Ngoài Jom ra, bạn thân của tôi chỉ còn có Eik, Chai và Porm. Eik (Eikkarong) và Chai cùng học với tôi từ hồi lớp một. Số thứ tự của chúng tôi liền kề nhau; bàn học của chúng tôi sát nhau. Chúng tôi dấm dúi chia nhau kẹo và đọc truyên tranh trong những tiết học chán ngắt. Mùa thi đến, ba chúng tôi có một mật mã chung – bằng thước kẻ, tẩy, bút chì cùn và dấu tay. Trong khi giám thị coi gian lận là tội tử hình hoặc hành động coi thường không thể tha thứ, chúng tôi lại xem đó là trận chiến đầy hứng khởi của mưu mẹo và thẳm sâu trong đó ngầm chứa ý nghĩa như một biểu hiện của thiện chí và tình thân giữa bạn bè. Đó là lý do vì sao chúng tôi không sợ bị phạt nếu có bị bắt. Thật ra, chúng tôi còn có xu hướng cảm thấy tự hào về bản thân vì đã trở thành người hùng trong mắt bè bạn.
Còn Porm đến lớp năm mới nhập bọn. Nó từ quê lên và là một tomboy thực thụ. Váy đồng phục chỉ chạm gối trong khi bọn con gái khác mặc váy che gần hết ống chân. Áo thì may bằng loại vải chưa tẩy trắng và hễ không có mặt thầy cô là lập tức sắn ống tay áo lên. Tóc Porm cắt ngắn như con trai. Ở cái tuổi mà bọn con trai thích đàn đúm với nhau và nhìn con gái đầy khinh ghét. Porm là đứa con gái duy nhất chen chân được vào nhóm tôi và chúng tôi không bao giờ thấy con bé khác mình. Chúng tôi chơi với nó như thể đó là một cậu nhóc mà chúng tôi có thể đuổi bắt và đá bất kì lúc nào, cùng lén lút hút thuốc trong nhà vệ sinh nam và lúc nổi xung lên thì lao vào chửi mắng hoặc tung nắm đấm vào mũi nhau.
“Đáng lẽ cậu phải làm con gái mới đúng,” Eik thường kêu lên như vậy như thể tiếc cho Porm lắm.
“Thì sao? Chuyện đó liên can gì đến cậu?” Porm sẽ khó chịu dài giọng đốp lại.
“Như thế mình có thể hôn cậu,” Eik sẽ đáp lại với nụ cười thiên thần.
“Cứ việc.” Porm lập tức chìa má ra. “Bên này... hay bên này, tùy cậu chọn.”
“Ọe.” Eik sẽ lắc đầu nguầy nguậy. “Mình dám cá là mình sẽ nôn thốc nôn tháo cho coi. Thà mình đi hôn Chai hay Béo còn hơn.”
“Gì, cậu... đồ bóng!” Porm phun ra ngay câu chửi thề. Cả lũ cười nôn ruột.
Chuyện quên rằng Porm vẫn là con gái đã đưa đẩy những năm sau đó đến một bi kịch mà tôi sẽ không bao giờ quên nổi.
Đầu lớp mười, tôi chọn học đàn vĩ cầm hai buổi tối một tuần – vào thứ Ba và thứ Năm. Eikkarong và Chai gia nhập đội bóng đá, bỏ lại mình Porm, nó không thích nhạc mà cũng chẳng đủ sức chơi bóng, chỉ có thể ngồi bên rìa sân cỏ xem bạn mình hoặc đợi chúng tôi trong căng tin. Tôi vẫn còn nhớ rõ hình ảnh một cô nhóc bộ dáng láu lỉnh, tóc cắt ngắn, ngồi gà gật một mình trong căng tin lặng ngắt. Tất cả các quầy ăn đã đóng sập ô cửa kim loại xuống, tất cả ghế băng đã nằm chổng ngược chân lên bàn như thể việc kinh doanh đã chấm dứt hẳn. Porm ngồi đợi trên một cái bàn, chân đung đưa, dõi ánh mắt xa xăm ra ngoài, đợi khi đội bóng tập xong hoặc lớp vĩ cầm tan.
Suốt mấy năm, sau khi tan trường, bốn chúng tôi cùng đi bộ ra bến xe buýt. Chọc ghẹo nhau và cười phá lên cứ như cả con đường nhỏ với những cây kèn hồng đứng dọc hai bên này là của riêng chúng tôi vậy. Đôi khi chúng tôi dừng lại bên đường, hái những bát sen gần bờ trong đầm nước, chia nhau hạt sen nhai dọc đường. Đến bến xe, chúng tôi cứ nấn ná chừng nào có thể. Đứa nào cũng cố hết sức kéo dài cuộc trò chuyện như thể còn chưa muốn rời nhau. Lúc thì phàn nàn xe buýt xuống cấp quá hay lái xe già quá chỉ để có lí do cùng nhau chờ xe khác tới. Và ngay cả khi xe sau đến, chúng tôi cũng bám lấy nhau để ngăn bất kì đứa nào trong nhóm leo lên trong khi người soát vé ra sức tuýt còi giục giã.
Tôi không biết vì sao chúng tôi cứ như vậy suốt mấy năm trời, dù cuối cùng cũng phải tách ra lên những xe buýt khác nhau đi về những bến đỗ khác nhau để rồi lại đợi đến ngày hôm sau, vốn là thứ có thể đến cũng có thể không trong cuộc đời dằng dặc của chúng ta.
Tôi là người đầu tiên rời nhóm từ khi kết thân với Jom. Mỗi khi tôi và Jom dạo bước bên nhau, ba người kia sẽ chắn đường chúng tôi mà huýt sáo chế giễu. Với con trai tuổi đó, kết bạn với con gái hoặc có bạn gái chẳng còn là điều gì đáng xấu hổ. Ngược lại, phải tự hào ấy chứ. Nhưng với tôi, Jom là ngoại lệ. Mặc dù tôi chưa từng có bạn là nữ, ngoại trừ Porm - nếu có thể coi cậu ấy là con gái - song tôi chưa từng nghĩ về Jom theo cách đó. Không phải bởi vì Jom lớn tuổi hơn và học trên tôi, cũng không phải bởi vị trí xã hội của chị hay bất cứ nguyên nhân nào tương tự. Thật lòng, tôi không biết nguyên nhân là gì, tôi không rõ, thậm chí đến tận giây phút này đây.
Khi tôi xuống cầu thang, tay xách cặp và hộp đàn vĩ cầm thì Porm đang ngồi trên một cái bàn trong căng tin, chân đung đưa.
“Khỏe không?” tôi bước đến chào nó.
“Thường thường,” Porm nhún vai, mắt vẫn nhìn về chỗ khác.
“Hai đứa kia đâu?” tôi vừa đặt hộp đàn lên đùi nó vừa hỏi.
“Đằng kia.” Porm hất đầu về phía sân bóng, nơi khá nhiều cậu trai đang hào hứng chạy đuổi theo quả bóng da.
“Hôm nay tập lâu thật.” Tôi đưa cổ tay lên xem đồng hồ. “Gần sáu giờ rồi.”
“Mình nghe nói hai cậu kia sẽ dự giải vào tháng tới.”
“Thật hả?” tôi ngạc nhiên. “Làm sao mà mình không biết việc này nhỉ?”
“Cậu thì còn biết gì chứ?” Giộng Porm nghe là lạ. “Bạn gái cậu đâu rồi?”
“Ngốc!” Tôi đấm nhẹ vào tay nó. “Chị ấy không phải bạn gái mình.”
“Ồ vậy sao? Rõ như ban ngày là hai người đang dính như keo.”
Tôi cười khẩy nhìn nó châm chọc. “Thế còn cậu? Bao giờ định kiếm lấy một tay bạn trai?”
“Để làm gì?” Porm nom bực mình. “Mình đâu có dê như cậu.”
“Vậy ta cùng về.” Porm nhẹ nhàng nhảy từ trên bàn xuống. Nó lại nhìn sân bóng rồi túm cặp sách theo tôi rời căng tin.
“Diệu kì thay dải vịnh xa xa
Chói ngời trong ánh ngọc tỏa chan hòa
Bát ngát xanh sắc chàm pha lục xám
Tươi thắm như tranh, ôi muôn sắc trời cao
Kìa mặt nước mê hoặc đến cầu vồng cũng thua xa
Quyến rũ hơn muôn châu báu ngọc ngà
Những con song nỉ non câu thần chú
Khúc thiên đường trải bát ngát hoan ca.”
Porm đọc bài thơ của Angkharn Kanlayarnanphong sang sảng rõ và ràng. Thật khó tin rằng một cô nhóc như nó lại bị lay động bởi Tụng ca sự huy hoàng của Bangkok đến nỗi có thể ngâm từ tâm can một đoạn thơ dài như thế. Ngoài Angkharn, Porm cất trong cặp những cuốn thơ mỏng của Khalil Gibran hay Rabindranath Tagore trong khi các cậu trai cùng tuổi vừa mới bắt đầu nghiện các trò bí bí mật mật.
“Béo.” Đến một nhánh nhỏ của đầm nước rộng, Porm dịu dàng gọi tên tôi. Những cụm bèo cái và bèo tấm dập dềnh xao động khi một chú ếch bị tiếng bước chân của chúng tôi làm cho kinh sợ mà nhảy vọt từ lá sen xuống nước.
“Hử?” Tôi bước chậm lại, quay người nhìn nó.
“Cậu sẽ nhớ mình chứ?” Porm hỏi nhẹ như gió thoảng mắt vẫn không nhìn vào tôi.
“Sao? Cậu định rời xa cõi đời à?” tôi chọc.
“Đồ ngốc!” Miệng nó mắng như vậy nhưng nét mặt rất trang nghiêm.
“Chuyện gì đấy Porm?” tôi nghiêm túc hỏi.
“Có vẻ học kì tới mình sẽ phải chuyển trường.” Porm quay về phía tôi. “Mẹ muốn mình vào trường nữ.”
“Chắc bác ấy chán kiểu con trai của cậu.” Tôi thở dài.
“Mình cũng chả biết làm sao, Béo. Đó là con người mình. Mình không hề giả bộ.”
“Chắc chắn mình sẽ nhớ cậu,” tôi lầm bầm. “Mình sẽ rất nhớ cậu.”
“Cảm ơn.” Porm nhìn tôi, đôi mắt lấp lánh một biểu cảm kì lạ mà tôi chưa từng thấy.
Ngày hôm đó mới ảm đạm làm sao khi tôi ngoái nhìn lại con đường chúng tôi thường cùng nhau về nhà mỗi tối, cười nói trêu chọc nhau suốt dọc đường cho tới khi cuối cùng nhóm bạn cũng mất đi một thành viên!
“Mình sẽ thường xuyên rủ Eik và Chai tới trường mới thăm cậu,” tôi an ủi nó.
“Thật chứ?” Porm hỏi lại.
“Thật,” tôi hứa.
Nhưng cuối cùng chúng tôi không đến thăm Porn như đã hứa cho tới khi tất cả đều đi con đường riêng của mình.
Tối đó tâm trạng mẹ tốt hơn thường lệ. Chiếc váy ren hồng nhạt khiến nước da bà sáng lên, lớp trang điểm nhẹ nhàng trên khuôn mặt làm bà trông tươi tắn và trẻ ra nhiều tuổi.
“Oa, chuyện gì đây ạ?” tôi ngạc nhiên chào mẹ.
“Suỵt! Đừng nhặng xị lên,” Ning thầm thì. “Tối nay mẹ có hẹn.”
“Với ai?” tôi bối rối hỏi.
“Với người đàn ông trong trái tim mẹ,” Ning vừa đáp vừa né tay mẹ. “Fat, short and handsome.”[1]
[1] thấp, béo và đẹp trai
“Bố?”
“Đoán đúng rồi.” Ning gật đầu.
“Nhân dịp gì thế ạ?” Tôi ngồi xuống chiếc ghế cạnh mẹ.
“Kỉ niệm ngày cưới,” mẹ dịu dàng đáp, mặt nhăn lại vì nụ cười hạnh phúc. “Mười lăm năm.”
“Bố vẫn nhớ ngày này cơ đấy, giỏi thật,” tôi nhạo.
“Là em nhớ,” Ning nói, trỏ ngón cái vào ngực mình. “Sáng nay em gọi điện nhắc bố.”
Tôi lặng thinh nhìn mẹ và em gái. Mặc dù gần đây mẹ ngày càng hay công kích bố, phàn nàn với chúng tôi về đủ loại tội lỗi của bố và hành động như thể bà sẽ quay lưng lại với bố mãi mãi, nhưng thẳm sâu trong lòng bà vẫn chỉ là một người phụ nữ bình thường, khao khát tình yêu và sự quan tâm của người đàn ông mà bà từng yêu từng chung sống. Mẹ hiếm khi nhắc đến bố, ý tôi là những vấn đề liên quan đến sở thích chung. Chúng tôi lớn lên giữa những cuộc cãi vã của hai người. Trong mắt chúng tôi, bố là một tay nát rượu, một người chồng tồi và là đối thủ của mẹ ở bên kia võ đài. Nhưng, trên tất cả những thứ ấy, vẫn có điều gì đó luôn hiện hữu trong trái tim tôi, đó là nhận thức rằng bố yêu tôi và Ning. Mặc dù thời gian bố dành cho chúng tôi thật ít ỏi, nhưng ông đã khiến những khoảnh khắc ấy giá trị vô ngần. Tôi vẫn nhớ một đêm mẹ gói ghém đồ đạc bỏ về nhà bà ngoại sau khi cãi vã với bố từ chập tối. Bố kéo hai đứa chúng tôi vào dưới nách mà nói, “Bố yêu hai đứa chúng mày. Bố có thể không phải người tốt, nhưng bố yêu cả hai đứa, không thua bất kì một ông bố nào yêu con đâu.”
“Bố, lúc nào thì mẹ về?” Ning áp vào ngực bố thút thít.
“Mai, nhóc ạ. Mai bà ấy sẽ về.”
“Nếu mẹ không về thì sao?” tôi bán tín bán nghi hỏi lại.
“Thì chính bố sẽ kéo bà ấy về đây.”
Đêm đó, chúng tôi hạnh phúc ngủ trong vòng tay bố - một vòng tay ấm áp bảo vệ chúng tôi khỏi mọi nguy hiểm trên đời - chỉ để sáng ra thức dậy lại thấy vẫn sự trống rỗng, cô độc cùng bồn chồn muôn thuở.
Tiếng còi xe quen thuộc kéo tôi khỏi cơn mơ màng.
“Bố đến! Bố đến rồi!” Ning lao tới bên cửa sổ, thò đầu ra ngoài phấn khởi vỗ tay. Tôi liếc về phía mẹ. Trong một khoảnh khắc thoáng qua, tôi thấy rõ lệ dâng lên khóe mắt bà.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT