Hể?
Hể hể hể???
Tôi trố mắt nhìn hắn.Tôi cứ tưởng chỉ có mỗi mình tôi là có ham muốn giết người đó thôi chứ? Thì ra hắn ta cũng vậy sao? Gương mặt hắn ta kề sát mặt tôi, đôi mắt hắn ta sa sầm lại không có lấy ánh nhìn thiện cảm. Làn môi mỏng mím chặt thành một đường thẳng như một sự kiềm chế. Tôi nghiêng đầu qua, nghiêng đầu về rồi lại nhìn vào mũi hắn ta, bật tiếng hỏi:
-Thế bây giờ anh muốn giết ai?
Tùng Lâm hít một hơi sâu, hắn ta túm lấy cổ áo tôi nhay mạnh rồi gào lên:
-Nguyễn Thùy Dương!!! Em là con tôm phân nằm trên đầu hả??? Tất nhiên là anh muốn giết thằng chó đang ngồi trong nhà mình rồi!!!
-Vì sao? Anh dẹp bỏ cái tư tưởng sát nhân đi nhé. Mà ai nói đó là nhà anh, đây là nhà em! Em thích mang ai về nhà thì là quyền của em, đừng có nói mấy câu ngu như thế chứ ???
Hắn ta nghệt mặt ra nhìn tôi , rồi bỗng nhiên Tùng Lâm híp mắt nhìn tôi, miệng hắn ta nhếch lên một đường cong hoàn hảo, hắn ta chống tay lên tường, bước thêm một bước khiến hắn càng ép sát tôi hơn.
-Nguyễn Thùy Dương, nhà em trước sau gì cũng là nhà của anh mà.
-Anh bị khùng à ? Trừ phi em là vợ anh nhá ! Anh cút cút ra nhanh lên.
Ngay lập tức, một bàn tay từ phía sau vươn đến đặt lên vai Tùng Lâm rồi lôi phắt hắn lại.
-Đừng có giở thói dê xồm với chị Dương.
Khánh giật mạnh bờ vai Tùng Lâm khiến hắn ta lảo đảo vài bước ra phía sau. Rồi Khánh quay mặt về phía tôi, gương mặt lạnh lẽo của cậu ta nhìn tôi –Chị không bị thằng dê già này làm gì chứ ?
Không hiểu sao lúc đó tôi thấy Khánh dễ thương dễ sợ. Tình tương thân tương ái bung lụa khắp muôn nơi. Tôi không kiềm chế nổi, mắt long lanh long lanh, tôi lao đến ôm lấy má cậu ta kéo xuống hôn một cái rồi nhe răng cười kêu lên.
-Nhóc làm tốt lắm ! Chị thương nhóc nhất đấy !!!
Nói xong tôi định cong mông chạy thì khựng lại. Mặt tên nhóc này bỗng nhiên nổ « bùm ! » một tiếng rồi ngay lập tức đỏ bừng lên.
-Nhóc ! Cái mặt nhóc bị sao thế ??? –Vai tôi giật lên, tôi hoác mồm chỉ vào mặt Khánh hỏi.
Cậu ta ngay lập tức nâng cánh tay lên che lại.
-Không sao hết.
-Này, nhóc, để tay xuống chị xem nào !
Tôi bước đến kéo cánh tay đang nhiệt tình che mặt của cậu ta xuống nhưng cậu ta càng hoảng hốt hơn, cố giật tay ra khỏi tôi rồi lấy hai bàn tay che kín mặt.
-Khánh ! Chị mày lo cho mày đấy !!!
Tôi cố lôi hai bàn tay của cậu ta ra cho bằng được. Nhưng cậu ta đã ngòi phịt xuống, úp mặt mình ra giữa hai đùi, đầu cậu ta dường như bốc khói lên, vành tai đỏ lựng, đôi mắt đáng yêu hơi nghiêng sang he hé nhìn tôi.
-Chị đừng có nhìn, xấu hổ lắm.
Có một đàn quạ bay ngang kêu quang quác. Tôi đớ người trong vài phút. Đừng có nói là vì tôi hôn má cậu ta mà thế nhé? Bọn con nít bữa nay đáng sợ thật, mới tí tuổi đã sợ đụng chạm rồi, chậc chậc. Tôi nhe rang cười vỗ đầu cậu ta một cái.
-Chị thương nhóc nên làm thế thôi, đừng có lo hão nhé. –Nói xong tôi cong mông chạy vào nhà. Và khoảnh khắc đó, khi chạy ngang qua Tùng Lâm, tôi thấy đôi mắt hắn ta buồn đến kì lạ.
***
-Uống chút nước đi em. –Anh tôi đưa ly nước về phía Gia Bảo. Gia Bảo khó khăn cựa mình. Tôi vội vàng đỡ cốc nước lên.
-Cái quái gì thế?
Bỗng từ phía sau có giọng nói vang lên. Tôi quay phắt lại, Khánh và Tùng Lâm đang khoanh tay nhìn tôi, gương mặt Khánh lộ rõ vẻ khó chịu.
-Là thế đó. –Tùng Lâm bực dọc trả lời Khánh.
Gia Bảo nhíu mày nhìn hai đứa sau lưng tôi, mắt hơi nhíu lại khó hiểu. Tôi vội nói:
-Hai thằng điên cạnh nhà ấy mà, kệ nó đi. Mà cậu đã thấy đỡ đau chưa?
-Còn hơi ê ẩm một chút thôi, cậu đừng lo quá. –Gia Bảo mỉm cười nhìn tôi khó khăn.
Bỗng nhiên, hai tay Khánh vươn ra ôm lấy cổ tôi, gương mặt tựa lên vai tôi, lầm bầm.
-Chị Dương, hắn ta nói chị đừng lo đấy, kệ hắn đi.
BỐP!
-Mày còn làm thế thì liệu hồn. –Tôi tóe lửa nhìn xuống nhóc con đang ôm lấy cục u trên đầu mình, mặt méo xệch.
Gia Bảo nhìn tôi, bật cười.
-Dương, thì ra cậu bạo lực thế đấy à?
-Do anh không biết ấy chứ, chị Dương đã từng là đầu gấu mà? –Khánh từ từ đứng lên nhìn sang tôi.
-Chị làm đầu gấu bao giờ??? –Tôi tức bật máu gào lên.
-Không phải ngày xưa chị đã từng ném đá vỡ đầu thằng hàng xóm à? –Khánh đẩy đầu tôi một cái.
Tôi nhíu mày. Cái gì? Tôi thực sự đã từng bạo lực thế sao? Mà tôi ném ai nhỉ?
Tôi cố lục lọi cái trí nhớ cũ rich của mình. A, nhớ rồi, ngày xưa sau nhà tôi có một cậu bé. Nhà chúng tôi cách nhau mỗi cái hàng rào. Vườn nhà cậu ta có cây khế rất cao, thường hay nghiêng sang sân nhà tôi. Vì thế mà tôi thường lấy sào chọc xuống ăn. Mỗi lần như thế, cậu bé kia cứ bám lấy hàng rào mà nhìn tôi quát lên:
-Con bé thò lò mũi xanh kia! Tao cấm mày ăn trộm khế nhà tao.
Tôi bực mình, thò lò mũi xanh con khỉ. Tôi mới nói.
-Mày bị ngố à? Ai bảo khế mày nghiêng về phía nhà tao làm gì? Xì, có mấy quả khế mà cũng không cho!
Hai bên cãi nhau qua về, cậu bé bực bội bèn nhặt những quả khế vàng đã rụng lên rồi ném sang tôi. Tôi hoảng quá chạy vào nhà. Và sau này, mỗi khi thấy tôi vác cái sào ra đập khế xanh là cậu ta lại chạy tuốt ra ném khế thối sang. Hôm đó, tôi không chọc khế nữa, tôi đứng bên hàng rào này nhìn lên mấy quả khế, thở dài. Nhưng chưa kịp quay lại vào nhà thì một quả khế vàng đã chuyển sang nâu bay đến, đập cái “toẹt” vào váy tôi. Và khoảng khắc ấy, cơn giận bùng phát, tôi vác đá ném cậu ta nhưng không trúng. Cậu ta nhở nhơ mãi, tôi tức quá vác cục thật to rồi nghiển răng ném một cái. Hình ảnh cuối cùng tôi còn nhớ là cậu bé ngã chỏng cẳng lên trời, máu trên trán tràn lan. Sau sự việc đó, ba mẹ cậu ta sang tận nhà tôi, báo hại tôi bị ba đánh một trận. Từ đó tôi không ra vườn nữa, và chắc chắn cậu ta cũng không ra. Không biết bao lâu sau, khi tôi mò ra sau vườn thì đã thấy cây khế đã biến mất, và mới ngẩn người ngộ ra nhà cậu bé đã chuyển đi từ hôm nào.
Tại sao tôi có thể quên tội ác mình gây ra như thế????
Đầu tôi gào thét.
-Vậy sau này cậu có gặp lại cậu bé ấy không? -Gia Bảo nghe tôi kể không kiềm chế mà cười rống lên như phải gió.
-Tôi đâu có nhớ rõ mặt mũi cậu ta ra sao? –Tôi vuốt trán thở dài.
-Thế còn tên? Chẳng lẽ tên cũng không nhớ?
-Tên à? –Tôi nhíu mày. Kí ức mơ hồ bập bõm hiện về.
[“Tên tao là Đoàn Thế Linh, tao học lớp 2A, còn mày tên gì con nhóc kia?
“Tên tao á? Nguyễn… Nguyễn Thùy Dương…”]
-Đoàn… Thế.. Linh.. –Tôi cố đọc lên cái tên mà mình nhớ được. Ngay lập tức, người như bị điện giật. Tôi lặp lại. –Đoàn Thế Linh… Đoàn Thế Linh… Đoàn Thế Linh…
“Nghe cho kĩ đây Nguyễn Thùy Dương, tên tôi là Đoàn Thế Linh.”
Lời nói của tên Thế Linh hôm đó hiện về. Tôi há hốc mồm. Thấy trời đất sập một cái. Một màu đen thui bao trùm lấy lưng tôi.
Ôi…
Thôi xong!
***
-Nóng quá! Hai thằng này, không có pahạn sự thì cút cút ra mau, phòng thì chật mà cứ thích ních người vào. –Anh tôi đứng phắt lên đá đít Khánh và Tùng Lâm ra ngoài. Hai tên la oai oái.
-Ra nhanh, anh mày bực rồi đấy. –Anh tôi đẩy hai tên ra khỏi phfong, cửa sập lại, cuối cùng chỉ còn mỗi mình tôi và Gia Bảo. Tôi vẫn còn đang bị ám bởi tiếng quạ sa sả vì nghĩ đến cái tên Thế Linh.
-Này, Dương. –Gia Bảo lên tiếng khiến tôi giật mình thoát khỏi chùm suy nghĩ đen tối, tim rụng đi một nhịp.
-Hả? Gì thế?
-Tôi đau ở đây quá. –Gia Bảo cựa mình ngồi dậy, tay ôm lấy ngực mình, gập người lại, mặt nhăn nhó.
-Cậu có sao không? Để tôi xem nào! –Tôi hốt hoảng chạy đến, cúi mặt gần cậu ta xem.
Nhưng ngay lúc đó, Gia Bảo đưa tay ra tóm lấy cánh tay tôi rồi giật mạnh lại khiến tôi giật mình bất ngờ nghiêng hẳn người về phía cậu ta. Ngay khoảnh khắc ấy, đôi mắt Gia Bảo nhắm nhẹ lại, hàng mi dài rung rung, và lúc ấy, môi cậu ta sượt qua má tôi thật nhanh nhưng cũng đủ cho tôi cảm nhận được sự ấm áp vừa thoảng bên má. Tôi đớ người như pho tượng gỗ. Mồ hôi tràn ra. Gia Bảo thả tôi ra, cười tít mắt.
-Xin lỗi nhé, do cậu tốt bụng quá Dượng ạ…
BỐP!
-Đừng có tưởng là chú mày bị đau là bà không thượng cẳng chân hạ cẳng tay nhé!!! –Tôi gào lên. Mặt đỏ gay như ông mặt trời rồi bỏ ra khỏi phòng. Tôi phi thẳng xuống nhà nhìn anh tôi rồi nói nhanh.
-Anh Hoàng, em đi mua đồ đây, tí nữa em về,
Rồi không đợi anh tôi ư hử gì, tôi đã lao ngay ra khỏi cổng.
***
-Gia Bảo chó! Chó Gia Bảo! Ôi trời ơi… Thùy Dương, chỉ là thịt chạm thịt thôi, quên đi. –Tôi lầm bầm nói, chân loạng choạng vài bước. Bỗng nhiên, tôi ngước nhìn lên. Trước mặt tôi, cả một đám đông đang tụ tập nhau lại thành một vòng rộng, cười nói rạng rỡ.
Cái gì thế này?
Tôi nhíu mày thầm nghĩ rồi bước nhanh đến. Những cái đầu lúc nhúc chắn hết tầm nhìn tôi. Tôi nhón chân cố nhìn vào bên trong nhưng bất lực, cuối cùng lại bị đám đông bật lùi ra lại.
-Rốt cuộc cái đó là cái gì thế? –Tôi bực bội lên tiếng. Định vắt mông đi chỗ khác thì dừng lại. Ở bên kia đám đông, Thanh Tú đang đứng ở đây, vây xung quanh là những cô nàng đáng yêu. Thanh Tú cúi gằm mặt hình như không đáp, còn các cô gái ấy thì cứ liên tục múa may tay chân có vẻ như là đang muốn bắt chuyện làm quen gì gì đó. Bỗng nhiên Thanh Tú ngước mặt lên, đôi mắt cậu ta khẩn trương dáo dác nhìn quanh như muốn tìm lối thoát. Đúng rồi, cậu ta bị bệnh nhát gái mà, cứ thế này thì tội cậu ta quá. Nghĩ thế, tôi khẽ hít sâu một tiếng rồi bước nhanh chân đến chỗ Thanh Tú.
-Anh à, tham gia với em đi…
-Anh trai, anh sao vậy?
Tiếng con gái nhao nhao, quả không sai mà.
-Các cô.. –Thanh Tú lúng túng lên tiếng nhưng vẫn cố làm mặt lạnh –Tôi…
-Anh đi một mình đúng không? Đến đây rồi thì chơi nào.. –Một cô gái bạo gan lên tiếng đưa tay về phía Thanh Tú kéo lấy tay cậu ta thì tôi đã nhanh chân xen qua, ôm lấy tay Thanh Tú, rộ lên.
-Anh Thanh Tú, anh chờ em có lâu không? –Rồi tôi quay sang các cô gái kia, nhíu mày –Các cô làm gì “bạn trai” của tôi đấy?
….!!!!
Thanh Tú sững người.
Bốn cô gái kia sững người.
Không khí cũng sững người.
Chỉ có tiếng quạ đâu đây bay ngang kêu lên những tiếng “quác quác”.
Bốn cô gái bước lùi vài bước rồi lủi đi. Còn tôi với Thanh Tú vẫn nhìn nhau chòng chọc như bức tượng như thế.
Không biết bao lâu sau, cả người Thanh Tú mới giật lên. Mặt cậu ta nổ một tiếng “bùm!” lên rồi đỏ gay. Cậu giật mạnh tay ra khỏi tay tôi gào lên.
-Cậu… Cậu làm cái gì thế?
Thanh Tú nâng cao cánh tay mình lên, mặt cúi gầm lại che đi khuôn mặt đang đỏ phừng phừng của mình. Vành tai Thanh Tú đỏ lựng trông đến đáng yêu. Lúc đó tôi muốn cắn cậu ta quá, dễ thương như bé gái mới dậy thì ấy.
-Tôi vừa cứu cậu, cậu không cảm kích à? –Tôi giật giật tai cậu ta.
-Đừng! Đừng có đụng vào tôi!
Thanh Tú hoảng hốt gào lên lùi ra sau, gương mặt đỏ lại càng đỏ hơn. Thiếu đường bốc khói mù mịt.
-Thanh Tú… Cậu dễ thương quá!!! –Tôi không kiềm chế nổi rộ lên một tiếng rồi đưa hai tay cố gỡ tay cậu ta ra, tôi tò mò muốn biết cái mặt cậu ta khi không có cái gì che chắn trông sẽ đỏ đến mức nào.
-Không… Dương! Không! –Thanh Tú lắc đầu nguầy nguậy, nâng cả hai cánh tay lên che ngang mặt.
-Thôi nào, Thanh Tú. Cho tôi xem mặt cậu tí đi.
-Không, xấu hổ lắm… Dương, đừng có làm thế… -Thanh Tú ngồi phiịt xuống, úp mặt vào hai đầu gối của mình, khói bốc lên. Lúc này, tôi mới bật cười sặc sụa, chọc Thanh Tú vẫn thích nhất. Tôi ngồi xuống theo, tay vò lấy mái tóc cậu ta, cười tít mắt.
-Rồi, Thanh Tú, tôi không đùa cậu nữa đâu.
Nhưng vừa lúc đó, bỗng có một người con trai xuất hiện, trên người là bộ đồng phục, nhìn chúng tôi reo lên.
-A! Ở đây có một cặp nữa này! Hai bạn sẽ tham gia trò chơi chứ???
-Hả? Trò chơi gì? –Tôi đứng lên, mắt chớp cớp. Thanh Tú ngước phắt đầu dậy, vội vàng nói ngay.
-Đừng, Dương! Đừng có chơi!
Nhưng anh nhân viên đã nhanh nhảu hơn.
-Trò chơi dành cho các cặp đôi, có quà đấy ạ! Mọi người, tản ra một chút nào!
Ngay lập tức, đảm đông đang chắn trước mặt chúng tôi tản ra.
-Gỉai thưởng là một cặp thú nhồi bông siêu dễ thương nhé! –Anh kia hồ hởi nói ngay.
Ôi, thú nhồi bông. Trước mặt tôi, có hai con gấu bông đang ngồi cạnh nhau to và dễ thương khủng khiếp.
-Dương! Cái này chỉ dành cho các cặp đôi… -Thanh Tú nắm lấy vai tôi kéo phắt lại. Nhưng lúc đó, mặt tôi đã ghi rõ ba chữ “thú nhồi bông” thật to và đôi mắt thì long lanh đầy hình trái tim, còn miệng thì tôi không nhớ lúc đó mìh có chảy nước dãi hay không. Thanh Tú nhìn tôi, người cậu như đờ lại trong hồi lâu.
-Cậu thích chúng à? –Mãi một lúc, Thanh Tú mới lên tiếng hỏi.
Tôi sực tỉnh, gật đầu lia lịa.
Thanh Tú thở dài, rồi gương mặt lạnh đi, cậu ta đưa tay nắm lấy bàn tay tôi thật chặt, cậu ta lên tiếng.
-Vì cậu đã nói tôi là “bạn trai” của cậu, nên tôi sẽ cố gắng để câu nói đó của cậu thốt ra không trở nên vô nghĩa.
Nói rồi không kịp để tôi định thần, Thanh Tú đã nắm chặt lấy tay tôi rồi lôi nhanh vào giữa đám đông.
Lúc đó, tôi bỗng thấy lưng cậu ấy thật rộng, và mái tóc mềm ấy bỗng chốc rối tung lên đến đáng yêu.
Đám đông hò hét om sòm nhưng bước chân Thanh Tú vẫn sải dài như thế, kéo tôi vào không một chút chần chừ…