Cuộc sống với Antoine trong những tuần, những tháng tiếp theo đối với Annabelle như là giấc mơ cho cả hai. Chàng ở với nàng và Consuelo vào những ngày cuối tuần. Chàng để cho Annabelle xem một vài trường hợp về bệnh nhân của chàng. Nàng tham khảo ý kiến của Antoine về nhiều bệnh nhân của mình, thỉnh thoảng còn nghe theo ý kiến của chàng nữa. Chàng mời nàng đi ăn tại tất cả các nhà hàng ngon nhất ở Paris và sau đó khiêu vũ với nàng. Khi thời tiết trở lạnh, họ đi bộ lâu hơn trong những công viên. Chàng đưa nàng vào thăm điện Versailles, khi những bông tuyết đầu tiên rơi xuống, họ nắm tay nhau và hôn nhau. Những giây phút bên nhau của họ rất thần tiên, không người đàn ông nào tốt và đáng yêu đối với nàng như thế, ngay cả Josiah cũng không. Mối liên hệ với Antoine chín chắn hơn, chứ không chỉ dừng lại ở tình yêu, vì họ có chung nghề nghiệp. Lúc nào chàng cũng có những cử chỉ thận trọng, đến gặp nàng lúc nào chàng cũng đem hoa tặng và cho Consuelo con búp bê rất đẹp, chưa bao giờ nàng thấy. Và chủ nhật nào họ cũng đến chơi với gia đình chàng. Annabelle cảm thấy như thể nàng và Consuelo là con nuôi của gia đình; lúc nào họ cũng niềm nở, tay bắt mặt mừng.

Nàng chuẩn bị chu đáo buổi tiệc mừng lễ Tạ ơn để mời chàng, ăn gà tây với tất cả những phụ gia, cố giải thích về ngày lễ cho chàng hiểu. Nghe xong, Antoine nói rằng chàng rất cảm động. Họ chia vui cùng gia đình chàng vào tối Giáng sinh và mọi người đều tặng họ quà. Nàng mua tặng mỗi người một món quà rất có ý nghĩa, tặng bà mẹ cái khăn quàng casơmia ấm áp, tặng các anh chàng những cây bút vàng đẹp đẽ, tặng bố chàng cuốn sách viết về y học ấn bản lần đầu quí hiếm, tặng các bà chị dâu của chàng những chiếc áo len tay dài xinh xắn và tặng đồ chơi cho các con họ. Họ cũng rất rộng lượng với nàng.

Vào ngày Giáng sinh, nàng mời tất cả gia đình chàng đến nhà nàng, để cám ơn họ đã mời nàng và Consuelo đến chơi vào những ngày chủ nhật. Antoine chưa chính thức tuyên bố gì, nhưng rõ ràng chàng đã tính đến chuyện lâu dài. Chàng đã vạch kế hoạch sẽ cùng nàng thực hiện vào mùa hè sắp đến. Hélène thường trêu nàng về việc này.

- Tôi đã nghe chuông nhà thờ báo hiệu đám cưới! - Bà ta cười nói. Bà ta nghĩ rằng nàng thích Antoine và anh ta rất tuyệt cho Annabelle. Nàng có vẻ rất hạnh phúc.

Vào tối giao thừa, chàng đưa nàng đi khiêu vũ ở khách sạn Hotel de Grallon. Đến nửa đêm, chàng hôn nàng rất dịu dàng và nhìn thẳng vào mặt nàng. Rồi bỗng chàng quì xuống một đầu gối, ngước mắt nhìn nàng với ánh mắt say đắm. Nàng mặc áo dài dạ hội bằng xa tanh màu trắng thêu hình chuỗi hạt bằng bạc, nhìn xuống chàng với đôi mắt kinh ngạc. Chàng trang trọng nói với giọng đầy cảm xúc:

- Annabelle, em bằng lòng cho anh hân hạnh được kết duyên cùng em không? - Không có ai yêu cầu kết duyên cùng nàng hết, nàng rưng rưng nước mắt, gật đầu và đáp muốn. Chàng đứng lên, ôm nàng vào lòng, mọi người trong hộp đêm gần nàng đều hoan hô chào mừng. Đến đâu họ cũng là đôi uyên ương quí phái, một cặp xinh đẹp, tài sắc vẹn toàn. Họ không hề giận nhau và chàng luôn luôn tốt, yêu thương nàng.

Họ công bố cho gia đình chàng biết vào ngày năm mới rằng họ đã đính hôn. Mẹ chàng khóc và hôn cả hai người, mở sâm banh ăn mừng. Tối đó họ nói cho Consuelo biết. Sau khi cưới, chàng sẽ dọn đến ở với nàng và họ đã nói đến chuyện có con. Chàng thích chuyện này nhất, và nàng cũng vậy. Lần này chắc mọi việc sẽ êm xuôi và nàng sẽ không còn cô độc nữa. Nàng phải có hôn nhân như thế này từ lâu mới phải, nhưng nàng đã phải chờ mãi cho đến bây giờ. Lần này, mọi việc về hôn nhân rất hoàn hảo. Họ chưa ngủ với nhau, nhưng chàng rất đa cảm và dam mê nàng nhưng nàng không hề biết về điều này.

Điều duy nhất làm cho nàng bối rối, là Antoine không hề biết gì về quá khứ của nàng. Nàng không nói cho chàng biết về Josiah, về cuộc hôn nhân của họ, về việc ly dị, tại sao anh ly dị nàng, hay về lý do tại sao nàng bỏ New York ra đi. Nàng không nói cho chàng biết rằng nếu nàng không đi, nàng sẽ bị mọi người ở đấy khinh bỉ, rẻ rúng vì chuyện đáng tởm, vì không ai biết chuyện bí mật của Josiah và nàng không nói ra cho mọi người biết. Nàng sẽ không bao giờ nói.

Chàng không biết gì về việc nàng có thai Consuelo, về việc nàng bị Harry Winshire cưỡng hiếp tại Villera Cotterêts. Mới đầu nàng thấy không có lý do gì để nói cho chàng biết về chuyện này. Khi họ đã gần gũi nhau hơn, nàng muốn chàng biết và nghĩ rằng chàng nên biết, nhưng không có lúc nào thuận tiện để nói. Bây giờ chàng đã cầu hôn nàng, nàng đã chấp nhận, nàng cảm thấy lúng túng trong việc nói cho chàng biết và tình hình có vẻ quá trễ. Nhưng Annabelle là người trọng danh dự, nên nàng nghĩ phải nói cho chàng biết. Chàng không biết thì hay thật đấy, nhưng cho dù chàng không biết nàng vẫn cảm thấy có bổn phận phải nói cho chàng biết sự thật. Nàng đã bị một người cưỡng hiếp, bây giờ lại lấy một người khác. Và một việc khác nữa ngoài việc nàng bị hiếp là nàng còn trinh sau mấy năm lấy chồng. Nàng đã 31 tuổi, lấy chồng hai năm, không làm tình với người đàn ông nào, chỉ bị cưỡng hiếp một cách tàn bạo trên bậc thềm đá trong đêm tối. Annabelle thấy việc chàng nên biết sự thật này là điều quan trọng. Nàng sống ra sao, cuộc sống của nàng như thế nào là một phần trong cuộc đời nàng. Dù cả hai chuyện này buồn đến đâu, nàng cũng tin rằng chàng rất muốn biết.

Hôm sau ngày đầu năm, họ bàn đến chuyện đám cưới. Vì chàng chưa hề lấy vợ, nên chàng muốn làm đám cưới lớn, chàng lại có nhiều bạn bè. Nàng lại thích đám cưới nhỏ, vì nàng là “góa phụ” và nàng có rất ít bạn bè, không có ai thân thích ngoài Consuelo. Nhưng nàng muốn làm cho chàng sung sướng, làm bất cứ cái gì mà chàng cho là tuyệt hảo.

Khi ăn xong bữa trưa tại quán Le Pré Catalan ở công viên Bois de Boulogne, họ nói đến chuyện lập danh sách khách mời và chọn địa điểm, sau đó họ đi tản bộ chơi. Thời tiết khô lạnh và trong sáng. Nàng quàng cánh tay chàng khi đi, bỗng nàng nghĩ rằng bây giờ là lúc thích hợp để nói chuyện đó, dù nàng muốn hay không. Nếu chàng không biết gì về quá khứ đời nàng, thì họ không nên nói nhiều về việc đám cưới, về việc họ muốn có bao nhiêu đứa con. Nàng nghĩ dù nói ra sẽ có điều bất lợi cho nàng, nhưng vì danh dự, nàng phải nói hết sự thật cho chàng biết.

Hai người đi trong im lặng một lát, rồi nàng quay qua chàng với vẻ mặt nghiêm trọng:

- Em muốn nói cho anh biết vài chuyện quan trọng, - nàng nói nhỏ. Nàng cảm thấy bồn chồn khó chịu, nhưng nàng lại muốn trấn an mình, giữ bình tĩnh để nói.

- Chuyện gì mà quan trọng? - Chàng cười hỏi. Chàng đang là người hạnh phúc nhất trên đời.

- Chuyện quá khứ của em.

- Phải. Dĩ nhiên phải nói. Để có tiền trả tiền học ở trường y, em phải làm vũ công ở quán Folies Bergère. Phải không?

- Không phải. - Nàng cười. Thật tuyệt khi nghĩ đến chuyện chàng sẽ làm cho nàng cười suốt đời.

Họ đi qua chiếc ghế dài, nàng đề nghị họ ngồi xuống. Họ ngồi xuống ghế, chàng quàng tay quanh vai nàng, kéo nàng vào gần mình. Nàng thích chàng làm thế. Lần đầu tiên trong đời, nàng cảm thấy được thương yêu, che chở và bình an.

- Có vài chuyện trong quá khứ của em mà em chưa nói cho anh biết, - nàng thành thật nói. - Em nghĩ chúng chẳng quan trọng gì, nhưng em muốn anh biết. - Nàng hít mạnh vào người và cảm thấy khó nói, chứ không dễ như nàng đã nghĩ. - Trước đây em đã có chồng một lần rồi.

Chàng cười toe toét.

- Phải, em yêu, anh biết rồi.

- Nào, không phải như anh biết đâu, như người em nói.

- Chuyện này có vẻ bí mật đấy.

- Bí mật thật. Hay đấy là chuyện bí mật của em. Chuyện lâu rồi. Em đã thành hôn với người đàn ông tên là Josiah Millbank, khi ấy em 19 tuổi và sống ở New York. Anh ấy làm việc cho ngân hàng của bố em. Em nhớ là có lẽ anh ấy cảm thấy thương hại em khi bố và anh trai Robert của em mất. Anh ấy giống như người bạn của em thì đúng hơn, anh ấy lớn hơn em 19 tuổi. Một năm sau khi bố và anh em mất, anh ấy hỏi cưới em. Anh ấy thuộc một gia đình đáng kính và anh cũng vậy. Lúc ấy, chuyện này rất có ý nghĩa. Bọn em cưới nhau và không có chuyện gì xảy ra.

- Nghĩa là, nói một cách thẳng thừng, bọn em không làm tình. Em cứ nghĩ rằng có cái gì đó trong em sai trái. Chuyện ấy không xảy ra, vì anh ấy luôn luôn không chịu làm. Anh ấy nói “còn nhiều thì giờ”. - Antoine không nói gì, còn Annabelle nước mắt chảy ra trước những kỷ niệm đau đớn, thất vọng của một thời xa xưa. Nàng nói tiếp: - Hai năm sau ngày bọn em lấy nhau, anh ấy nói rằng tuy anh ấy kết hôn với em, nhưng phải sống hai cuộc đời và bây giờ không thể sống như thế được. Anh ấy yêu một người đàn ông, người bạn rất thân, anh ta thường đến chơi với bọn em. Em không nghi ngờ gì hết. Và cuối cùng, Josiah nói rằng anh ấy yêu Herry đã 20 năm rồi. Họ sẽ cùng đi Mexico với nhau và anh ấy bỏ em. Điều làm cho anh ấy quyết định như thế là vì họ phát hiện ra cả hai đều mắc bệnh giang mai. Em không gặp lại anh ấy. Anh ấy chết vào đầu năm nay. Em không bị lây, vì anh ấy không ngủ với em. Sau hai năm lấy nhau, em vẫn còn trinh như ngày mới lấy chồng. Thú thật mà nói, em muốn kết hôn mãi với anh ấy. Em yêu anh ấy. Lúc đó em muốn bỏ hết mọi thứ ở đời, bỏ hết tương lai, nhưng Josiah không chịu. Anh ấy nói có bổn phận giải phóng em và em đáng được hưởng cuộc sống tự do để có chồng thực sự, có con, có mọi thứ mà anh ấy đã hứa nhưng không thể làm được. - Nhớ lại chuyện đó, nước mắt chảy xuống hai má nàng đầm đìa.

- Anh ấy gửi đơn ly dị vì em không chịu nghe lời. Anh ấy nghĩ rằng mình đã làm điều chính đáng cho em. Và ở New York, lý do duy nhất để cho chồng xin ly dị là tội ngoại tình. Cho nên anh ấy ly dị em vì tội ngoại tình. Có người bán tin này cho báo chí và thế là trong một sớm một chiều, em thành kẻ bị xã hội ruồng bỏ. Không ai nói chuyện với em, thậm chí cô bạn thân của em cũng không. Nếu em ở lại New York, em sẽ bị mọi người xa lánh, xua đuổi. Em thấy mình không còn sự chọn lựa nào khác. Rồi em đi làm việc tại tu viện Abbaye de Royaumont. Em đã đến đấy vì lý do như thế.

- Và rồi em lấy chồng lại à? - Antoine hỏi, vẻ kinh ngạc. Nàng thấy phản ứng duy nhất trên mặt chàng là sự ngạc nhiên.

Nàng lắc đầu.

- Không, em không lấy chồng lại. Em không bao giờ giao du với người đàn ông nào khác. Em đã bị những gì xảy ra ở New York làm cho bàng hoàng sửng sốt. Em chỉ biết làm việc suốt cả ngày đêm. Em không nhìn đến người đàn ông nào cả.

- Thế Consuelo ra đời với một bà mẹ còn trinh à? - Chàng hỏi, vẻ bối rối, hoang mang.

- Đại loại như thế, - nàng đáp, hít mạnh vào một hơi mới nói tiếp: - Một đêm, em bị người ta cưỡng hiếp ở Villers Cotterêts. Người hiếp em là một sĩ quan người Anh, thì ra anh ta thuộc một gia đình quí tộc, nhưng anh ta là một con chiên ghẻ trong nhà. Em chỉ thấy anh ta mấy phút, rồi không bao giờ gặp lại. Sau đó một thời gian ngắn, anh ta chết. Em nhận ra mình có thai. Em buộc bụng thật chặt để làm việc cho đến khi cái thai được bảy tháng. - Đây là những chi tiết rất đau lòng, khó mà kể cho chàng nghe được. Nhưng nàng không còn sự lựa chọn nào khác. Khi chàng đã biết hết, nàng không còn chuyện gì bí mật để giấu chàng nữa. Và chuyện này nữa là hết. - Em không kết hôn với anh ta. Em chỉ biết tên của anh ta mà thôi. Và anh ta đã để lại cho em Consuelo. Em không tiếp xúc với gia đình anh ta cho đến năm nay. Mẹ anh ta đến thăm em và bà ta rất tốt. Bà dễ thương với cả hai mẹ con em. Rõ ràng trước đó anh ta đã làm chuyện như thế nhiều rồi. Bà ta không ngạc nhiên. Nàng quay qua nhìn Antoine, mặt đầm đìa nước mắt. - Vì thế em mới nói là em đã kết hôn, nhưng không phải với anh ta. Nói một cách chính xác, Consuelo là đứa con ngoại hôn. Em lấy họ em đặt cho nó. Em không phải là góa phụ. Em là người bị ly dị do cuộc hôn nhân với một người khác. Chuyện như thế đấy, - nàng kết thúc. - lòng nhẹ nhõm.

- Hết chưa? - Chàng hỏi, vẻ căng thẳng. - Cô không giết người hoặc bị tù một thời gian chứ? - Nàng cười và lắc đầu.

- Không. - Nàng đáp, vẻ rất dễ thương và lau nước mắt. Thật khó khăn mới nói được, nhưng nàng sung sướng vì đã nói hết. Nàng muốn thành thực với chàng. Khi nàng nhìn chàng, chàng vùng đứng dậy và đi đi lại lại. Trông chàng có vẻ buồn như thể bị sốc mạnh. Ngay cả Annabelle cũng xác nhận rằng câu chuyện đáng kinh ngạc thật.

- Cô hãy nói cho tôi rõ chuyện này. Cô đã kết hôn với người bị bệnh giang mai, nhưng cô tuyên bố cô không ngủ với anh ta?

- Đúng vậy, - nàng nói với giọng nho nhỏ, cảm thấy lo khi nghe giọng nói của chàng.

- Anh ta ly dị cô vì tội ngoại tình nhưng cô tuyên bố cô không mắc phải tội ấy, mặc dù anh ta không ngủ với cô. Cô trở thành người bị ruồng bỏ ở New York, vì tội ngoại tình mà cô không phạm phải, nhưng anh ta ly dị cô vì cô không chịu ly dị, mặc dù anh ta đã lừa dối cô để yêu một người đàn ông. Cho nên sau khi ly dị, cô chạy trốn. Và khi đến đây, cô có thai ngoài hôn thú, với một người mà cô nói đã hiếp cô. Cô không kết hôn với hắn ta. Cô không gặp hắn lại. Cô sinh đứa con hoang của hắn, trong khi đó cô giả vờ mình là góa phụ, thay vì là người bị ly dị, người bị ruồng bỏ vì đã ngủ với người đàn ông khác. Rồi cô đưa đứa con hoang đến nhà bố mẹ tôi để chơi với cháu trai cháu gái tôi, trong khi cô giả vờ là góa phụ với bố mẹ tôi và tôi, thật là dối trá. Lạy Chúa, này Annabelle, có điều gì cô nói với tôi lúc đầu là đúng sự thật không? Và nhất là chuyện cô nói rằng ngoài việc cô bị hiếp khiến cô có đứa con hoang, bây giờ cô gần như trinh nữ. Cô nghĩ tôi là đồ điên sao? - Chàng quắc mắt nhìn nàng, lời chàng như dao đâm vào tim nàng. Chưa bao giờ nàng thấy ai tức giận như thế, nhưng nàng cũng tức giận. Nàng lại khóc, gục đầu xuống ghế một cách khổ sở, còn chàng vẫn giận dữ bước tới bước lui. Nàng không dám đưa tay chạm đến chàng - trông chàng như muốn đánh nàng. Những gì chàng nói với nàng không thể tha thứ được.

Chàng lạnh lùng nói tiếp: - Chắc cô cũng nghĩ rằng điều cô nói ra rất khó tin. Cô nói cô rất thành thật về vấn đề này, nhưng tôi thì tin rằng cô vô trách nhiệm, cô lừa dối chồng và có lẽ cô đã mắc phải bệnh giang mai. Thật ơn Chúa, tôi chưa ngủ với cô. Tôi phân vân không biết cô có ý định nói ra điều bí mật này khi nào. Rõ ràng khi cô còn ở New York, cô bị người ta đối xử như đồ gái điếm, rồi cô sinh ra đứa con hoang và cô tuyên bố nó thuộc dòng dõi quí tộc Anh. Lạy Chúa, ai tin cô về chuyện này? Cô hành xử như đồ gái điếm từ đầu đến cuối. Rồi cô còn bịa ra với tôi về chuyện trinh tiết của cô. - Anh ta nói với vẻ giận dữ. - Vì sợ nguy hiểm lây phải bệnh giang mai, tôi sẽ không tìm hiểu sự thật về chuyện này. - Nếu anh ta đánh nàng, anh ta cũng không làm cho nàng đau đớn hơn. Nàng đứng dậy, nhìn thẳng vào mặt anh ta, người run bần bật. Anh ta đã tin nàng có tội như lòng lo sợ của nàng, nàng đã bị người đời gán cho những tội lỗi mà nàng không có. Không ai chấp nhận nàng vô tội, ngay cả người đàn ông tuyên bố yêu nàng. Anh ta không tin những lời nói thành thật của nàng.

- Tất cả những điều tôi vừa nói với anh đều đúng sự thật, - nàng đáp với vẻ khốn khổ, - đúng từ đầu đến cuối. Đừng gọi con gái tôi là đồ con hoang. Tôi bị hiếp không phải lỗi của nó, cũng không phải lỗi của tôi. Tôi có thể phá thai, nhưng vì quá sợ, nên tôi giữ lấy nó, che chở nó để người đời không nói về nó như anh vừa nói. Bệnh giang mai có thể lây nhiễm, nhưng sự chửa hoang thì không. Anh khỏi sợ các cháu anh lây bệnh của nó. Tôi xin cam đoan với anh rằng không có gì nguy hiểm hết.

Bây giờ nàng cũng nổi giận, vì đau đớn trước lời lẽ ác độc của anh ta.

- Tôi không tin như thế về cô! - Anh ta đáp trả với vẻ hết sức tức giận, cặp mắt nẩy lửa. - Tại sao cô dám lừa tôi để lấy tôi bằng cách nói rằng cô là góa phụ mà không nói cho tôi biết trước những tội lỗi của cô? Từ chuyện bệnh giang mai cho đến việc ngoại tình và sinh con hoang! Tại sao cô dám vác mặt đến gia đình tôi với thành tích mà cô không có? Rồi bây giờ cô thuyết phục tôi bằng lời lẽ láo toét đê tiện này? Ít ra cô đã thành thật khi thú nhận những lỗi lầm của mình. - Anh ta cực kỳ tức giận. Như thể anh ta nghĩ rằng nàng đã ăn cắp cái gì đấy đáng giá của mình, như lòng tin cẩn của anh ta, sự thiêng liêng của gia đình anh ta. Anh ta không tin những gì nàng nói, vì nó đều đáng ngờ vực và dĩ nhiên anh ta không tin cách bào chữa về tội lỗi của nàng như vừa rồi.

- Vậy anh nghĩ gì về tôi, Antoine? Con đĩ à? Nếu anh yêu tôi, tại sao anh không tin những chuyện tôi vừa nói? Tôi có thể không nói cho anh nghe về những chuyện này và có lẽ anh sẽ không hay biết gì hết. Nhưng tôi nói vì tôi yêu anh và anh có quyền biết hết những gì về tôi. Những chuyện xấu xa đã xảy đến cho tôi đều do người khác gây nên nhưng tôi lại phải trả giá rất đắt. Tôi đã bị người chồng từ bỏ, người chồng mà tôi yêu mến qua một cuộc hôn nhân chính đáng, rồi hậu quả là tôi bị xã hội nơi tôi ở xua đuổi. Tôi đã mất hết những người tôi thương yêu, đến đây năm 22 tuổi. Tôi bị cưỡng hiếp khi còn trinh, tôi có đứa con mà tôi không muốn có, bây giờ tôi chỉ có duy nhất mình nó. Nếu anh là con người chân chính, có từ tâm, tin vào lời tôi, thì anh có gì xấu xa đâu?

- Cô là người buông thả, là đồ dối trá, Annabelle. Điều đó đã hằn sâu trên người cô.

- Thế tại sao trước đây anh không thấy? - Nàng vừa hỏi vừa khóc. Hai người la hét vào mặt nhau trong rừng Bois de Boulogne, nhưng không có ai ở gần đấy.

- Trước đây tôi không thấy, vì cô là đồ nói láo rất tuyệt. Đó là điểm tuyệt vời nhất của cô. Cô đã thuyết phục tôi nhờ điểm này. Cô đã làm ô uế gia đình tôi, đã lừa dối những người tôi thân yêu, - anh ta nói với vẻ huyênh hoang độc ác. - Tôi không có gì để nói với cô nữa, - anh ta vừa nói vừa nhích người ra xa khỏi nàng. - Tôi về đây, không lái xe đưa cô về nhà đâu. Có lẽ cô nên đón một người lính hay một thủy thủ để vui chơi với anh ta trên đường về. Tôi không muốn đến gần cô nữa. - Rồi anh ta quay đi, nàng đứng yên tại chỗ nhìn theo y, người run từ đầu đến chân, không tin được điều mình vừa nghe và về hành động của y. Một lát sau, nàng nghe tiếng xe hơi của y chạy đi và nàng chậm rãi đi ra khỏi rừng Bois de Boulogne. Nàng cảm thấy như thể đời nàng đã chấm dứt, nàng nghĩ chắc nàng sẽ không tin ai nữa. Không tin Hortie, không tin Antoine, không tin bất cứ người nào quen biết. Từ nay trở đi, nàng sẽ giữ bí mật trong lòng, nàng và Consuelo không cần đến ai hết. Nàng chán nản đến nỗi gần bị xe hơi tông khi ra ngoài đường phố.

Nàng gọi tắc xi, đưa địa chỉ cho tài xế. Nàng đau đớn tận tâm can, ngồi sau xe khóc nức nở. Người Nga lái xe tốt bụng hỏi nàng ông ta có thể làm gì để giúp nàng. Nàng lắc đầu. Antoine vừa chứng minh những sự lo sợ tồi tệ nhất của nàng, rằng sẽ không có ai tin vào sự thành thật của nàng và nàng sẽ bị lên án mãi do những điều người ta đã gây ra cho nàng. Những nỗi đau khổ trong lòng, nàng sẽ giữ mãi trong lòng. Y đã chứng tỏ cho nàng thấy rằng không có chuyện vì tình yêu người ta có thể bỏ qua mọi tội lỗi. Ý nghĩ cho rằng Consuelo có thể gây ô uế cho gia đình của bất cứ người nào, hay bị lên án như thế, làm nàng cảm thấy đau đớn vô cùng.

Khi xe về đến nhà nàng ở quận 16, người Nga trắng già dễ thương không lấy tiền xe của nàng đưa. Ông ta lắc đầu, đưa tiền lại cho nàng.

- Không có gì có thể tồi tệ như thế, - ông ta nói. Ông ta đã nhiều lần gặp khó khăn trong những năm trước đây.

- Phải, đúng thế, - nàng nói, nghẹn ngào thổn thức. Nàng cám ơn ông ta và chạy vào nhà.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play