Nếu Em Thấy Anh Bây Giờ
Nếu Em Thấy Anh Bây Giờ
Trọn Bộ 7 năm Hoàn
43 chương
16 280
12345
Đánh giá: 5/5 từ 1 nhận xét
Khac.Bot • Trọn Bộ • 7 năm Hoàn

Những người như anh được gọi là người bạn tưởng tượng, người  bạn vô hình. Nhưng gọi như thế nào và tin hay không, điều đó không quan trọng. Thế giới Tỉn Phai của anh tồn tại không phải để người ta nói đến hay tán tụng, mà để đáp ứng nhu cầu của những ai cần đến nó. Và anh sẽ trở thành người thay đổi cuộc đời em… chỉ cần em nhìn thấy anh…

Thế giới của em là những mảnh ước mơ tan vỡ. Em đã tự đóng cửa trái tim, tự giết chết những mơ mộng và chôn vùi hy vọng của chính mình. Tất cả những gì em có, lẽ ra chỉ là những vết thương mãi mãi không thể lành… nếu em không nhìn thấy anh…

Gặp em, quen biết em, và hơn hết là yêu em…

Nhìn thấy anh, tin anh, và hơn hết là yêu anh…

Đó chính là bầu trời sau cơn mưa tươi sáng nhất…

“… Alizabeth từ từ đứng dậy. “Đúng, giúp sơn bức tường,” cô cảnh cáo.

“Vậy đấy, thật không may là em đã không nói rõ như thế khi em yêu cầu, nên anh e nó không được tính.” Anh nhúng cái chổi vào hộp sơn đỏ, cầm cái cán trong tay và vẩy sơn vào Elizabeth như một chiếc máy bắn đạm. Sơn bắn tung toé khắp mặt cô. “Ồ tệ quá em lại không đeo đồ bảo hộ trên mặt chứ,” anh trêu, nhìn đôi mắt mở to vì giận dữ và kinh ngạc của cô. “Nhưng điều đó cho thấy dù em cố gắng che đậy bằng vải vóc đến thế nào đi nữa, thì vẫn bị dính chưởng thôi”

“Ivan,” gọng cô đanh lại, “đẩy em xuống hố là một chuyện nhưng thế này thì thật là lố bịch,” cô thét lên. “Đây là ông việc của em. Em nói nghiêm túc đấy, em không muốn dính dáng chút gì đến anh nữa đâu. Ivan, Ivan… em thậm chí còn không biết họ của anh,” cô lắp bắp.

“Là Hinh Vồ”, anh từ tốn giải thích

“Anh là người gì vậy, Người Nga hả?” Cô hổn hển nói to. “Tỉn Phai cũng ở Nga đúng không. À nó có tồn tại không vậy?” Giờ thì cô hét lên, thở không ra hơi.

“Anh rất xin lỗi,” Ivan nói  nghiêm nghị, nụ cười của anh biến mất. “Anh có thể cảm thấy em đang khó chịu. Anh sẽ đặt nó xuống.” Anh từ từ đạt chiếc chổi trở lại hộp sơn và để nó ở một góc ngay ngắn đúng như lúc ban đầu, thẳng hàng với những cái khác. “trò này thật quá đáng. Anh xin lỗi”.

Cơn giận của Elizabeth bắt đầu nguội đi.

“Có lẽ màu đỏ quá nóng đối với em,” anh nói tiếp. “Đáng lẽ anh phải tinh tế hơn mới phải.” Bỗng nhiên một chiếc chổi khác xuất hiện ngay trước mặt Elizabeth. Mắt cô trợn trừng.

“Có lẽ màu trắng nhỉ?” Anh ngoác miệng cười và lại vẩy sơn lên người cô.

“Ivan,” Elizabeth nửa cười nửa hét. “Được thôi”, cô cúi xuống những hộp sơn, “anh muốn nghịch phải không? Em sẽ nghịch cho xem. Anh sẽ nói mặt quần áo nhiều màu sắc là điều anh thích nhất bây giờ chứ?” Cô lẩm bẩm với chính mình. Cô nhúng chổi vào hộp sơn và đuổi Ivan vòng quanh phòng. “Màu anh là màu yêu thích nhất của anh phải không, Ngài Hinh Vồ?” Cô quệt một vết sơn xanh lên mặt và tóc anh, rồi bắt đầu cười đầy hiểm ý.

“Em nghĩ thế là hay lắm à?”

Cô gật đầu lia lịa.

“Tốt,” Ivan cười ôm eo đẩy cô ngã ra sàn, giữa chặt không cho cô cựa quậy rồi sơn lên mặt cô trong khi cô giãy giụa cố thoát ra. “Nếu em không ngừng la hét, Elizabeth, thì em sẽ có một cái lưỡi màu xanh đấy”, Ivan cảnh cáo…”.

- “Độc đáo và quyến rũ trong sự hoà trộn ấn tượng giữa Harry Potter và những cuốn sách dành cho thiếu nữ” - Library Journal

- “… Trong sáng, ấm áp và sâu sắc, cuốn tiểu thuyết thứ ba của Cecelia Ahern tràn ngập yêu thương, lãng mạn và sự diệu kỳ. Nếu em thấy anh bây giờ hiện đang được hãng Disney dựng thành him. Ahern cũng là người được Glamour, tờ báo hàng đầu tại Anh, trao tặng danh hiệu” – Nhà văn nữ của năm 2008

- “Ahern đang trong hành trình chinh phục các độc giả trung thành của Marian Keyes và Jane Green” – Library Journal

- “Ahern đã xoa dịu những trái tìm tan vỡ bằng niềm hy vọng và sự hài hước trong câu chuyện xúc động và cuốn hút này” – Publishers Weekly

- “Câu chuyện hấp dẫn và ấm áp về tình yêu và tình bạn” – Company

Các số gần nhất