Sau một hồi thoả thuận thì quyết định được Tú đưa ra là dời dự án về tháng sau. Hân tôn trọng ý kiến của Tú, mặc dù cô đang rất nôn nóng để ra sản phẩm mới. Thôi kệ, dù sao cô cũng cần có thời gian để trau dồi thêm cho bản thân. Cô sẽ thử tập hát ballad như lời Tú nói.
- Hân về trước nha Tú.
- Ok! Hôm nay Tú đãi đó nha.
- Thôi để Hân trả.
- Hân quên lần trước Tú không đến party hả? Hôm nay cho Tú bù đi.
- Rồi ok. Nhưng Tú vẫn còn nợ Hân một món nợ đó nha.
- Đã suy nghĩ ra muốn gì chưa?
- Vẫn chưa. Cứ từ từ đi. Thôi Hân về nha. Bye bye Tú.
- Bye Hân.
Nói rồi cô rời khỏi nhà hàng. Gã Tuấn thì bám đuôi theo cô ra tới xe mới chịu. Hân ước gì Tú nhiệt tình như gã được một ngày thì hay biết mấy.
Tú vẫn ngồi ở đó, nhâm nhi một tí nước rồi cúi mặt xuống điện thoại mãi đến khi những vị khách khác đều lần lượt ra về.
- Nhà hàng sắp đóng cửa rồi. – Nhi lại gần rồi nói.
- Tốt. Mình về thôi. – Tú nói rồi nắm lấy cổ tay cô.
- Bỏ ra! Đây là nhà hàng đấy! – Nhi vội giật phăng tay Tú ra.
- Ok. Vậy Tú chờ Nhi ở bên ngoài.
- Khỏi. Có người đón rồi. – Xạo! Nói xạo mà không chớp mắt luôn kìa!
- Oh... Vậy hả? Vậy Tú chờ Nhi ở bên ngoài. – Tú nói rồi đứng dậy, bước thẳng một mạch ra ngoài. Nói vậy cho oai thôi chứ thật ra nó cũng không thẳng một mạch cho lắm. Chân đang què quặt quại mà!
Nhi thấy vậy cũng không biết nói gì thêm, đành quay vào trong sửa soạn nhanh chóng để ra về. Dù sao có Tú chở cũng tốt. Đỡ phải chịu cái cảnh đi xin xỏ năn nỉ người này người kia quá giang về chung.
Nhi ra khỏi nhà hàng. Tú đã ngồi sẵn trên xe mà chờ cô. Hôm nay Tú mặc áo phông trắng, bên ngoài là áo khoác vải dù màu xanh rêu cùng quần jeans đen có mấy đường rác tưa tưa ngay đầu gối. Tú mang một đôi boots đen, cao đến mắt cá chân. Ý, mà khoan đã. Boots của Tú đâu? Tại sao bây giờ lại là dép lào Hello Kitty màu cẩm hường loại 15 nghìn 2 đôi thế kia?
- Thời trang gì mà dị hợm thế kia? – Nhi nhìn vào chân Tú mà cười ngặt nghẽo.
- Uishhh! Lên xe mau đi. – Tú có vẻ không muốn nhắc tới chuyện này cho lắm.
- Hahaha. Chờ xíu để em cười xong đã. Haha. – Cô lo cười tới nổi quên mất rằng mình phải tỏ ra lạnh lùng cool girl với Tú luôn.
Rồi Nhi cứ thế đứng cười cả buổi. Cười đến ngoác cả mồm, chảy cả nước mắt, sặc cả nước miếng. Cô chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ thấy Tú với một cảnh tượng thiếu đàn ông như thế này.
- Cười xong chưa? Xong rồi thì lên xe về nè.
- Vâng ạ. – Nhi vẫn còn khúc khích.
- À quên. – Tú nói rồi liền cởi áo khoác của mình ra quay lại đằng sau đưa cho cô. - “Nè!”
- Em cảm ơn. – Tú vẫn vậy, vẫn rất chu đáo với Nhi. Mỗi lần như vậy là cô không thể nào cưỡng lại nổi cái sự galant ân cần mà Tú dành cho mình. Ôi! Cái hương nước hoa quen thuộc lại vừa phực lên xộc vào mũi của cô. Nhi bị nghiện nó. Cô không thể dứt nó ra được, nếu không thì cô chết mất.
Suốt đoạn đường, hai người không nói gì với nhau. Không phải là không có gì để nói mà đơn giản là họ chỉ muốn im lặng, vậy thôi. Nhưng sự im lặng đó nó không hề kỳ cục. Ngược lại, nó còn rất ưa là ấm áp. Hôm nay Tú chạy xe tương đối chậm. Không biết là do Tú muốn như thế hay nên đổ thừa cái chân đau của Tú nữa. Còn Nhi thì vẫn một thói quen, tay quàng qua eo Tú rồi giữ chặt. Cũng đã lâu rồi họ chưa “người trước hứng gió hứng sương cho người sau, người sau tựa vào lưng người trước” như thế này.
- Tú về đây.
- Bye Tú. Đi đường cẩn thận nhá!
- Ừ. Bye bye.
- Về đến nhà thì nhắn tin cho em yên tâm nhá!
- Ừ biết rồi. Thôi Tú về nha. – Máy xe đã được đề.
- À khoan đã Tú ơi! Áo nè!
- Thôi giữ đi. Tú không lạnh.
- Ừ. Thế thôi Tú về đi. Bye bye!
- Bye!
Nhi nhìn tấm lưng Tú đi khuất thì nhoẻn miệng cười. Hôm nay Tú khác mọi hôm. Tú không vội vã bỏ đi nữa. Mọi cử chỉ của Tú dường như đều rất chậm rãi. Tú đang muốn ở lại. Và thật sự là Tú đã ở lại trong trái tim của cô rồi.
Sáng thứ sáu.
Nhi đang chuẩn bị đi làm. Hôm nay cô sẽ được phát đồng phục. Cảm giác như sắp được làm thành viên thực thụ của một bang hội vậy đó, ví dụ cái bang chẳng hạn. Mọi thứ đã sẵn sàng. Cô mở tung cửa ra để đón những hạt nắng vàng đầu ngày. Nhưng cô lại có một sự ngạc nhiên khác.
- Good morning! – Tú vừa nói vừa nhìn thẳng vào mắt Nhi rồi cười mỉm chi. Đó là một nụ cười toả nắng. Nó còn sáng ngời ngợi hơn ánh mặt trời kia nữa. Trong mắt cô, Tú là hạt nắng vàng nhất trong tất cả những hạt nắng kia.
- Tú! Sao Tú lại ở đây?
- Tú đến đưa em đi làm. – Tú nhẹ nhàng nói, đôi mắt vẫn nhìn thẳng vào Nhi.
- Hả? Tú mới gọi em là gì? – Sau đợt Tú gọi cô là “Nhi”, cô còn chưa khỏi sốc lên sốc xuống.
- Là em.
- Em?!?
- Ừ, em.
- Tại sao lại...
- Tại vì em nhỏ tuổi hơn Tú, như vậy có đủ thuyết phục chưa? – Tú ngắt lời Nhi, nhưng vẫn rất nhẹ nhàng.
- Đủ rồi ạ - Cô cúi mặt xuống bặm môi lại cho nụ cười không phát ra thành tiếng.
- Thôi! Lên xe nè. Chứ không trễ giờ đó.
- Vâng ạ.
- Để Tú đội nón cho. – Tú nói rồi lấy cái nón bảo hiểm treo trên móc xe cẩn thận đặt lên đầu Nhi rồi cài khoá lại. Tú cũng đã từng làm việc này nhiều lần rồi, nhưng đây là lần đầu tiên Tú nói về nó. Tú đang thông báo những dự định của mình cho Nhi biết.
- Cảm ơn Tú.
- Rồi ok chưa? Vịn chắc nha. Tú chạy đây.
- Vâng ạ.
Xe bắt đầu lăn bánh. Đoạn đường cũng khá là xa. Nhưng Tú không quan tâm. Điều Tú quan tâm bây giờ là có một vòng tay đang quấn lấy Tú. Nó làm Tú có thể đi hàng ngàn cây số cũng chẳng hề thấy mệt mỏi.
- À mà ăn sáng chưa? – Đang chạy thì Tú chợt nhớ ra.
- Lúc nãy em có ăn mì gói rồi ạ.
- Lại mì nữa...
- Chứ biết ăn gì nữa đâu. Hihi.
- Thôi đừng ăn mì nhiều nữa. Mai Tú đi sớm mua đồ ăn qua cho.
- Thôi khỏi đi Tú ơi! Cực lắm!
- Coi như lời xin lỗi của Tú đi.
- Xin lỗi gì ạ? - Nhi ngơ ngác như con nai tơ.
- Vụ hồi đầu tuần đó... - Cuối cùng cái tên sĩ diện này cũng chịu mở lời.
- Vụ nào ấy nhỉ? - Nhi hả dạ lắm. Cái con người có chữ “xin lỗi” mà cậy mồm ra cũng chịu nói cuối cùng cũng lên tiếng.
- Thì là vụ hồi thứ 2 đó...
- Vụ nào? Sao em không nhớ gì hết nhỉ?
- Thôi đừng chọc Tú nữa mà. Từ nay Tú sẽ làm tài xế riêng kiêm chuyên gia ẩm thực của em để tạ lỗi.
- Ôi sướng thế hả?
- À còn làm thổ địa nữa. Ăn đứt thằng /p>
Nhi nghe đến đây thì bật cười lớn. Sao hôm nay Tú lại hài hước thế kia? Hài hước một cách mê hoặc. Và hơn cả thế, nó khiến cô đắm chìm vào Tú.
Xe đã dừng trước chổ làm của Nhi. Tại sao nó lại dừng sớm quá vậy? Cô không hề muốn phút giây này trôi qua chớp tắt như thế. Cô muốn mọi thứ đều ngừng lại để cô giữ mãi nó mà thôi.
- Bye Tú! Em vào làm đây.
- Đi làm vui vẻ! – Tú chúc Nhi, không quên kèm theo một nụ cười và cái vẫy tay tạm biệt.
- Tú cũng vậy nhá! Bye bye! – Nhi nhe răng ra mà cười. Thôi không cần làm nữa đâu. Chuyển sang quảng cáo Colgate cho Tú nhờ đi.
- Bye bye em.
Nhìn Nhi tung tăng bước vào trong, Tú cảm thấy lòng mình nó yên bình quá trời. Tú ước gì ngày nào cũng được nhìn thấy cô tươi cười như thế này.
Tối hôm ấy.
Nhi rời khỏi nhà hàng tương đối trễ do đống chén dĩa dơ hầy chất chồng chồng kia. Hôm nay có hai nhân viên xin nghỉ đột xuất nên mới thành ra thế. Mà thôi, dù sao cũng đã khoác lên mình bộ đồng phục này rồi. Cô nhất định phải làm tròn bổn phận của mình.
”Tin! Tin!” – Nhi vừa bước ra ngoài thì đã có tiếng còi vang lên muốn gây sự chú ý với cô.
- Tú!
- Sao hôm nay trễ vậy?
- Em ở lại làm nốt việc luôn ạ! Mà sao...
- Có đưa thì phải có đón chứ! Mau lên xe đi nào. – Hôm nay Tú thật thích cướp lời người khác quá nhỉ?
Vẫn chiếc cub ấy, vẫn trăng thanh gió mát, vẫn có hai người một nón đen, một nón hồng chạy băng băng trên những tuyến đường. Nhưng có điều hôm nay nón đen lại cởi mở với nón hồng hơn một tí. Thương nón đen ghê nơi! Mà nón hồng cũng cưng lắm đó nha!
.
.
.
- À Tú ơi?
- Gì đấy?
- Mai Tú không cần đưa đón em đâu. Hihi.
- Sao? Chê à?
- Không phải! Mai em được off. Chủ nhật em mới đi làm. Hihi.
- À rồi ok.
.
.
.
- Tú ơi?
- Sao đấy?
- Chán quá. Hay là em hát cho Tú nghe nhá?
- Ừ hát đi. – Tôi thề đây là câu nói sai trái và thiếu sáng suốt nhất trong ngày của Tú.
- Vậy em hát nhá!
Dứt lời thì Nhi hít một hơi thật sâu rồi bắt đầu hát. À không nói chính xác hơn là rống. Rống một cách đúng nghĩa luôn. Tú tự nhiên thấy da gà da vịt của mình nổi lên cục cục. Ngậm đắng nuốt cay, Tú vừa ráng vảnh tai lên nghe vừa rùng mình.
- Em thích bài này lắm. Có một thời em nghe hoài luôn!
- Bài gì vậy em?
- Ủa bài này của Tú mà? Lẽ nào Tú không nhận ra? – Đã hát không ra giống ôn gì còn không có nhịp điệu nữa thì nhận ra bằng cách nào đây hả cô nương?
- Um...
- Chắc do em hát tệ quá hả? - Ủa cũng biết nữa hả má? Có muộn quá không?
- Đâu! Tại nãy Tú không tập trung. Hát lại xem nào. – Câu sai trái thứ nhì trong ngày.
- Vậy em hát lại nhá! – Thôi xong rồi!
- Ừ...
Sau một hồi vật vã vắt óc ra suy nghĩ, cuối cùng Tú cũng biết được bài đó là bài gì. Lạy hồn chưa!
- Em hát rồi. Giờ đến lượt Tú hát cho em nghe đấy!
Giọng Tú dày và trầm ấm, cứ thế ngân vang lên trong đêm. Đây là một bản nhạc pop nhưng được Tú hát lại theo một kiểu có mang hơi hướng nhẹ nhàng hơn. Do đã từng học tại nước ngoài nên Tú phát âm tiếng Anh rất ưa là chuẩn.
- Hết rồi!
- Hả? Hết rồi sao? – Nhi đang say sưa thì bị lời nói kia của Tú kéo về hiện thực.
- Ừ. Vậy là xong rồi đó nha! Đừng có bắt Tú hát nữa đó! Không biết hát gì nữa đâu.
- Tú ăn gian!
- Nói nhiều! Có tin bốc đầu xe nữa không? - Máu sửu nhi của Tú lại nổi lên.
- Tú...
- Tú sao?
- Tú đang nợ em ngập đầu mà dám nói thế à?
- Ồ... Ngập cả đầu luôn à? Vậy sao trả nổi đây?
- Thì từ nay về sau mỗi ngày đều hát cho em nghe là được.
- Trời! Tú có phải ca sĩ đâu?
- Phải là ca sĩ mới được hát à?
-...
- Mà sao Tú không làm ca sĩ đi nhỉ? Vừa sáng tác vừa hát. Bao nổi tiếng luôn ý!
- Thôi! Mắc công nhiều người thấy giỏi quá cái tủi thân rồi rời showbiz luôn sao? Tội người ta lắm! – Sau đây là chuyên mục tự sướng của bạn Tú. Hãy cho bạn Tú một tràng pháo tay đi nào!
- Tú nghĩ Tú là ai thế? – Nhi vừa nói vừa cười. Nhưng thật sự thì một người vừa đẹp trai vừa đa tài như Tú thì ai mà chịu cho nổi! Ví dụ điển hình là bạn Nhi của chúng ta nè.
- Giỡn tí thôi. Tại không muốn dính nhiều vào mấy cái thị phi. Giờ cũng đủ ăn đủ mặc rồi nên đứng sau hào quang của người khác cho lành.
- Giàu phết mà bảo chỉ đủ ăn đủ mặc thôi á?
- Sao lại ganh tị? Em mới giàu ấy!
- Giàu? Tú không thấy em phải cày cuốc cực khổ thế này à?
- Vậy đôi cao gót em đang mang là gì? – Tất nhiên là hàng hiệu rồi!
- Ừ thì là... cao gót?
- Charles & Keith, bộ sưu tập thu đông 2015, phiên bản giới hạn. – Tú tự tin nói.
- Hả sao Tú biết? – Nhi ngạc nhiên.
- Mấy thứ khác thì Tú không rành, nhưng riêng về giày thì từ lúc gặp tới giờ em chưa hề mang đôi nào không phải là hàng hiệu cả.
- Tú có vẻ am hiểu về giày quá nhỉ?
- Chỉ biết nhìn chút đỉnh thôi. Mà Tú hỏi em cái này được không?
- Vâng, Tú cứ hỏi đi ạ.
- Sao em lại vào Sài Gòn một mình vậy?
Nhi không trả lời. Dù cô có tình cảm với Tú nhưng đây chưa phải là thời điểm thích hợp để nói ra. Cô đành tiếp tục chôn giấu những tâm tư trong lòng mình.
.
.
.
- Nhi này? – Tú thấy không khí có vẻ ngột ngạt nên lên tiếng.
- Tú gọi em ạ?
- Thay vì hát mỗi ngày thì Tú hát cho em nghe một bài Tú mới sáng tác nha.
- Ồ! Thế hả? Thế Tú hát đi. – Nhi vừa nghe thì rất hồ hởi, quên đi cả câu hỏi lúc nãy của Tú.
- À. Nhưng không phải bây giờ. – Câu nói có vẻ rất gây mất hứng. Nhưng đúng thôi. Tú cần chuẩn bị nó một cách kỹ lưỡng mà.
- Trời ạ! Thế cũng nói.
- Haha. Nhưng yên tâm đi. Không lâu đâu. Em sẽ là người được nghe đầu tiên. – “Và duy nhất”, Tú thầm nghĩ.
- Chà! Vinh dự thế cơ à?
- Ừ.
Xe dừng lại trước cửa nhà trọ. Đã đến lúc phải nói lời tạm biệt rồi.
- Bye Tú! Về cẩn thận nhá!
- Ừ. Bye em.
- Tú ngủ ngon.
- Hôm nay chúc sớm vậy? – Tú ngạc nhiên. Vì hôm qua hai người mới vừa tình như cái bình, về tới nhà là nhắn tin chat chít nhắng nhít đủ trò đến khuya mới chịu ngủ.
- À em hơi mệt một tí nên chắc vào rồi ngủ luôn.
- Ừ. Thôi Tú về đây. Ngủ ngon! – Nói rồi Tú vẽ một nụ cười khả ái. Đó là một vệt nắng cuối ngày dành cho Nhi.
Một vệt nắng đã len lỏi vào nơi tâm hồn u tối của cô bấy lâu nay.
~
Note: Xin lỗi các bạn vì sự chậm trễ:( dạo này mình bận quá nên có hơi bỏ bê fic, các bạn thông cảm cho mình nha.
Hôm nay nhân dịp sinh nhật cô Chi nên mình đã cố hoàn thành xong chap này ^^ Chúc các bạn đọc vui vẻ và đừng quên bình chọn cũng như góp ý cho truyện nha!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT