Vào những ngày đầu xuân, Annabelle nhận được hai lá thư. Cả hai đều đáng cho nàng suy nghĩ. Một lá là của Lady Winshire, bà mời nàng và Consuelo đến thăm bà vài hôm. Bà viết rằng, bà nghĩ để cho Consuelo về thăm quê nội là điều rất hay, để cô bé biết cuộc sống của tổ tiên mình ra sao. Bà hy vọng họ sẽ đến khi nào có thể được. Annabelle suy nghĩ không biết có nên đi hay không. Harry Winshire còn để lại trong óc nàng hình ảnh khủng khiếp của y, mặc dù điều mẹ y nói là sự thật, vấn đề này không phải vì Harry, mà vì Consuelo và bà nội bé đã gặp nhau. Nàng có cảm giác chắc Consuelo rất thích đi thăm bà.
Bức thư thứ hai là của người đàn ông làm việc ở ngân hàng của bố nàng, người này hiện đang giải quyết công việc cho nàng. Nàng thường được ông ta gửi tiền qua Pháp để chi tiêu, những vốn liếng kếch sù của nàng vẫn còn ở Mỹ. Lâu rồi, bây giờ là lần đầu tiên ông ta hỏi nàng muốn tính sao về ngôi nhà ở Newport. Nàng không ở đấy đã mười năm, nhưng nàng không có lòng dạ nào để bán nó đi. Nàng có quá nhiều kỷ niệm trong ngôi nhà ấy, thế nhưng nàng không muốn về đấy, dù chỉ để thăm nó. Và đấy cũng là phần thừa kế của Consuelo, ngoài tài sản của Lady Winshire để lại, vì bố của Consuelo có phần của mình.
Người làm việc ở ngân hàng viết cho nàng rằng có người trả mua ngôi nhà với giá rất cao. Blanche, William và các gia nhân khác vẫn còn ở đấy, chăm sóc ngôi nhà và họ không hy vọng gì sẽ thấy nàng trở lại. Nàng không thể nói họ nghĩ sai. Từ lâu rồi nàng không muốn về. Thỉnh thoảng nàng nhớ nhà, nhưng nàng nghĩ rằng nếu nàng trở về, dù để thăm, nàng cũng sẽ khổ tâm vì bị mọi người tẩy chay. Không có ai ở đấy đến gặp nàng. Nàng sợ nếu trở về, những vết thương cũ sẽ gỉ máu, những vết thương đó là sự mất mát người thân trong gia đình, ngay cả chuyện về Josiah. Nàng không muốn sống lại nỗi đau ấy. Nhưng nàng cũng không muốn bán ngôi nhà, mặc dù nàng biết giá bán ngôi nhà rất cao. Nàng không biết phải tính sao.
Trước hết, nàng nghĩ đến lời đề nghị của Lady Winshire và tối đó nàng nói với Consuelo về việc này. Cô bé nghe xong rất mừng, muốn đi ngay. Thật kỳ lạ là Annabelle cũng muốn. Nàng nghĩ họ đi xa là điều rất tốt. Consuelo đã xin nàng đi Deauville chơi, nhưng nàng không muốn đến đấy sau khi đã chia tay với Antoine. Hình như ở đâu nàng cũng gặp phải kỷ niệm đau buồn và nàng muốn xa lánh những bóng ma ấy.
Ngày hôm sau, nàng viết thư trả lời Lady Winshire, nàng nói họ muốn đến thăm bà. Lady Winshire liền viết thư cho nàng ngay, đề nghị chọn ngày gặp nhau. Cuối cùng, họ chọn ngày cuối tuần vào sinh nhật của Consuelo. Bé sắp được bảy tuổi. Thời tiết lúc ấy cũng đỡ hơn. Annabelle đến văn phòng nhờ Hélène mua vé và vạch kế hoạch để đi. Họ sẽ đi xe lửa đến Calais, qua eo biển Channel đến Dover. Bà Winshire nói rằng bà sẽ cho người đón họ ở đó. Ở đó về nhà chỉ cần đi xe hơi hai giờ thôi.
Khi tới ngày cuối tuần đã được ấn định, Consuelo rất háo hức đến nỗi đứng ngồi không yên. Họ để Brigitte ở lại Paris để cô ta vui chơi với người bạn trai mới. Annabelle lên xe lửa, mang hai cái vali, dẫn Consuelo theo. Họ ở trong toa hạng nhất do Hélène đã mua vé đặt chỗ trước. Đây là chuyến du lịch lớn nhất của Consuelo kể từ khi họ đến Paris và chuyến đi chơi cuối tuần ở Deauville với Antoine. Họ không nói đến y. Dù tuổi còn nhỏ, nhưng Consuelo cũng hiểu rằng vấn đề rất đau đớn cho mẹ và bé cố tránh không đề cập đến. Annabelle có gặp y một lần ở bệnh viện, vừa mới thấy y, nàng liền quay người lánh mặt và chạy lên tầng phía sau để thăm bệnh nhân của mình. Nàng không muốn nói chuyện lại với y. Sự phản bội của y thật quá lớn.
Khi tàu rời khỏi nhà ga Gare du Nord, Consuelo sung sướng nhìn mọi vật xung quanh và Annabelle mỉm cười. Họ ăn bữa trưa tại toa nhà hàng “giống các bà lớn” như lời Consuelo đã nói, rồi họ nhìn cảnh vật hai bên, cho đến khi bé ngủ trên lòng mẹ. Annabelle dựa đầu vào ghế, nghĩ đến mấy tháng qua. Thời gian đó thật kinh khủng, như thể Antoine đã lấy đi không những giấc mơ mà y đã đem đến cho nàng, mà còn cả hy vọng của nàng rằng mọi việc sẽ khác trước.
Nàng cảm thấy như mình luôn bị trừng phạt bởi quá khứ. Nàng là nạn nhân bởi quyết định của người khác, của sự yếu đuối và sự dối trá. Nàng nghĩ cần phải tránh xa cái cảm giác ấy, như thể sự thật sẽ không bao giờ được sáng tỏ và thanh danh của nàng sẽ không được tẩy rửa. Từ khi ấy đến giờ, dù nàng đã cố gắng hết mình, đã ra sức minh oan, nhưng những tội lỗi do người khác gán cho mình cứ đeo đẳng bám lấy nàng như hình xăm không tẩy xóa được trên người. Dù nàng là một người mẹ hiền, là một bác sĩ giỏi, là công dân tốt, nhưng quá khứ của nàng vẫn bị phủ một lớp màn đen tối và Consuelo còn bị tệ hơn thế nữa. Chỉ có Antoine mới dám nói ra lời ấy, thật là nhẫn tâm đối với một đứa bé thơ ngây.
Hơn ba giờ sau, họ đến Calais và xuống tàu thủy. Annabelle sợ hãi khi phải xuống tàu. Nàng từng đi biển, nhưng eo biển Channel thường nổi sóng lớn, nàng sợ Consuelo sẽ say sóng. Nhưng hóa ra Cosuelo rất thích cảnh biển động. Chiếc phà càng nhào lên nhào xuống trên mặt biển đầy sóng lớn bao nhiêu, cô bé càng reo cười, sung sướng bấy nhiêu. Khi họ đến Dover ở bên kia bờ eo biển, Annabelle cảm thấy mệt nhoài, còn Consuelo tỏ ra sung sướng vô cùng. Cô bé nhảy lên khỏi phà, một tay nắm tay mẹ, tay kia nắm con búp bê bé thích nhất.
Người tài xế của Lady Winshire với chiếc xe Rolls cổ đang đợi họ trên bến phà như đã hứa. Xe chạy hai giờ qua vùng đồng quê trải dài êm ả với những nông trại, bò và đồng cỏ mênh mông, thỉnh thoảng có những lâu đài cổ. Như Consuelo đã nói, đây là chuyến phiêu lưu kỳ thú. Khi họ lên khỏi phà, Annabelle cũng thấy vui như con gái, nàng thích thưởng thức cảnh vật trải dài trước mắt.
Nhưng cả hai đều không ngờ dinh cơ của Winshire rộng lớn và ngôi nhà đồ sộ lộng lẫy như vậy. Trên con đường xe chạy vào nhà, cây cổ thụ mọc hai bên. Ngôi nhà là tài sản riêng của Lady Winshire, không kể nhà của ông bá tước đã quá cố. Ngôi nhà được xây vào thế kỷ mười sáu, còn rất tốt và đẹp. Những chuồng ngựa lớn, sạch sẽ, đẹp hơn những ngôi nhà khác rất nhiều. Lúc trẻ, Lady Winshire cưỡi ngựa giỏi có tiếng, bây giờ vẫn còn thích giữ một dãy chuồng để nuôi những con ngựa đẹp, hàng ngày có nhiều người chăm sóc ngựa và cưỡi chúng.
Bà chào đón họ trên thềm nhà, vẻ cao lớn hơn trước nhiều, người mặc chiếc áo dài xanh đậm, mang giày đi bộ chắc chắn, đeo ngọc trai như trước và đội cái mũ lớn khác. Bà huơ chiếc gậy bạc như huơ cây gươm, chỉ vào những cái vali của hai mẹ con và nhờ người tài xế đưa giúp chúng lên phòng của họ. Sau khi đã ôm ghì cả Annabelle lẫn Consuelo, bà tươi cười mời hai mẹ con theo bà vào nhà. Consuelo mở to mắt nhìn quanh với vẻ kinh ngạc.
Trên hành lang dài bất tận treo chân dung của những người trong gia đình, trông rất nghiêm trang. Có phòng khách rộng với ngọn đèn chùm tuyệt đẹp, có thư viện chứa vô số sách cổ, phòng nhạc có hai cây đàn hạc và cây dương cầm rất lớn. Phòng ăn kê chiếc bàn dài đủ chỗ ngồi cho bốn mươi người trong những buổi tiệc chiêu đãi. Có rất nhiều phòng tiếp tân, họ đi mãi cho đến khi tới một phòng khách nhỏ, ấm cúng, nơi chủ nhân rất thích ngồi để nhìn ra vườn. Khi Annabelle nhìn xung quanh, nhìn vẻ lộng lẫy của ngôi nhà, nàng nghĩ thật khó tin người trưởng thành tại một nơi như thế này lại đi cưỡng hiếp phụ nữ và dọa giết nếu họ nói ra. Có ảnh của cả hai người con trai nhà Winshire để trên bệ lò sưởi nơi họ đang ngồi. Sau khi họ đã uống trà ăn bánh có hình khôi với kem và mứt, Lady Winshire yêu cầu một cô hầu đưa Consuelo ra chuồng ngựa xem. Bà đã cho chuẩn bị một con ngựa nhỏ đem đến đây, nếu bé muốn cưỡi thử chơi thì cứ cưỡi. Khi Consuelo đã đi xem ngựa rồi, Annabelle cảm ơn bà đã đón tiếp họ rất nhiệt tình và dối xử tốt với hai mẹ con.
- Tôi phải đối xử như vậy mới có thể bù đắp lại được tội lỗi của con trai tôi, - bà đáp. Annabelle cười, nàng không nghĩ bà phải có trách nhiệm về hành động tội lỗi của con mình. Và làm sao mà xem họ có tội khi Consuelo dễ thương như vậy, cho dù cô bé ra đời như thế nào. Nàng nói nhiều về vấn đề này với Lady Winshire. Bà cảm ơn Annabelle vì nàng rất rộng lượng. Bà nói con trai bà không xứng đáng được hạnh phúc như thế, nhưng bà rất thương con. Bà buồn bã thú nhận rằng con bà rất bạo ngược, được nuông chiều nên hư hỏng.
Họ nói chuyện một lát rồi ra vườn chơi và một lát sau, người chăm sóc ngựa xuất hiện, dẫn Consuelo ngồi trên lưng con ngựa nhỏ. Cô bé trông rất sung sướng. Rõ ràng bé đang được hạnh phúc, nhờ mới tìm ra bà nội. Lady Winshire hỏi Annabelle có muốn cưỡi ngựa không. Nàng đáp từ lâu không cưỡi ngựa, nhưng sáng mai nàng có thể cưỡi chơi. Từ khi rời khỏi Hoa Kỳ, nàng từ giã cuộc sống sa hoa sung túc. Annabelle nghĩ rằng cưỡi ngựa lại chắc sẽ rất vui. Khi còn nhỏ, nàng thường cưỡi ngựa, nhất là trong các kỳ nghỉ hè ở Newport.
Sau khi Consuelo và người giữ ngựa đã về chuồng ngựa, Annabelle nói rằng nàng đang tính đến chuyện bán ngôi nhà ở Newport.
- Tại sao cô bán nó đi? - Bà già hỏi, vẻ bất bình. Cô nói ngôi nhà ấy gia đình cô đã ở nhiều thế hệ rồi. Nếu ngôi nhà ấy là di sản của tổ tiên để lại, thì cô nên giữ lấy nó, không nên bán đi.
- Chắc tôi sẽ không về lại quê nhà. Tôi đi đã mười năm rồi. Ngôi nhà để trống, không ai ở, chỉ có năm gia nhân ở thôi.
- Cô phải về chứ, - Lady Winshire cương quyết nói. - Đấy cũng sẽ là tài sản của Consuelo. Nó có quyền thừa hưởng từ cô, từ chúng tôi, đấy là quyền thừa kế của nó, ngày nào đó tất cả sẽ là của nó. Như là quyền của cô vậy. - Annabelle nghĩ rằng, dĩ nhiên họ sẽ không được thừa hưởng tài sản của Harry, nhưng nàng không nói ra ý ấy với mẹ của y. Bà thừa biết thế, nên bà nói tiếp: - Cô không thể chối bỏ cương vị ấy được. Consuelo sẽ biết hết mọi việc. Rồi đến lúc nào đấy, cô sẽ đưa nó về thăm quê chứ.
- Chuyện ấy đối với tôi chấm hết rồi, - Annabelle nói, vẻ ương ngạnh. Bà Winshire lắc đầu.
- Đối với nó, bây giờ mới bắt đầu cuộc đời. Nó cần Paris rất nhiều, như cô vậy. Nó cần lịch sử của chúng ta hòa trộn nhau để tạo cho nó một bó hoa thơm.
- Tôi đã có phần tài sản rất lớn rồi. Tôi có thể mua được bất động sản lớn ở Pháp. - Nhưng nàng không mua. Nàng chỉ mua ngôi nhà rất khiêm tốn ở quận 16. Nàng không có gì trên đất Pháp, nhưng có Consuelo ở đấy, nàng rất hài lòng. Nàng sung sướng vì có bé bên mình.
- Tôi nghĩ cô có thể làm được việc ấy. - Bà ta đã đoán đúng. Annabelle đã thừa hưởng của bố một gia tài kếch sù, của mẹ nàng một phần hơi ít hơn và trong nhiều năm qua nàng không chi tiêu nhiều. Nàng không dùng tài sản ấy để chạy theo nếp sống mới, không dùng khi làm bác sĩ và nàng đã thận trọng không để cho ai biết mình thừa hưởng một gia tài lớn trong suốt mười năm qua. Điều này nói lên đức tính cao quí của nàng, nhưng bây giờ nàng đã 32 tuổi, đủ lớn để tận hưởng số tài sản đó.
Bỗng Lady Winshire quay qua cười với nàng và nói:
- Tôi hy vọng cả hai sẽ đến thăm tôi luôn. Thỉnh thoảng tôi có đi London chơi, nhưng hầu hết thời gian tôi đều ở đây. - Đây là trang trại của gia đình người chồng đã quá cố của bà. Khi không có Consuelo bên cạnh, bà nghĩ rằng cần nói cho Annabelle biết. Bà không biết nói như thế này còn sớm không, nhưng bà đã có ý ấy trong đầu. - Vì cô và bố của Consuelo không thành hôn với nhau, nên tôi nghĩ rất nhiều về trường hợp của cháu bé. Khi bé khôn lớn, vấn đề này sẽ trở thành một gánh nặng cho nó. Cô không thể nói dối với nó mãi và một ngày nào đấy sẽ có người nói cho nó biết. Tôi đã nói chuyện với các luật sư của tôi, họ cho biết biện pháp tôi nhận nó làm con nuôi thật vô nghĩa và nó là con gái của cô. Rủi thay là Harry không cưới cô trước khi chết. Nhưng tôi chính thức công nhận nó, việc này dù sao cũng làm cho vấn đề được cải thiện tốt hơn và nó có thể thêm tên họ của chúng tôi vào tên họ của cô, nếu cô chấp nhận việc này, - bà thận trọng nói. Bà không muốn xúc phạm đến mẹ của cháu bé, nàng đã hết sức can đảm gánh lấy hết trách nhiệm cho mình. Nhưng Annabelle cười với bà. Từ khi nàng bị Antoine sỉ nhục thậm tệ, nàng bắt đầu ý thức đến vấn đề này rất rõ, nhất là khi y gọi Consuelo bằng từ “con hoang”. Nghĩ đến đó, nàng vẫn đau đớn mãi.
- Tôi nghĩ ý kiến của bà rất tuyệt, - Annabelle trả lời với vẻ biết ơn. - Làm thế sẽ giúp nó giải quyết được nhiều vấn đề dễ dàng hơn sau này.
- Cô không phản đối chứ? - Lady Winshire có vẻ vui sướng.
- Tôi rất thích ý kiến của bà. - Nàng sẽ ghép họ Winshire với họ nàng, chứ không lấy tên của người con trai hư đốn của bà. - Như thế cháu bé sẽ được gọi là Consuelo Worthington - Winshire, hay ngược lại, tùy bà thích như thế nào cũng được.
- Tôi nghĩ Worthington - Winshire là tốt rồi. Khi nào cô thích, tôi sẽ nhờ luật sư của tôi làm hồ sơ giấy tờ chứng nhận. - Bà tươi cười nói và Annabelle cúi người tới ôm ghì bà ta.
- Bà rất tốt với chúng tôi, - Annabelle nói với vẻ biết ơn.
- Tại sao tôi không tốt được? - Bà thẳng thắn đáp. - Tôi thấy cô là người phụ nữ, người mẹ tuyệt vời. Mặc dù cô gặp nhiều chuyện khó khăn, nhưng cô vẫn cố gắng để trở thành bác sĩ. Và tôi nghe nhiều người nói lại rằng cô là một bác sĩ giỏi. - Vị bác sĩ riêng của bà đã bí mật thăm dò, nhờ những người quen biết sống ở Pháp cho biết. - Mặc dù cô bị con trai tôi đối xử tồi tệ, nhưng cô không nuôi hận thù, không trút hết tội lỗi của nó lên đầu đứa bé, hay trách móc tôi. Tôi không biết cô có hận nó không và tôi không biết nếu tôi ở vào hoàn cảnh của cô, tôi có hận không. Cô là người đáng kính, có trách nhiệm, giỏi giang, làm việc hết mình. Trong lúc chiến tranh, cô đã làm việc quên mình như người dân trong thành Troie. Cô đã một mình tự lập thân, không ai giúp đỡ. Cô đã can đảm chấp nhận có con ngoại hôn và nuôi con với tình thương yêu vô bờ. Nghĩ đến hành động của cô, tôi chỉ biết kính trọng và khâm phục. Thực vậy, tôi thấy cô là người rất đặc biệt, tôi rất tự hào vì đã quen biết cô. - Nghe bà nói, nước mắt Annabelle chảy ra. Lời bà rất trái ngược với lời Antoine đã nói.
- Ước gì mọi người có thể nhìn nhận vấn đề này như bà, - Annabelle buồn bã đáp. - Mọi người đều xem tôi là người có lỗi, ngoại trừ bà. - Nàng kể cho bà nghe bí mật của đời mình, đó là chuyện nàng bị chồng ly dị, rồi sau đó nàng mới từ bỏ đất Mỹ để ra đi. Nàng nói với bà lý do tại sao nàng ra đi. Câu chuyện đã làm Lady Winshire khâm phục nàng thêm.
- Câu chuyện thật kỳ lạ. - bà nói sau khi suy nghĩ một lát. Bà không tỏ ra sửng sốt khi nghe nàng kể, nhưng câu chuyện hôn nhân của Annabelle với Josiah chỉ làm cho bà cảm thấy thương xót nàng. - Anh ta thật điên rồ khi nghĩ rằng làm thế sẽ thành công.
- Tôi nghĩ anh ấy tin rằng mình sẽ thành công, nhưng rồi tôi nhận ra việc đó là không thể. Bạn của Josiah luôn ở bên cạnh anh ấy. Việc này chắc làm cho vấn đề càng khó khăn cho anh ấy hơn.
Lady Winshire lắc đầu, nói:
- Người đời nhiều khi thật điên. Việc anh ta nghĩ rằng ly dị cô sẽ không làm ô danh tiếng tăm của cô quả là một ý nghĩ điên rồ. Hành động giải phóng cô để cô lấy chồng khác là việc rất tốt, nhưng viện lý do cô ngoại tình để ly dị là việc làm chỉ đẩy cô vào hang sói mà thôi. Chẳng khác nào anh ta trói cô vào cọc rồi thiêu cô trước mặt quần chúng. Thực vậy, đàn ông nhiều khi rất ngu ngốc và ích kỷ. Tôi nghĩ cô khó mà thanh minh được hoàn cảnh của mình. - Annabelle lắc đầu. - Cô phải nhủ mình rằng cô không quan tâm mới được. Chỉ có như vậy mới được việc thôi.
- Việc ấy sẽ không ngăn chặn người ta xua đuổi tôi, - Annabelle buồn bã nói. - Và xua đuổi Consuelo.
- Cô quan tâm đến những người ấy à? - Lady Winshire hỏi. - Nếu họ nhỏ nhen đến độ cư xử với cô và với đứa bé như thế, tức là họ không tốt, nếu không muốn nói là có ác tâm. Annabelle kể cho bà nghe chuyện của nàng với Antoine vừa xảy ra, bà nổi giận và nói: - Tại sao hắn dám nói với cô những lời như thế? Đúng hắn là con người nhỏ mọn, ác độc, chứ không phải hạng người tự cho mình là đúng của giai cấp gọi là quí tộc nữa. Chắc hắn đã làm cô khổ sở lắm. Cô không cho hắn trở lại là đúng. Hắn không đáng để cô thương yêu. - Nghe bà nói, Annabelle cười, nàng đồng ý với bà. Nàng buồn cho chuyện đã xảy ra, nhưng khi đã biết rõ con người thực của Antoine, nàng không nhớ y nữa. Nàng chỉ nhớ giấc mơ mà nàng đã hy vọng nàng và y trở thành vợ chồng, sống hạnh phúc, nhưng rõ ràng giấc mơ không bao giờ trở thành hiện thực. Đấy chỉ là một ảo ảnh. Lời lẽ xấu xa và hành động tồi tệ của y đã biến những giấc mơ đẹp thành ác mộng. Dù chuyện người đời gán cho nàng đúng hay sai, y cũng chỉ muốn tin vào điều xấu, điều sai mà thôi.
Vừa khi ấy Consuelo nhảy vào phòng, cô bé rất hưng phấn vì đã xem ngựa trong chuồng và đã cưỡi con ngựa nhỏ đi chơi. Và khi thấy phòng mình, bé lại càng phấn khích hơn nữa. Căn phòng rộng, đầy ánh nắng mặt trời, được trang hoàng bằng the và lụa có in hoa, nằm kề bên phòng của mẹ bé, phòng này cũng giống phòng của bé. Và hôm đó, khi ăn tối, họ nói cho bé biết bé có tên mới bằng hai họ ghép lại.
- Tên này có vẻ khó đánh vần, - Consuelo nói một cách rất ngộ nghĩnh nên cả mẹ và bà nội bé đều cười.
- Con sẽ quen thôi, - mẹ bé nói. Nàng rất biết ơn bà Winshire, vì bà đã lo chu đáo về mặt pháp lý cho cô bé. Việc này sẽ tránh cho bé bị người đời gọi là đồ con hoang, giống như Antoine vậy.
Sau khi ăn xong, họ chơi bài và cuối cùng cả ba người đi ngủ. Consuenlo đã buồn ngủ, bé ngồi dựa đầu lên mẹ, thiu thiu ngủ. Rốt cuộc, bé nằm ngủ trên giường của Annabelle. Sáng hôm sau, khi mặc áo quần xong, bé ra thẳng nhà kho ở chuồng ngựa.
Hai người phụ nữ nói chuyện với nhau thoải mái cả ngày, nói về đủ đề tài, từ chính trị cho đến y học và văn chương. Bà bá tước thông minh và đọc sách rất nhiều. Câu chuyện trao đổi giữa họ khiến nàng nhớ đến những lần nói chuyện giữa nàng với mẹ nàng. Nàng nhớ mãi câu chuyện của họ vào đêm đầu tiên, bà khuyên nàng đừng để cho những thứ người đời gán cho nàng ám ảnh tâm trí nàng, vì điều ấy bất công đối với nàng. Suốt cả ngày cuối tuần, bà nhắc mãi rằng nàng là người phụ nữ tuyệt vời. Lời bà khiến cho Annabelle cảm thấy tự hào, chứ không phải kẻ hạ tiện như khi nàng rời bỏ New York. Lời của Antoine cũng tệ như miệng lưỡi của những người độc ác ở New York và còn tệ hơn nữa, vì lời ấy xuất phát từ cửa miệng người nàng yêu và tin là yêu nàng.
Vào ngày cuối cùng, lúc ăn trưa ở ngoài vườn, bà nội Consuelo tặng cho bé một món quà rất tuyệt. Khi gia nhân đang phục vụ bánh sinh nhật của Consuelo, thì người giữ ngựa bước đến, cầm trên tay cái hộp đựng mũ có dải nơ lớn màu hồng. Cả Consuelo và mẹ bé đều nghĩ bà tặng cho bé cái mũ cưỡi ngựa để khi về nhà bé đội. Bỗng Annabell thấy cái hộp rung nhẹ, nàng liền nghĩ có cái gì khác ở trong đó. Người giữ ngựa cầm chặt cái hộp trong khi Consuelo mở cái nơ, rồi cẩn thận mở nắp hộp ra. Cô bé vừa mở xong, một khuôn mặt nhỏ đen nhìn bé, rồi con vật nhảy ra khỏi hộp, nhảy vào trong tay bé. Con vật là một chú chó con có màu nâu vàng pha chút đen, vui đến nỗi không biết nói gì, thì con chó nhỏ đã liếm mặt bé. Cả hai người phụ nữ đều cười với bé, Consuelo liền quay qua bà nội, bá hai tay quanh cổ bà.
- Cảm ơn bà! Bà quá tuyệt vời! Cháu đặt tên cho nó là gì?
- Tùy cháu, cưng ạ. - Lady Winshire tươi cười đáp. Cô cháu nội bất ngờ này đã trở thành niềm vui lớn cho đời bà. Khi Consuelo và mẹ cô ra xe để về Dover, lên tàu thủy rồi đi xe lửa về Paris, mọi người đều buồn, bịn rịn trong giây phút chia tay. Lady Winshire nhắc họ nhớ trở lại thăm bà. Consuelo cám ơn bà về con chó nhỏ, con chó vẫn chưa có tên, nhưng nó rất háo hức vì được đi theo họ. Bà Winshire nhắc với Annabelle rằng, ngay khi giấy tờ về Consuelo làm xong, bà sẽ gửi đến cho nàng ngay.
Khi xe rời bánh, bà đứng trên thềm nhà vẫy tay chào họ. Consuelo chơi với con chó trên suốt đường về lại Paris. Bé nói với mẹ rằng đây là món quà sinh nhật tuyệt vời nhất bé từng có và nó cũng tuyệt cho Annabelle nữa.
Hôm sau khi về nhà, Annabelle viết thư cho các luật sư để nói với họ đừng bán ngôi nhà ở Newport. Và sáng hôm sau, khi đến văn phòng làm việc nàng nhờ Hélène đăng ký vé tàu thủy để đi New York vào tháng sáu, về lại Paris vào tháng bảy. Nàng nhớ nằm lòng lời khuyên của Lady Winshire.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT