“Anh. Anh hãy về đi, mẹ vẫn còn ở đó. Em muốn ở một mình một chút.” Diệp Thảo ngồi trên chiếc xích đu ở gần nhà. Lục Sơn đang ngồi bên cạnh cô.
“Nhưng…”
“Em không sao.”
Tại sân bay, Nhật Thiên kéo vali đi làm thủ tục nhập cảnh. Tuần vừa qua anh đã sang Anh và buổi tiệc sinh nhật đã bị huỷ. Khi ra tới cửa, Nhật Thiên nhìn đồng hồ rồi nói với tài xế bên cạnh mình, “Vẫn còn sớm, bác đưa tôi ra ngoại thành, tôi muốn gặp một người.”
“Vâng, thưa thiếu gia.” Bác tài xế mở của xe cho anh rồi nhanh chóng ngồi vào vị trí của mình.
Nhật Thiên vừa chợp mắt được một chút thì tiếng điện thoại vang lên, anh không thèm nhìn mà bắt máy luôn, “Alo.”
“Nhật Thiên, sao mà đi không nói một tiếng vậy? Cũng không liên lạc với bọn này là sao? Có còn là bạn không?” Vừa mới nghe mà đã nghe thấy mấy tiếng lải nhải của Nam Vũ.
“Lười, không buồn thay sim nên không gọi được.” Nhật Thiên nhẹ nhàng nói, giọng nói mang vẻ lười biếng.
“Không cần biết bây giờ cậu ở đâu, mau tới đây gấp cho mình.”
“Bây giờ bận rồi.”
“Cậu bận mấy thì cũng phải tới đây, chuyện này có liên quan tới Diệp Thảo.”
Nhật Thiên nghe vậy cũng chỉ nhíu mày một cái, hừ lạnh một tiếng, “không liên quan.” Sau đó anh cúp máy và còn không quên tắt nguồn điện thoại.
Một nơi khác, Diệp Thảo lặng lẽ nhìn tin tức trên ti vi. Thật không ngờ những gì vừa sảy ra lại truyền ra ngoài nhanh như vậy. Diệp Thảo nắm chặt ga giường, trên môi nhếch nên tạo một đường thẳng gian xảo, “Được lắm, tôi sẽ chơi với các người tới cùng.”
Diệp Thảo chỉnh lại trang phục, cô đi tới chỗ một người giúp việc, “Hai người kia hiện giờ đang ở đâu?”
“Tiểu thư, hiện giờ họ đang ở gian phòng phía tây.”
“Uh, được rồi. Chị làm việc tiếp đi.”
Nhìn từ ngoài cửa sổ nhìn vào, cô liền thấy thấy hai mẹ con nhà kia nhàn nhã xem những tác phẩm của mình trên ti vi.
“Mẹ. Mẹ thấy chưa. Bây giờ cả nước này đều biết con là đứa con gái của nhà họ Hoàng, chứ đâu như con bé kia. Con sẽ không để nó hơn được con đâu.”
Người phụ nữ kia lườm yêu đứa con của mình, “Con đó, nói gì thì phải để ý một chút. Lỡ để người khác thấy thì không hay đâu.”
“Hứ! Họ dám sao. Dù sao con cũng là con gái của ba, chỉ cần không vừa lòng con thì con sẽ mách ba cho họ nghỉ việc.”
“Có tôi ở đây, ai dám đuổi việc họ?” Diệp Thảo một cước đạp cửa đi vào.
Người mẹ nhanh chóng tắt ti vi, nở nụ cười hiền từ, “Diệp Thảo à, cháu đừng để ý con bé nói lung tung. Nó vẫn còn nhỏ, chưa hiểu chuyện, có lời nào không phải mong cháu bỏ qua cho nó.”
“Haha… bà đang nói chuyện cười với tôi sao? Còn nhỏ? Vậy cô ta bao nhiêu tuổi mới là người lớn?” Diệp Thảo nhìn xung quanh, rồi gật đầu, “Căn phòng này cũng không tồi, đối với mấy người chắc là hoa mắt rồi phải không?”
“Hừ. Cô đến để cướp phòng của mẹ con tôi chứ gì, đừng có mơ.” Đan Vân lên trước đối đầu với Diệp Thảo.
Diệp Thảo chẳng thèm để ý, khẽ đẩy Đan Vân sang một bên, cô đi tới lọ hoa bên cạnh, rút tất cả những bông hoa ra khỏi lọ. “Các người nghĩ tôi thèm chỗ rách nát này sao? Căn phong này nó cũng như cái bình hoa cũ này vậy, chỉ cần những bông hoa là nó có thể trở nên đẹp đẽ, còn nếu mà không có hoa thì nó chỉ là thứ bỏ đi mà thôi. Như tôi nhớ không lầm thì vài ngày trước căn phòng này là phòng để đồ thì phải.”
“Cô, cô đến để cười mẹ con tôi sao? Căn phòng đẹp như này sao có thể? Tôi biết cô chỉ đang chơi trò khích tướng.”
“Uh, không phải sao? Nhưng trí nhớ của tôi thì không bao giờ sai. Mà tôi nói cho mấy người biết. Sống ở đây phải biết an phận một chút, đừng nghĩ mình là chủ ở nơi này. Nếu là để tôi biết hai người làm loạn ở đây thì đến căn phòng rách này hai người cũng không được ở đâu."
“Cô được lắm, tôi sẽ nói với ba đổi cho tôi căn phòng khác.” Đan Vân giận dữ đi ra ngoài.
“Đan Vân, con đứng lại cho ta.”
“Mẹ…Mẹ để cho cô ta lên mặt như vậy sao?”
“Tôi lên mặt thì sao? Nên nhớ, tôi mới là chủ ở đây, nên nhớ cô là ai. Chỉ là kẻ con của kẻ thứ ba mà thôi.”
“Cô…”
“Tôi thì sao, muốn đánh tôi sao?” Diệp Thảo quay sang nhìn người phụ nữ kia, “Còn bà nữa, lo dạy con gái bà đi. Đừng để khi ra đường bị người ta nói là vô giáo dục.
Mặt người phụ nữ kia lúc xanh lúc trắng, giận tím mặt mà không thốt được lên lời. Diệp Thảo rất hài lòng với thành quả của mình, cô lấy khăn lay tay của mình rồi đi ra ngoài.
Trong căn phòng, Đan Vân kéo cánh tay của mẹ, “Mẹ, sao mẹ lại không nên tiếng, đáng lẽ mẹ không nên ngăn con lại, con sẽ đi nói với ba chuyện này. Ba chắc chắn là sẽ tin con.”
Ánh mắt người phụ nữ kia trở nên hung dữ, “Con đứng lại. Dù cho cha con có tin con thì cô ta vẫn là có địa vị hơn con. Con yên tâm, chỉ cần một thời gian nữa thôi, chỉ cần nhịn một thời gian nữa thôi. Con cứ tin ta đi.”
“Nhưng mà căn phòng này….”
“Chúng ta chỉ sống tạm ở đây một thời gian thôi. Mẹ sẽ không để con phải chịu thiệt.”
“Vâng ạ.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT