước lên mình Hàn Quỳ. Giọng nói của cô nhỏ xíu: "Tại sao?"

"Vì tuy rằng đôi cánh của cô nhiều màu sắc, nhưng nó vừa béo vừa ngắn. Đừng bao giờ nghĩ sẽ đuổi theo được đôi cánh trong suốt xinh đẹp của bọn tôi." Nói xong Hàn Quỳ khoanh tay bỏ đi. Coi như cậu đã trút được cơn tức của mình rồi.

Quá đáng thật. Tại sao cậu có thể nói những lời làm tổn thương người khác như vậy chứ? Bản thân cậu thì sao? Tranh thủ lúc Cẩn ngủ say mà hôn trộm anh, giờ lại lên mặt với cô.

Cô không kìm được cao giọng nói với theo: "Anh em ngủ chung không được sao? Chúng tôi cũng đâu làm gì."

Nhưng thật lòng mà nói, bản thân cô nghe còn chẳng thấy tí thuyết phục nào. Chắc cũng chẳng có anh trai 21 tuổi nào lại ngủ chung với em gái 18 tuổi cả. Từ nhỏ tới lớn, chỉ khi Bách Hợp còn bé xíu mới ngủ chung với bà nội. Tuy trước kia từng có bạn trai, nhưng tối qua là lần đầu tiên cô nhìn thấy mặt của một người con trai ở khoảng cách gần như vậy. Mà đó lại là một người đẹp trai như thế.

Bách Hợp vò đầu mình khiến tóc tai lộn xộn hết cả lên. "Tuy bọn mình là anh em, nhưng rốt cuộc có phải anh em ruột không?"

"Bách Hợp, một mình ở đấy lên cơn gì vậy?" Giọng nói của Hàn Phù Dung vang lên từ đằng sau.

Bách Hợp giật thót. May mà Hàn Phù Dung đứng xa, nếu không mấy lời cô vừa nói đã bị chị ấy nghe thấy hết rồi. Lúc nãy nguy hiểm quá. Cô bối rối gãi đầu: "Chị dậy rồi à? Sớm vậy sao?"

"Dậy từ lâu rồi. Chị đói bụng rồi, em làm ít đồ để ăn đi. Thời tiết hôm nay không tệ ha." Nói xong Hàn Phù Dung lại quay vào nhà.

Bách Hợp vội vàng phơi nốt chỗ chăn ga rồi vào bếp làm bữa sáng. Hàn đại tiểu thư trông thế thôi chứ lúc đói bụng cũng kinh khủng lắm.

Hàn Phù Dung xuất hiện bên cạnh với điệu khoanh tay trước ngực quen thuộc. "Này, lúc nãy nghe Quỳ nói em từng quen bạn trai. Là chàng trai như nào vậy?"

Cái tên Hàn Quỳ này, khuôn mặt đã đẹp như con gái thì thôi đi, học đâu cái kiểu ngồi lê đôi mách. Quay đi quay lại đã kể chuyện lúc nãy cho người khác rồi.

"Ừm... Anh ấy là đội trưởng đội bóng rổ, còn là một chàng trai tràn đầy sức sống."

"Ghét nhất là loại con trai đấy. Vận động quá mức. Không phải kẻ thích ngược đãi thì cũng là kẻ bị ngược đãi." Trên mặt Hàn Phù Dung lộ rõ vẻ ghét bỏ, nói xong còn rùng mình một cái, đôi lông mày nhíu lại. 

"Phù Dung, chị nói quá rồi đấy." Dù sao cũng là người mình từng chọn, nghe thấy người khác nhận xét như thế, Bách Hợp đương nhiên sẽ cảm thấy không vui. Dù đã chia tay nhưng cô vẫn cảm thấy người yêu cũ là một chàng trai tuyệt vời.

Hàn Phù Dung rùng mình thêm một cái rồi quay người bước ra khỏi phòng bếp. Bách Hợp đưa mắt nhìn theo, lòng thắc mắc không hiểu sao chị lại phản cảm với mẫu con trai như vậy.

Việc nhà vẫn chưa xong. Bách Hợp tiếp tục ra ngoài tưới cây cảnh trong vườn. Cô nhanh chóng quên chuyện lúc nãy, tay không ngừng đung đưa vòi nước đang cầm, miệng còn ngâm nga một giai điệu không tên.

Hàn Phù Dung ngồi cách đó không xa, nhàn nhã thưởng thức bữa sáng của mình. Cuộc sống của cô mấy năm nay vẫn chỉ quanh quẩn mấy chuyện, ăn, ngủ, xem phim. Nói là nhàn thì cũng nhàn, nhưng có lúc cũng thấy chán đến mốc người. Hôm nay nghe được chuyện từ cô em gái này, coi như có trò để giải trí. Vậy nên cô tiếp tục chủ đề lúc nãy: "Bách Hợp, cậu ta có phải là kiểu thích khoe bạn gái mới không?"

"Gì cơ?" Bách Hợp đang đắm chìm trong tiếng nước chảy và mấy câu "la la la" vô nghĩa từ miệng chính mình, nghe không rõ câu hỏi vừa rồi.

"Hẹn hò với kiểu con trai như vậy sẽ gây sự chú ý từ người khác đấy."

"Sao có thể chứ? Em xấu như này cơ mà, ai mà chú ý tới em chứ." Bách Hợp tủm tỉm.

Quả nho đến trước miệng thì dừng lại, Hàn Phù Dung quay đầu về phía Bách Hợp: "Đồ ngốc, tất nhiên không phải là chú ý tới em rồi."

Bách Hợp đáp trả bằng ánh mắt hoang mang khó hiểu. Sống chung chưa lâu nhưng biết sau giọng nói dịu dàng của bà chị này chẳng phải là lời hay ý đẹp gì, nhưng nhiều khi vẫn tụt cảm xúc.

"Cô gái khác sẽ nghĩ, kiểu con trai này bằng lòng hẹn hò với gái xấu, đúng là vừa dịu dàng vừa tốt bụng. Như vậy sẽ khiến anh ta thu hút người khác hơn." Hàn Phù Dung liếc Bách Hợp một cái rồi xử lý quả nho trong tay, "Có phải là nói em đâu."

"Có khi là thế thật đấy." Tay cầm vòi nước của Bách Hợp vung yếu dần, giọng cô ỉu xìu như ngâm nước. "Nhưng chị nói như vậy tổn thương người khác quá."

Hàn Phù Dung bận nhả hạt nho, phớt lờ câu nói của Bách Hợp.

"Đó là mối tình đầu của em sao?"

Bách Hợp đơ người trong tích tắc, tay còn ướt vô thức túm lấy hai bên váy rồi xoắn lại. "Tất nhiên không phải rồi."

"Phủ nhận nhanh thật đấy. Vậy em có hẹn hò với bạn trai khác không?" Ngoài miệng nói thế chứ trong lòng Hàn Phù Dung đã chắc chắn 90% với đáp án 'không' rồi. Cô nghiêng mặt nhìn Bách Hợp, trong mắt ánh lên vẻ đắc ý.

Bị nói trúng, Bách Hợp vội đánh lảng, giọng điệu tố cáo nghe có vẻ tức giận nhưng thực ra chẳng có chút lực uy hiếp nào: "Được rồi, đừng nói chuyện của em suốt thế, nói bản thân chị luôn đi. Từ sáng đến tối chỉ biết ngủ, cũng không giúp làm việc nhà. Chị ích kỉ lắm đấy."

"Thôi cho xin đi." Hàn Phù Dung quay lại ngồi dựa trên ghế, một tay chống bên má ra vẻ người đẹp mong manh yếu đuối, "Sức khỏe chị không tốt, lại còn hay đau đầu. Chị còn bị bệnh dạ dày với huyết áp thấp nữa. Mà quan trọng là chị ghét làm việc nhà nhất."

Nói cho cùng thì cô cũng xếp hàng hàng đại tiểu thư nhà khá giả, từ nhỏ cơm bưng nước rót, việc nhà đâu cần cô phải động chân tay.

"Chị ghét làm, em cũng không thích mà. Bắt nạt em gái như này đâu phải là người chị tốt." Hàn Phù Dung chợt chuyển giọng bắt chước Bách Hợp, "Có phải em muốn nói như vậy không?"

Tay đang chống má của cô chuyển sang chống cằm, quay ra nhìn người ngồi cạnh với vẻ thách thức, "Được thôi, em đi nói đi. Nhưng chị sẽ nói với người khác là Bách Hợp bắt nạt mình đấy."

"Chị ghét làm, em cũng không thích mà. Bắt nạt em gái như này đâu phải là người chị tốt." Ai ngờ Bách Hợp nói lại y như vậy, nghe qua có vẻ như tức giận thật. Tiện thể cô bồi thêm: " Còn nữa, chị, chị tự giặt quần lót của mình đi."

Nói cho sướng miệng thôi, chứ kết quả như nào không đoán cũng biết.

"Trí nhớ em không tệ nhỉ. Nhưng mà trí nhớ của chị cũng không tệ đâu." Khuôn mặt của Hàn Phù Dung hiện lên vẻ đăm chiêu.

"Gì vậy?" Bà chị này cứ úp úp mở mở, định bày trò gì đây?

"Có phải em luôn nghi ngờ rốt cuộc mình có là con ruột của mẹ không? Muốn biết sự thật cũng không đơn giản. Mang thai bụng chắc chắn sẽ to lên. Em ra đời là chuyện 18 năm trước, hồi đấy chị 8 tuổi." Hàn Phù Dung khẽ nhướn mày nhìn Bách Hợp, nói chầm chậm như để câu sự tò mò.

Bách Hợp cúi thấp đầu nhìn xuống mặt đất. Nói cô không tò mò là giả. Dù luôn nhắc nhở bản thân không được 'lây nhiễm' bởi Hàn Quỳ, nhưng khi biết có manh mối về chuyện này, trong đầu vẫn có suy nghĩ kì lạ bắt đầu len lỏi. Điều này khiến cô thật sự cảm thấy bối rối, chỉ biết tránh ánh mắt của một 'con cáo già' như Hàn Phù Dung.

Hàn Phù Dung mỉm cười đầy ẩn ý. Tuy không chắc chắn lắm về chuyện mình đang nghĩ, nhưng cô nhìn ra điểm bất bình thường trong chuyện này. Chủ đề bạn trai cũ chấm dứt, chủ đề này xem ra còn thú vị hơn nhiều. "Em nghĩ xem... Một cô bé 8 tuổi có biết trong bụng mẹ có một em bé hay không?"

Bách Hợp ngẩng phắt đầu lên, đôi mắt nhìn chị gái hiện rõ vẻ tò mò. Nhưng chuyện hay đâu thể kết thúc dễ dàng thế, Hàn Phù Dung đứng dậy xoay người về phòng, để lại câu không đầu không đuôi: "Chị phải ngủ một giấc lấy sức đây."

"Phù Dung, chị ngồi xuống nói chuyện tiếp được không?" Bách Hợp nhìn chị quay về phòng, vội vã ngăn lại.

"Muốn biết sao?" Hàn Phù Dung khoanh tay trước ngực.

Bách Hợp ra sức gật đầu như bổ củi. Chuyện quan trọng như vậy đáng giá hơn mặt mũi nhiều.

"Chuyện thú vị như này, chị sẽ không dễ dàng cho em biết thế đâu." Để lại nụ cười tươi như ánh mặt trời, Hàn đại tiểu thư thong thả quay người trở về phòng.

Bách Hợp bị bỏ lại đằng sau sốt ruột tới mức muốn dậm chân. Đang lúc quan trọng mà còn chơi trò mèo vờn chuột, Hàn Phù Dung đúng là biết hành hạ người khác mà. "Chị đừng đùa em nữa, mau nói cho em đi."

"Nói không chừng là chị lừa em đấy."

"Hả?" Bị đùa thật sao?

"Em xem, hại não rồi đúng không? Lỡ em không phải con gái ruột của bà ấy thì em phải làm sao?" Lúc này trên mặt Hàn Phù Dung hiện vẻ không hài lòng.

Bách Hợp như sắp khóc đến nơi với bà chị này rồi, tự dưng quăng quả bom, để lại dấu chấm hỏi to đùng định phủi mông bỏ đi sao? "Phù Dung, chị đừng đùa em thế, mau nói đi..."

Điệu cười hồ ly lại nở trên môi Hàn Phù Dung. Cô lấy tay khẽ dí vào trán Bách Hợp: "Bây giờ em vẫn muốn biết sao? Chị nghĩ em sẽ hao tổn tâm trí hơn đấy." Nói rồi quay người đi thẳng vào nhà.

Bách Hợp đứng sau chán nản, cố gọi với lại nhưng vô ích. Cô dựa người vào cánh cửa, tay vô thức cào nhẹ lên mặt kính.

Ba và bà nội đều qua đời rồi, niềm hi vọng duy nhất của cô chính là mẹ. Nếu lỡ cô không phải con gái ruột của mẹ, chẳng phải cô sẽ thành trẻ không nhà sao? Cô chỉ mới 18 tuổi, không một người thân thích ở bên làm chỗ dựa, tương lai sẽ như thế nào?

Bách Hợp cảm thấy từ khi tới nhà này chẳng có ngày nào mình không suy nghĩ linh tinh. Đôi lúc cô cảm thấy mình thật mâu thuẫn. Rõ ràng hi vọng mình là con ruột của Hàn Lợi, nhưng có một phần nhỏ trong tâm hồn cô lại hi vọng không phải. Lý trí phản đối, nhưng tình cảm lại ngầm cổ vũ. Tất cả là do Hàn Cẩn - người anh trai cùng mẹ khác cha của cô. Dù cô có tự lừa mình dối người, điều đó vẫn không thể phủ nhận.

"Kệ nó có phải thật hay không, đằng nào con cũng coi mẹ là mẹ của con rồi. Con sẽ ở lì ở đây không đi." Bách Hợp tự lẩm bẩm an ủi mình.

Lúc này trong đầu cô lại vang lên câu nói hôm trước của Hàn Quỳ: "Ở lì trong nhà người khác, cô không biết xấu hổ à? Tốt nhất là bây giờ biến đi cho tôi, đừng có mà quay về. Nghe rõ chưa?"

Cứ nhớ lại là cô thấy khó chịu. Đúng rồi, cô vẫn còn sổ hộ khẩu mà! Trong đó viết rất rõ ràng, từng câu từng chữ rành rành ra đó. Có giấy tờ làm chứng minh, cô cần gì phải lo chứ?

Cố tạo dũng khí cho mình vậy thôi, thật ra Bách Hợp vẫn cảm thấy vô cùng bất an.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play