Khi Lạc Uyển về đến căn hộ, đúng lúc cửa thang máy mở, bên trong có mấy người cũng chuẩn bị lên l
ầu, cô vội bước nhanh vào trong, rồi thang máy chậm chạp đi lên.
Đột nhiên ánh mắt cô nhìn xuống nền thang máy, đôigiày, chút nữa thì cô sợ hãi kêu lên, đôi giày hoa thêu màu đỏ vẫn còn ở giữa thang máy.
Cô lại nhìn những người cùng lên lầu xung quanh, tất cả đều không chút biểu cảm, chỉ tập trung ánh mắt vào con số đang tăng lên, dường như chẳng ai nhìn thấy đôi giày kia.
Trong đầu Lạc Uyển chứa đầy những suy nghĩ hỗn độn, tại sao có thể để một đôi giày đắt tiền trong thang máy mà người qua kẻ lại không ai để ý?
Đang mải miết trong dòng suy tư thì thang máy đã đến nơi, cô đành bước ra. Lúc ra khỏi thang máy cô còn ngoái đầu lại nhìn một cái, chỉ thấy cửa thang máy chậm chạp đóng lại, còn những người mặt không chút biểu cảm vừa rồi đều vây lấy đôi giày kia đứng thành một nửa vòng tròn, mặt hướng về phía cô, tất cả đều giơ tay lên vẫy chào cô, miệng như đang nói: “Bye... Bye...”, động tác đều răm rắp giống như nhóm người rồi được điều khiển bằng một sợi dây vậy.
Không gian lờ mờ tối càng khiến Lạc Uyển sợ toát mồ hôi hột. Cô hoảng loạn quay đầu chạy về căn hộ của mình, vừa vào trong phòng liền bật tất cả đèn lên, nắm chặt bùa hộ mệnh, rồi không dám lên tiếng nữa.
Rất lâu sau cô mới dám trèo lên giường, vùi đầu vào trong chăn. Ngoài cửa sổ hình như đang nổi gió, đúng là trời tháng Sáu nói thay đổi là thay đổi, lẽ nào sắp mưa?
Cô gắng gượng dậy, vì quá sợ nên lấy máy tính xách tay mang từ công ty về bật lên, chuẩn bị vào mạng không dây để thư giãn một chút, nhưng không sao mở được máy, cô tức tối đặt máy tính lên tủ ở đầu giường rồi chuẩn bị đi ngủ.
Hôm nay vất vả cả ngày, Lạc Uyển nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Trong lúc mơ màng cô đột nhiên cảm thấy không thể cử động, giống như có người đang đè lênchân tay, muốn mở mắt nhưng không sao động đậy được, càng lúc càng thấy hoảng sợ, cô lấy hết sức đạp chân.
Cuối cùng cũng hé được mắt, vẫn đang trong lúcmơ màng cô chợt nhìn thấy màn hình máy tính trên tủ đầu giường không biết đã mở từ lúc nào. Trênmàn hình hiện lên một bức tường với những cây dây leoxanh bao quanh, bức tường rất cao, còn có một cánh cửa xanh đóng kín. Lạc Uyển không thể bật dậy được, cảm giác hoang mám chặt. Đột nhiên cô phát hiện một chiếc giày đang từng chút từng chút chồi ra từ chỗ cánh cửa. Cánh cửa xanh giống như một ranh giới bằng giấy hồ, đang từ từ bị đạp rách, chính là một chiếc giày hoa thêu màu đỏ giống như có người đi nó rồi bước qua vậy. Một lát sau lại là một chiếc giày đỏ khác bước qua, hai chiếc giày ghép lại thành một đôi, đang đứng trước máy tính giống như cách để giày cô đã nhìnthấy trong thang máy.
Lạc Uyển lật người định bỏ chạy, cảm giác nguy hiểm đã bóp nghẹt cổ cô, nhưng cô không cònchút sức lực nào nữa.
Chiếc giày kia bắt đầu động đậy, tiến từng bước từng bước về phía trước, đi đến trước màn hình máy tính. Không biết làm thế nào, đôi giày màu đỏ kia như có thể đạp vỡ màn hình máy tính, lại như có thể xuyên qua cái màn hình này, từ từ thò ra khỏi màn hình máytính, giẫm lên trên chiếc tủ đầu giường.
Lạc Uyển trừng trừng mắt nhìn đôi giày kia đang từ từ giẫm đến cạnh gối mình. Cô vô cùng hoảng loạn, lấy hết sức lùi lại sau nhưng đột nhiên giống như rơi vào hang sâutăm tối, người ngã xuống phía dưới, cơ hồ cơ thể đã rơi vào bóng đêm vô cùng. Cô cảm thấy da đầu đau rát, ngoái đầu lại nhìn thì thấy một bàn tay đang nắm chặt tóc, còn bản thân cô đang bị treo lơ lửng giữa không trung tối đen.
Có một giọng nói không biết từ đâu vọng đến: “Trong vòng bảy ngày phải tìm thấy cánh cửa xanh, nếu không chắc chắn sẽ chết”, giọng đó như vừa khóc vừa kể, rất đỗi bi thương.
Lạc Uyển đang định hét lên thì đã thấy cổ mình bị cái gì đó kéo đứt lìa, máu phun tóe ra thấm ướt lạnh buốt, còn cơ thể không đầu kia của mình lại đang rơi vào trong bóng đêm đen thăm thẳm.
Lạc Uyển thét lên một tiếng, một lúc sau mới ngồi bật dậy được, toàn thân đầm đìa mồ hôi, nhìn thấy ngoài trời đã đổ mưa, mà nước mưa còn hắt cả vào phòng quất thẳng vào mặt. Hóa ra máu nhìn thấy trong cơn ác mộng vừa rồi chính là nước mưa!
Cô khó khăn lắm mới trấn tĩnh lại được, đứng lên bật điện, nhìn thấy mọi thứ xung quanh đều bình thường, máy tính trên tủ đầu giường không hề mở, “Trong vòng bảy ngày phải tìm thấy cánh cửa xanh, nếu không chắc chắn sẽ chết?”. Cái gì là cánh cửa xanh? Vì sao phải tìm cánh cửa xanh? Trong cơn ác mộng vừa rồi là ai đã gào lên câu này?
Ở đâu có cánh cửa xanh? Sau khi tìm thấy thì làm thế nào? Có thật là sẽ chết không? Vì sao bùa hộ mệnh gần như không có chúttác dụng nào.
Lạc Uyển nhớ lại các chi tiết trong giấc mơ mà cô đã mơ vào cái này Sở Anh dọn đi, cũng có một iọng nói nhắc cô phải tìm cánh cửa xanh, nhưng chuyện không có manhcó mối này thì làm thế nào? Lẽ nào phải thực sự tin vào giấc mơ?
Lạc Uyển đã bị mất việc, lý do là vì cô thường xuyên đến muộn, nhưng sự thực cô biết là vì cô khôngthuận theo lão Hoàng hói.
Cô đến văn phòng thu dọn đồ đạc, tìm người bạn duy nhất của cô Sở Anh, nhưng hôm nay cô ấy chưa đến.
Một đám người đột nhiên xuất hiện ngoài cửa, áo đen quần đen, găng tay trắng.
Chỉ thấy hai hàng người xã hội đen đứng ngay ngắn, một người con gái vô cùng trẻ đẹp cao sang ngẩng cao đầu bước ra từ giữa đám người đó, sao lại có thể là Thẩm Cơ!
Chẳng phải là Thẩm Cơ làm ở tập đoàn Hoành Nho trên tầng thượng sao, chạy đến đây làm gì? Lão Hoàng hói kịp thời bước đến, cười nịnh nói: “Không biết người của tập đoàn Hoành Nho đến có việc gì chỉ bảo?”.
Thẩm Cơ không kịp nói chuyện với Lạc Uyển, cũng không kịp cười nhạo cô, đã chính thức phát ngôn: “Chủ tịch của chúng tôi cử tôi đến mời một nhân viên mới của công ty các anhlên lầu nói chuyện”.
Ánh mắt của tất cả mọi người cùng đổ dồn vào Lạc Uyển, Lạc Uyển không biết nhìn vào đâu, đành nhìn Thẩm Cơ, xác nhận xen có phải cô ta đang đùa.
Biểu hiện của Thẩm Cơ vô cùng kinh ngạc. Gặp Lạc Uyển đã khiến cô ta không vui rồi, đúng vậy, cô ta không muốn người khác nói cô tacó một người bạn học cùng đại học kém cỏi như thế, nhưng nhìn thấy dáng vẻ kia của Lạc Uyển, trong lòng càng như có lửa đốt, không ngờ người mà mình cần mời lại chính là connha đầu này.
Thẩm Cơ tức đến tái mặt, nhưng lại không dám chống đối mệnh lệnh của chủ tịch, đành mềm giọng nói: “Chủ tịch của tôi mời cô đến gặp mặt, có được không?”.
Lạc Uyển còn chưa trả lời, lão Hoàng hói đã đáp lời đồng ý: “Được được, cô ấy lên ngay đây”.
Vừa nói vừa đưa mắt ra lệnh cho Lạc Uyển, đã rất lâu rồi hắn luôn muốn xu nịnh tập đoàn Hoành Nho,nhưng lại chưa có cơ hội, bây giờ có cơ hội này, đương nhiên không thể bỏ qua.
Lạc Uyển nhìn thang máy mở ra, không ngờ tầng thượng lại xa hoa như vậy. Cả gian phòng lớn toàn bộ đều làm bằng kính, không cóbàn ghế, người làm việc đều đứng, hình như đang nghe lệnh, những người đứng trước mặt cô lúc này hình như đều có tiền có thế cả, nhưng có rất í
Chỉ có một chiếc bàn lớn để ở sau cùng, chủ tịch ngồi trên chiếc ghế lớn phía sau bàn,nhưng không nhìn thấy mặt, cảnh này khiến Lạc Uyển sợ đến mức cứ trợn tròn mắt lên nhìn. Lạc Uyển chân mềm nhũn đi theo sau Thẩm Cơ đến trước cái bàn kia, Thẩm Cơ lập tức đổi giọng nịnh bợ nói: “Chủ tịch, người bà muốn gặp cháu đã đưa đến”.
Chỉ thấy chiếc ghế kia từ từ quay lại, lộ ra một gương mặt mà Lạc Uyển không thể ngờ tới, Lạc Uyển chỉ vào người kia, lùi lại phía sau nói: “Bà, bà... sao lại là bà?”.
Những người xung quanh đều hằn học nhìn như thể muốn ăn tươi nuốt sống sự bất lịch sự của cô.
Người kia che miệng cười cười, rồi đứng dậy nói: “Tôi gọi cô lên là muốn hỏi xem cô có muốn trở thành người nhà tôi không?”.
Lạc Uyển miệng lưỡi cứng đờ hồi lâu, đột nhiên thốt ra một câu: “Bà, sao lại là bà?”.
Chính là bà lao công mà cô đã nhìn thấy trong phòng thay đồ hôm đó, bỗng nhiên hóa thân thành chủ tịch của một tập đoàn nhiều tiền nhất thành phố này, lại còn hỏi mình có muốn trở thành người nhà của bà ấy không. Dây thần kinh của Lạc Uyển như đứt rời ra, cô không ngừng vỗ vào đầu mình nói: “Ảo giác, tất cả đều là ảo giác”.
“Ha ha, đồ ngốc, đừng vỗ nữa, vỗ ra bệnh thì không hayđâu. Làm vệ sinh chỉ là sở thích của ta thôi, bởi ban ngày mọi người đều không cho ta đilàm nên ta đành đi quét dọn buổi tối. Thượng Quan Thanh ta đời này đã gặp vô số người, nhưng sau khi nhìn thấy cháu ta biết cháu là một đứa trẻ ngoan, nên ta muốn tặng cháu trai của ta cho cháu, cháu có muốn trở thành cháu dâu của ta?”, khuôn mặt bà lão rất hiền từ nói.
Lạc Uyển sợ đến đờ đẫn cả người, hoàn toàn không có phản ứng gì. Thượng Quan Thanh bước đến, tháo chiếc vòng tràng hạt trên tay ra, rồi nói: “Người xưa từng nói, ân tình như giọt nước, báo đáp như suối tuôn trào, cháulà một đứa trẻ ngoan, đã giúpta đổ nước một lần. Thượng Quan Thanh ta chưa từng nợ ai ân tình, bâygiờ đem tràng hạt này tặng cháu, tuykhông đáng là suối tuôn trào nhưng cũng coi là tấm lòng thành”.
Lạc Uyển chợt thấy choáng váng, côhoàn toàn không chú ý đến ánh mắt khác thường của một người, đó chính là Thẩm Cơ. Cô ta muốn lấy cháu trai của Thượng Quan Thanh - cô ta yêu Thượng Quan Lưu Vân đã khá lâu rồi, không ngờ giữa đường lại mọc ra kẻ phá hoại đáng ghét, mà còn là kẻ thù không đội trời chung, nhất thời cô ta không chấp nhận nổi. Tất cả mọi người đều sửng sốThượng Quan Thanh thấy chiêu này khiến mọi người đều sững sờ, còn bà lại thấy vui vui.
Bà lại đưa ánh mắt nhìn cô gái trước mặt, hiền lành, đáng yêu,kiên cường, còn có một khí chất không thể nói ra được là gì. Tuy không phải rất xinh đẹp nhưng cũng khiến người khác khi nhìn liền có cảm giác rất thoải mái, bà liếc nhìn tập tài liệu trong tay.
Lạc Uyển, hai mươi mốt tuổi, vừa tốt nghiệp đại học...
Đúng là một cô gái trong như nước, Thượng Quan Thanhđích thân đưa Lạc Uyển xuống lầu, trong lòng tràn ngập yêu thương, đứa trẻ như vậy nên vào cửa nhà làm quan. Ánh mắt bà ấy nhìn hai đứa cháu trai trong ảnh, hai chàng trai khôi ngô tuấn tú cưỡi ngựa, đang hướng về phía bà mỉm cười tươi rói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT