Edit: Miiu 

"Ôi!! Bạch đại thần, nghe nói kết quả cuộc so tài vật lý anh lại đứng nhất, chúc mừng anh."

"Đúng vậy, chúc mừng chúc mừng."

"Chậc, không hổ là đại thần của trường đại học B chúng ta, thật sự là tài mạo song toàn không có lời nào chê được."

"Đại thần a~ tiền thưởng nhiều như vậy còn không cân nhắc khao chúng tôi một chầu lớn."

"Haiz~ chúng ta thuộc loại điểu ti*, chỉ có thể tìm một góc hẻo lánh ngồi vẽ vòng tròn thôi."

(*Điểu ti: là tiếng lóng, chỉ những người thua kém mọi mặt: không tiền, không chỗ dựa, sự nghiệp nhợt nhạt, yêu đương thất bại.)

Lâm Nhân Nhân chậm chạp chạy tới, vỗ vỗ bả vai của cô: "Mặc Mặc, cậu đang nhìn cái gì vậy?"

Diêu Dĩ Mặc nghiên đầu nhìn, cười nhẹ một tiếng: "Không có gì, không phải cậu nói đi mua bánh bao lớn hay sao? Như thế nào lại mua bánh sủi cảo rồi?"

Lâm Nhân Nhân bất mãn chu môi: "Cậu cũng không phải không biết, bánh bao lớn bán đắt hàng nhất căn tin, bây giờ đã hơn tám giờ, ở căn tin còn để tớ đi mua sao."

Diêu Dĩ Mặc buồn cười nhéo nhéo má Lâm Nhân Nhân: "Được rồi, bánh sủi cảo mùi vị cũng không tệ, cậu không phải rất thích ăn hay sao?"

"Thích đúng là thích thật, nhưng mà tình yêu của tớ đối với bánh bao lớn có Nhật Nguyệt khả chứng, Thiên Địa chứng giám a, cậu nói thử xem bọn họ rốt cuộc mỗi ngày mấy giờ rời giường đi căn tin xếp hàng đợi mua bánh bao lớn vậy chứ?"

"Theo tớ nếu cậu muốn ăn như vậy thì ngày mai sáu giờ rời giường đi căn tin xếp hàng mua, tớ cam đoan cậu sẽ được ăn nó vào bụng."

"Cậu đừng có nói đùa vậy chứ, sớm như vậy, tớ làm sao có thể dậy nổi? Thôi, chúng ta mau chóng trở về ký túc xá, Na Na các cậu ấy vẫn đang chờ chúng ta mang đồ ăn sáng về đây này." Lâm Nhân Nhân nắm lấy cánh tay cô đi về hướng ký túc xá.

"Ừ, nếu đã dậy không nổi thì cũng không cần oán giận." Diêu Dĩ Mặc tùy ý cho Nhân Nhân kéo mình đi. 

Cô thản nhiên quay đầu, liếc nhìn Bạch Hề An còn bị các nam sinh vây quanh. Anh cứ như vậy lẳng lặng đứng ở đó, khóe môi nhếch lên trước sau như một, không quan tâm hơn thua mà mỉm cười, giống như bất luận sự việc gì xảy ra cũng đều không liên quan đến anh. Cho dù trên sân thể dục có rất nhiều người lui tới, nhưng không chút nào có thể ngăn cản Diêu Dĩ Mặc liếc nhìn liền thấy anh mặc nón, áo sơ mi màu trắng đứng ở đó.

Nhưng cô lại không chú ý tới chính là, khi cô quay đầu về phía sau, Bạch Hề An đem tầm mắt nhìn về phía bóng lưng cô, khóe môi như có như không kéo dài hơn vài phần.

"Bạch đại thần, anh đang nhìn cái gì vậy?" Có người nhìn về phương hướng của anh đang nhìn nói.

Bạch Hề An lắc đầu một cái, cười cười: "Không có gì đâu."

Chỉ là nụ cười của anh tựa là so với lúc trước càng thêm... Chân thật rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play