Sáng hôm sau, Nạp Lan Bảo Cẩm vừa mới tỉnh dậy không bao lâu sau. Quả nhiên như nành dự đoán, đã có một đám thị vệ tìm đến chỗ nàng. Nói là phụng mệnh lệnh của Dịp Dạ Hiên áp giải nàng vào ngục giam. Nàng chỉ an ủu Tinh Mục vào câu. Sau đó liền theo bọn họ đến ngục giam
Có lẽ vì nàng còn có thân phận vương phi. Vì thế nàng có thể tự mình đi vào, mà không cần mang xích. Ngục trưởng trói nàng vào một thanh cột. Sau đó để nàng tự sinh tự diệt. Ban đầu nàng nghĩ thế là cũng tốt, nhưng nào ngờ, một lúc sau lại có người mang roi đến trước mặt nàng
" Vương phi, chớ trách thuộc hạ ra tay tàn nhẫn. Thuộc hạ chỉ là phụng mệnh làm việc mà thôi " Nói rồi hắn ta vung roi đánh vào người nàng
" A... A... A " Nạp Lan Bảo Cẩm vì đau đơn nên phát ra âm thanh vô cùng thảm thiết. Vậy mà tên thị vệ kia vẫn không chịu buông tha, lại tiếp tục dụng hình đối với nàng
" Trá... Trá... Trá " Không biết bao nhiêu roi, từ từ dồn lên cơ thể nàng. Nạp Lan Bảo Cẩm vốn là hòn ngọc quý của Nạp Lan vương phủ. Tất nhiên bình sih chưa từng chịu nỗi đau da thịt
---- Trong thư phòng của Sở Thính điện ----
" Vương gia, mọi chuyện đã điều tra rõ rồi ạ. Là một tiện thiếp lúc trước Mạnh quốc công dâng tặng cho người, tên là Hồng Liên. Mà hơn nữa, chính Lam trắc phi cũng đã nói là Hồng Liên hạ độc nàng ta " Phi Trảo thầm quan sát sắc mặt của Dịp Dạ Hiên. Quả nhiên, trong chớp mắt mà thần sắc của hắn thay đổi đến mức khiến người khác không tin
" Ngươi nói... Nạp Lan Bảo Cẩm vô tội sao " Dịp Dạ Hiên vốn đang cầm sách trong tay, bỗng nhiên đứng bật dậy. Hắn vội vàng đến ngục giam, nào ngờ cái hắn nhìn thấy chính là nàng đang bị dùng hình
" Dừng tay cho bổn vương " Dịp Dạ Hiên bất thình lình xuất hiện. Đã thế còn hung hăng như mãnh hỗ tiến vào
" Vương gia tha mạng, vuonge gia tha mạng. Thuộc hạ thật sự chỉ là phụng mệnh của Hồng Liên cô nương thôi " Tên thị vệ kia nhìn thấy Dịp Dạ Hiên thì cứ y như nhìn thấy quỷ. Hắn hoảng sợ quỳ xuống rồi liên tục dập đầu
" Bổn vương xin lỗi " Dịp Dạ Hiên cởi dây trói cho nàng ra. Sau đó tự mình bế nàng về Uyên Ương điện
Trong suốt quá trình đó, Nạp Lan Bảo Cẩm không còn một hơi sức nào để nói chuyện nữa rồi. Khi hắn mang nàng về Uyên Ương điện thì lập tức phái người truyền thái y từ trong cung đến vương phủ để xem bệnh cho nàng
---
" Bẩm vương gia, vương phi chỉ là do bị dùng hình nên mới thế thôi ạ. Nghỉ ngơi vài hôm sẽ khá lên thôi " Thái y vừa nói xong đã bị Dịp Dạ Hiên cho lui xuống. Còn các nha hoàn khác cũng thế, bao gồm cả Phi Trảo cũng bị hắn cho lui
Dịp Dạ Hiên ngồi bên cạnh giường của nàng, âm thầm quan sát dáng vẻ khi nàng ngủ là thế nào. Quả nhiên, hắn càng lúc càng phát hiện, nàng như một thần tiên trên trời vậy
Đến khuya, Dịp Dạ Hiên vẫn còn chưa đi, hắn ngủ thiếp đi bên cạnh nàng. Nạp Lan Bảo Cẩm vừa mở mắt ra thì đã thấy hắn ngay bên cạnh mình. Dường như trong trí nhớ mơ hồ của nàng. Là hắn đã đưa nàng ra khỏi ngục giam. Nàng lay lay người hắn " Nè, ngươi muốn ở lại chỗ của ta đến khi nào đây "
Dịp Dạ Hiên bị nàng làm cho tỉnh giấc. Hắn thấy nàng đã không sao thì hưng phấn lên " Nàng không sao đúng không, bổn vương xin lỗi, hung thủ là Hồng Liên " Dịp Dạ Hiên có chút xấu hổ khi nhìn nàng
" Ta biết rồi " Nạp Lan Bảo Cần gật đầu một cái rồi liền nămg xuống, xoay người qua bên kia, không muốn nhìn mặt hắn. Kì thực, nàng muốn nói chính là hung thủ căn bản không phải Hồng Liên. Lam Mi đường đường là con gái của Ngọc đại tướng quân Nam Du quốc. Hơn nữa hình như nàng ta còn có phong hào quận chúa nữa nhỉ. Mua chuộc môth tiện thiếp thì có gì mà không thể chứ. Nhưng mà tại sao nàng ta lại buông tha cho nàng dễ dành thế. Xem ra, Lãnh ca ca đã nhún tay vào chuyện này. Vậy thì nàng càng không thể nói thân phận của Lam Mi với người khác được
" Bảo Cẩm, ta xin lỗi, nàng tỉnh thì tốt rồi. Bổn vương quay về đây, nhưng mà hi vọng nàng có thể chấp nhận lời xin lỗi của bổn vương " Dịp Dạ Hiên dứt lời liền phất áo đi ngay
Nạp Lan Bảo Cẩm cũng nằm ngay ra đó. Rốt cuộc hắn muốn nàng tha lỗi cho hắn. Rõ rành là nàng khô g làn gì sai, vậy mà vô duyên vô cớ bị dùng hình. Bị mang trên người tội danh mưu hại người khác. Đây là điều mà nàng đáng phải chịu sao. Nếu như Dịp Dạ Hiên có thể bằng một phần nữa của Dịp Dạ Tuyên... hay Vũ Văn Lãnh. Như vậy có phải tốt hơn không. Suy nghĩ vừa mới lóe lên làm cho nàng muốn giựt mình. Sao gần đây mỗi khi nghĩ đến Tuyên ca. Nàng lại nghĩ ngay đến Vũ Văn Lãnh thế
--- Tại Hiên Mi điện
" Tách... tách " Ngọc Thiên Mi tức giận đến mức đập đồ lung tung trong sảnh
"Tiểu thư, người hà tất phải tức giận chứ. Dẫu sao vương gia nhất định là có nỗi khổ riêng " Nha hoàn Phương Quyên bên cạnh Ngọc Thiên Mi tiến lên an ủi chủ tử. Nàng ta là nha hoàn thân cận do Ngọc Thiên Mi mang từ Nam Du đến, nên nàng ta là người hiểu rõ Ngọc Thiên Mi nhất
" Nỗi khổ, ta bên huynh ấy gần hai năm trời. Mà huynh ấy đối với ta luôn vô tình. Còn Nạp Lan Bảo Cẩm, hôm nay huynh ấy còn dám vì cô ta mà đến đây ra lệnh ta buông tha cô ta. Huynh ấy xem ta là gì chứ " Ngọc Thiên Mi vẫn không hả được cơn giận
" Tiểu thử nếu vậy thì tại sao còn tha cho Nạp Lan Bảo Cẩm " Phương Quyên có chút không hiểu. Nếu tiểu thư nhà nàng không đồng ý thì được rồi. Có phải sẽ không cần tức giận ngue thế không
" Ngươi thì hiểu cái gì, ta có thể ngang ngược trước mặt huynh ấy. Đó là vì huynh ấy nể mặt phụ thân ta. Hơn nữa huynh ấy là vương gia. Ta chỉ là con gái của thần tử, dì được phong quận cháu thì vẫn phải nghe lệnh huynh ấy " Ngọc Thiên Mi bất đắc dĩ lắc đầu sau đó khóe môi cười rộ lên. Nếu như nàng ta lấy được thông tin gì đó từ tay Dịp Dạ Hiên. Mà có thể giúp ích cho Nam Du. Vậy nàng ta có thể khản xin hoàng thượng tứ hôn cho nàng ta và Vũ Văn Lãnh rồi. Nghĩ như thế nàng ta liền quyết định không cần đối phó với Nạp Lan Bảo Cẩm. Mà phải lấy được niềm tin và sự tín nhiệm của Dịp Dạ Hiên
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT