Edit: Lạc Lạc

Hoắc Viễn Chu cũng không có thì giờ chào hỏi ông Lộ, nghe thấy tiếng bước chân của bà Lộ đang đến gần, anh lập tức nâng bước chạy vào phòng giữ quần áo.

Cả người ông Lộ cứng đơ như khúc gỗ, dáng vẻ ngây ra, tim đập thình thịch liên hồi, cảm giác kích thích này đã không còn trong ba mươi năm qua, lần cuối cùng ông rơi vào trạng thái ngơ ngác và ngốc nghếch này, là lúc mà bà Lộ tỏ tình ông trước mặt mọi người.

Có phải bây giờ ông nên cảm ơn Hoắc Viễn Chu, vì đã khiến ông lấy lại cảm giác của mối tình đầu hay không?

“Ông Lộ, ông còn ngây ra làm gì? Nhặt trái cây lên mau, ông xem, ông xem, nho rơi đầy nhà, dẫm lên rồi là khó làm sạch lắm đấy.”

Ông Lộ vẫn đang như đi vào cõi thần tiên, không chút phản ứng.

Bà Lộ tức giận đập mạnh lên vai ông, vẫn chưa hết giận, lại đá ông một cái.

Không chú ý đến biểu cảm trên gương mặt ông Lộ, bà Lộ ngồi xổm xuống và bắt đầu nhặt trái cây lên.

Lúc này Lộ Dao mới phục hồi lại tinh thần, sống lưng lạnh căm căm, cô sờ lên trán, đều là mồ hôi, cô cũng nhìn về phía phòng giữ quần áo theo tầm mắt của ông Lộ, đúng lúc Cố Diễm từ bên trong đi ra.

“Đây là sao vậy?” Cố Diễm vờ hỏi.

Bà Lộ ngẩng đầu lên, giận dữ nói: “Đều là do anh rể của em làm ra chuyện tốt, trái cây ngon thế này, lại làm đổ hết.” Sau khi nói xong, bà lại thở dài.

Lộ Dao không quan tâm đến ánh mắt rối bời và tìm tòi nghiên cứu của ông Lộ, dù sao Hoắc Viễn Chu cũng đã lên lầu, chút nữa cô có chết cũng không thừa nhận là được. Cô bước nhanh qua, ngồi xuống và cùng bà Lộ nhặt trái cây trên đất lên.

Ông Lộ nhìn Cố Diễm chăm chú, thật sự không thể nhịn được, hỏi: “Cố Diễm, cậu làm gì trong phòng giữ quần áo thế?” Ông thật sự rất muốn hỏi một câu, có phải Hoắc Viễn Chu cũng ở trong phòng quần áo hay không, nhưng lời nói đến miệng đã được dừng lại kịp thời.

Cố Diễm rất bình tĩnh, giọng điệu thoải mái: “Ồ, lúc nãy em uống cà phê không cẩn thận làm đổ lên áo, Dao Dao nói lúc trước đi du lịch Nhật Bản có mua cho em một cái, nên em đi thay, anh rể, anh thấy cái áo này thế nào?”

“...” Ông Lộ nhìn anh bán tín bán nghi, nhưng bà Lộ đang ở đây, ông không thể hỏi trực tiếp ra, nhưng hôm nay ông nhất định phải làm cho rõ, phải bắt Hoắc Viễn Chu ra cho bằng được.

Sau khi bà Lộ dọn dẹp xong đống hỗn loạn, bà bưng đĩa trái cây đi ra ngoài, rồi bảo Lộ Dao lấy cây lau nhà lau sơ một chút.

“Vâng, con làm ngay.” Lộ Dao đáp lời, rồi đóng cửa lại.

Ông Lộ chống hai tay lên hông, chỉ vào Lộ Dao: “Dao Dao, ba thấy con đây là muốn nổi loạn rồi! Không được, không được! Sớm muộn gì con cũng làm ba tức chết thôi!”

Lộ Dao chớp đôi mắt ngây thơ, “Ba, ba lại làm sao vậy hả! Đĩa trái cây là do ba làm đổ, sao lại đổ lên đầu con thế?”

Cô bước đến bên cạnh Cố Diễm, “Cậu à, cậu thấy chưa, con vẫn luôn sống trong những ngày nước sôi lửa bỏng như thế ở nhà, bọn họ muốn mắng thì mắng, muốn đánh thì đánh.”

Ông Lộ: “...” Ông giận đến mức không thở nổi, bây giờ ông không còn sức để nói lời vô nghĩa với cô, ông đi thẳng vào phòng giữ quần áo, lật ngược ba cái tủ trong phòng giữ quần áo xuống, nhưng đâu có bóng người nào, hơn nữa Hoắc Viễn Chu lại cao như vậy, cái tủ này cũng không thể chứa nổi anh.

Ông Lộ lại tìm kiếm xung quanh một lần nữa, không có cửa sổ, không có cửa chính nào khác, Hoắc Viễn Chu vẫn có thể ẩn thân sao?

Mặc dù biết rằng không có trong tủ quần áo, nhưng ông vẫn tìm lại một lần nữa, ngay cả những ngăn kéo nhỏ cũng không buông tha.

Nhưng cuối cùng vẫn không thu hoạch được gì.

Ông Lộ lại mở vali của Lộ Dao ra, trống trơn, chỉ có không khí, ông tức giận đá vào vali một cái, Cố Diễm khoanh hai tay trước ngực, nhìn ông Lộ chăm chú, “Anh rể, anh bị kích thích gì thế? Là vì Lộ Dao mua áo cho em mà không mua cho anh, anh thấy không cam tâm, nên lấy cái vali này ra trút giận sao?"

Ông Lộ nhíu mày, vẫn không từ bỏ ý định, lại hỏi Cố Diễm: “Hoắc Viễn Chu đâu?”

Cố Diễm nhướng mày: “Anh nói ai?"

Biểu cảm ngạc nhiên này nhìn thế nào cũng không phải đang giả vờ, anh chớp mắt, bắt đầu lo lắng: “Anh rể, có phải anh bị ảo giác rồi không?”

Ông Lộ ngây ra, ảo giác sao?

Cố Diễm thấy ông Lộ đã bắt đầu bối rối, vì thế thêm mắm thêm muối vào, “Anh rể, có phải gần đây anh lại nhận được một vụ thu mua xí nghiệp không? Chị em có biết không? Lần trước chị có nói với em, ban đêm anh thường hay nói mớ, đều có liên quan đến dự án này, nên chị cảnh cáo em, sau này không được giới thiệu dự án thu mua cho anh nữa, nói anh lớn tuổi rồi, không thể chịu đựng được việc thức khuya lăn lộn.”

Ông Lộ ấn lên trán, rồi xoa huyệt thái dương, không lẽ thật sự là do quá mệt mỏi, nên bị ảo giác? Nhưng một người sống sờ sờ như vậy, sao ông có thể nhìn lầm được?

Ông ngẩng đầu lên hỏi Cố Diễm: “Cậu vào phòng giữ quần áo từ lúc nào?”

Cố Diễm đáp lại không chút do dự: "Lúc anh làm đổ đĩa trái cây, em cho rằng anh thấy áo em dính đầy cà phê nên bị dọa, nên vội chạy vào thay áo, sao thế?” Anh lại chỉ vào cái áo sơ mi trong rổ đựng quần áo, “Đấy ạ, áo đã thay vẫn còn ở đó.”

Ông Lộ nhìn chăm chú vào chiếc áo và ngẫm nghĩ, nghĩ lại tình huống ông nhìn thấy Hoắc Viễn Chu lúc nãy, dường như cũng mặc áo sơ mi trắng, không lẽ ông đã đề phòng Hoắc Viễn Chu quá mức, vậy cho nên đã tưởng Cố Diễm là Hoắc Viễn Chu?

Chắc là như vậy rồi.

Sau khi ông Lộ rời khỏi phòng, hai chân Lộ Dao lập tức mềm nhũn, cô ngồi thẳng xuống sàn nhà, xoa ngực, há miệng thở hổn hển, “Con mẹ nó, suýt nữa là hù chết tôi rồi!”

Cố Diễm bước đến và ngồi xổm xuống bên cạnh cô, nắm lỗ tai cô lên, “Thật là to gan! Để xem lần sau con còn dám mất trí nhớ nữa không!”

“A, đau đau đau.”

Cố Diễm buông tay ra, rồi cốc lên đầu cô, “Đi ra ngoài ăn cơm nhanh lên!” Nói xong anh đứng dậy rời khỏi phòng ngủ.

Lộ Dao nằm rạp xuống sàn nhà, lúc nãy chỉ là một hồi sợ bóng sợ gió, nhưng cũng đủ khiến cô sợ tới mức chết khiếp, lúc đó thật sự là hồn phi phách tán.

Ông Lộ tương đối cổ hủ, đối với việc cô và Hoắc Viễn Chu hẹn hò ông có thể mắt nhắm mắt mở cho qua, nhưng tuyệt đối sẽ không dung túng việc Hoắc Viễn Chu tùy tiện ra vào phòng ngủ của cô.

Lần sau có đánh chết cô, cô cũng không để Hoắc Viễn Chu đến phòng cô nữa, nếu ngày nào đó thật sự bị tóm phải, cô và Hoắc Viễn Chu sẽ thật sự xong đời mất.

Lúc ăn cơm, bà Lộ có nhắc đến việc từ chức, “Cố Diễm, có thấy đơn từ chức của chị không? Trả lời lại cho chị mau lên, tháng tới chị sẽ đến tiếp quản chi nhánh công ty ở đây.”

Ánh mắt van xin của Lộ Dao vẫn luôn hướng về phía Cố Diễm, Cố Diễm ho nhẹ, “Chị à, để chị ở lại chi nhánh thì thật là dùng người tài không đúng chỗ, ngoài ra công ty cũng đang trong thời kỳ quan trọng mở rộng kinh doanh ra nước ngoài, đúng là lúc để dùng người, nhưng em không đồng ý chị từ chức."

Bà Lộ đã biết sẽ có kết quả này, bà bèn quăng mồi câu ra, “Chị biết em là doanh nhân, không thích làm việc thiện cho lắm, nếu em chấp thuận cho chị từ chức để đến chi nhánh ở đây, thì chị đây cũng sẽ không đối xử tệ với em, không phải ba mẹ phản đối hôn sự của em sao? Nếu em phê duyệt đơn từ chức của chị, chị sẽ đứng về phía em, còn sẽ giúp em thuyết phục ba mẹ chúng ta, thế nào? Cuộc giao dịch này được chứ?”

Lộ Dao chưa kịp nhai đã nuốt luôn một họng cơm xuống, suýt nữa đã sặc chết, sự cám dỗ lớn như vậy, Cố Diễm mà không đồng ý thì đúng là đồ ngốc, nhưng niềm hạnh phúc nhỏ bé của cô thì phải làm sao?

Cô gục đầu xuống, ra sức lùa cơm trong bát vào mồm, nhưng mùi vị như đang nhai sáp.

Cố Diễm liếc nhìn Lộ Dao, nắm chắc thắng lợi trước bà Lộ, anh mỉm cười: “Hôn sự của em, không cần bất cứ ai đồng ý, hôm nay cô ấy muốn gả, ngay ngày mai em sẽ cho cô ấy một hôn lễ.”

Lộ Dao cảm động đến mức suýt rơi nước mắt, xét cho cùng cũng là cậu ruột của cô, cô vội vàng tỏ thái độ: “Cậu, con sẽ làm phù dâu cho mợ.”

Cố Diễm gật đầu, “Món quà trên tủ đầu giường của con chính là lễ phục, con có thể mặc khi làm phù dâu, cùng một kiểu với váy cưới của mợ con, từ cùng một nhà thiết kế.”

Bà Lộ ném đôi đũa xuống bàn, “Cố Diễm, em cút cho chị!”

Cố Diễm đặt đũa xuống, lấy một miếng khăn giấy ướt lau lên miệng, ngay sau đó đứng dậy, nói với Lộ Dao: “Dao Dao, chúng ta đi ăn cơm Tây đi.”

“Được ạ được ạ.”

Bà Lộ nghiến răng nghiến lợi: “Cố Diễm, Lộ Dao nổi loạn như vậy cũng là do em dạy hư!” Nói xong bà chỉ xuống ghế, “Ngồi xuống cho chị!”

Cố Diễm lại ngồi xuống, rồi nói với Lộ Dao: “Tối nay cậu sẽ đưa con đi ăn.”

“Được ạ.” Lộ Dao cười khúc khích không ngừng.

Bà Lộ tức giận cốc vào đầu cô, “Đồ ăn cây táo, rào cây sung!”

Sau khi ăn cơm xong, Cố Diễm vội vã rời đi gặp khách hàng, bà Lộ thì đến chi nhánh công ty, ông Lộ cũng đi ra ngoài để hẹn gặp bạn tiểu học của ông.

Trong nhà ngay lập tức trở nên yên tĩnh, Lộ Dao nhảy nhót vui mừng, cô đã gửi tin nhắn cho Hoắc Viễn Chu, bảo anh xuống dưới đưa cô lên.

Để được an toàn, cô vẫn khóa trái cửa phòng ngủ lại.

Hoắc Viễn Chu vạch ra vài mảnh trần nhà, đặt chiếc thang gấp xuống, anh đi xuống để giữ chiếc thang và nhường Lộ Dao lên trước.

Sau khi trèo lên, Lộ Dao vẫn thấy hơi sợ, “Anh không sợ mấy mảnh này sẽ sụp xuống sao?”

Hoắc Viễn Chu kéo cô đứng dậy khỏi sàn nhà, “Sao có thể, anh đã tìm một kỹ sư chuyên nghiệp đến đây làm gia cố, em không nhận ra phòng giữ quần áo của em đã được sửa chữa qua rồi sao?”

“...” Lộ Dao ngẫm nghĩ, "Anh thi công từ lúc nào? Sao em không thấy gì cả?”

“Lúc em đi sắm đồ nội thất.” Hoắc Viễn Chu không muốn sử dụng khoảng thời gian quý báu để thảo luận về vấn đề vô nghĩa này, anh vỗ nhẹ lên đầu cô: “Đi thôi, vào thư phòng, không phải em phải làm sơ yếu lý lịch tiếng Anh sao, anh giúp em xem xem làm thế nào.”

Lộ Dao lẩm bẩm một câu: “Nghe chị Toàn Toàn nói, phó tổng trụ sở của chị ấy rất biến thái, yêu cầu cực kỳ cao về trình độ tiếng anh, hôm nay chị Toàn Toàn còn gửi rất nhiều khóa học tiếng Anh cho em, chắc mai mốt em sẽ rất bận rộn.”

Hoắc Viễn Chu: “...”

Anh trở thành biến thái từ khi nào?

Lộ Dao nhìn vẻ mặt rối bời của anh, hỏi: “Anh sao vậy?”

“Không sao, nghĩ đến chút chuyện công việc.” Hoắc Viễn Chu chuyển chủ đề: “Em vào thư phòng trước đi, anh đi rửa chút trái cây cho em.”

Nhắc đến trái cây, Lộ Dao nhịn không được mà bật cười, “Đúng rồi, hôm nay suýt nữa ba em đã bị anh với cậu em làm cho tức chết, sau khi anh rời đi, cậu em một mực nói rằng trong phòng chỉ có một mình cậu ấy, cuối cùng ba em cũng tin là ông ấy bị ảo giác, nên hồi chiều đã đi tìm bạn tiểu học rồi, anh đoán xem bạn tiểu học của ông ấy đang làm gì?”

Hoắc Viễn Chu lên tiếng hỏi theo cô: “Làm gì thế?”

Lộ Dao cười nói: “Bạn tiểu học của ba em là chuyên gia khoa ngoại thần kinh nổi tiếng, ba em sợ thần kinh thị giác của mình bị áp bức gì đó, hơn nữa vì làm việc quá sức mà sinh ra ảo giác, ông ấy gạt mẹ em, ăn cơm xong lập tức bay đến bệnh viện.”

Hoắc Viễn Chu cố gắng chịu đựng, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được mà bật cười, cười xong mới thấy mình thất thố, anh ho nhẹ, “Đến thư phòng chờ anh.” Nói xong anh xoay người đi vào phòng bếp.

Vào thư phòng, Lộ Dao lập tức nhìn thấy có một bức ảnh trên bàn làm việc, trái tim cô khẽ run rẩy, nền của bức ảnh này là đại sảnh ở sân bay quốc tế Osaka, trong bức ảnh là khoảnh khắc cô lơ đãng ngoái đầu lại.

Hóa ra ngày hôm đó anh cũng có mặt ở sân bay.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play