Cả ngày đi đường mệt mỏi nên Bảo Ngân sau khi ăn cơm tối cô đã gọi điện thoại về nhà trò chuyện với cả nhà hơn một tiếng đồng hồ rồi đi ngủ sớm.
Cô ngủ một giấc ngon lành rồi giật mình thức giấc thì đã 6:10am. Vệ sinh cá nhân chỉ khoảng mười lăm phút, cô xếp tập vở vào balô, vừa mở cửa phòng ra thứ gì đó màu vàng sẫm nằm ngay trước cửa phòng làm cô giật mình la oái lên một tiếng và té ngửa xuống nền.
Người trong phòng đối diện, anh ngồi trên giường đọc báo quần áo tươm tất đã sẳn sàng mọi thứ. Tiếng cô vừa hét lên, khoé môi anh cũng cong lên. Anh đứng dậy, đeo bao lô lên và mở cửa ra ngoài.
Một chú chó giống Golden Retriever to màu vàng sẫm trước mặt, nó nhìn cô, đôi mắt ỉu xìu trầm xuống. Bảo Ngân thở hắc hơi, tay để trước ngực tự trấn an bản thân. Khi nhìn thấy chú chó, cô không những không sợ hãi nữa mà liền đến gần xoa đầu nó. “Wow, chó Golden nè! Sao hôm qua chị không nhìn thấy em vậy?“.
Bỗng nhiên cô cau mày lại, chỉ ngón tay trỏ vào chú chó, cô nói: “Em xém chút làm chị ngưng tim luôn rồi đó! Lần sau phải gõ cửa báo hiệu trước cho chị biết nghe chưa!”
Cô còn cầm một chân trước của nó lên và bắt tay 'thoả thuận' cười hì hì.
Đăng Khôi đứng tựa vào cạnh cửa, hai tay khoanh trước ngực ngó cô.
“Happy“. Chú chó vừa nghe thấy Khôi gọi mình liền đi sang nhảy lên người anh. Bảo Ngân liền đứng lên và chề môi ra.
Đăng Khôi nhìn Happy trầm giọng nói: “Anh đi học đây, dậy trể thế này chắc sẽ bị trừ điểm rèn luyện mất thôi! Tạm biệt em!” - Anh vỗ vào má của Happy cưng chiều rồi đi xuống lầu, Happy cũng đi theo anh.
Trể học... Trừ điểm...
Trể học... Trừ điểm...
Trể học... Trừ điểm...
...
Cũng biết đùa người ghê đó, chuyện cười gì nhạt thế kia... Bảo Ngân cũng đi theo xuống dưới.
Dì Hai đã bày đồ ăn sáng đã bày ra bàn, hai tô phở bò bày ra trước mắt, khói bay nghi ngút, thơm ơi là thơm kích thích dạ dày của Ngân cuộn lên.
“Bảo Ngân, tối qua con ngủ có ngon không, không bị lạ chổ chứ hả?”, Dì Hai hỏi.
Cô đáp: “Dạ, con ngủ ngon lắm ạ! Dì Hai dậy sớm vậy!”
“Ừ, lớn tuổi rồi không ngủ được nhiều! Ấy, con đứng đó làm gì đến đây ăn sáng đi rồi tranh thủ đi học nữa! Không lẽ con đang ngại đó à?”
Bảo Ngân trố mắt ra nhìn dì Hai rồi cười cười: “Dạ, đâu có, đâu có!”, Cô đến bên bàn ăn ngồi đối diện với anh.
Ăn ở miễn phí mà được 'phục vụ tận nơi' thế này cứ thấy khó chịu làm sao. Có lẽ đây cũng là lý do khó khăn 'thứ hai' khi ở nhờ nhà người khác.
Dì Hai và Tùng ra chợ mua ít đồ, trong nhà chỉ còn hai người. Quá yên lặng kể cả tiếng leng keng khi va chạm giữa muỗng đũa cũng không có... cả hai không nói với nhau câu nào mà lẳng lặng ngồi ăn thôi! Mà lạ thật đó, mấy lần rồi anh cũng vậy... lúc thật dễ tiếp xúc lúc lại lạnh lùng xa lạ, không hiểu nổi, nhưng điểm này càng làm cô nghĩ về anh nhiều hơn.
Bảo Ngân không nhịn được nữa lén ngước lên nhìn anh một cái, anh đang ăn một cách nhã nhặn và lặng lẽ... Lúc này anh cũng đã ăn xong, uống hớp nước lọc rồi đứng lên đeo balô vào định dọn bát vào bếp. Bảo Ngân nghe tim mình đập rộn ràng, cô cắn môi, hạ quyết tâm BÀY TỎ...
“Anh Khôi!”, Cô cau mài gọi anh vẻ mặt rất hình sự.
Anh dừng động tác, nhìn xuống cô, anh không đáp.
“Anh... định đi học đó hả?”, Cô mở to hai mắt nhìn anh.
Anh chống hai tay lên bàn nghiên đầu nhìn cô, có cần phải trả lời không?
“...”
Biểu cảm thay đổi một trăm tám mươi độ, Bảo Ngân đột nhiên cười hì hì: “Vậy tốt quá rồi!“.
Cô đứng lên lấy tô của anh chất vào tô mình rồi thu dọn muỗng, đũa của cả hai... đem vào bồn rữa bát.
“Đợi em hai phút nha!”
Đăng Khôi có hơi ngạc nhiên, anh đứng thẳng dậy ngẩn người nhìn theo động tác của cô.
Rữa bát đã xong, Đăng Khôi đúng là 'ngoan ngoãn' đứng đó đợi cô. Bảo Ngân đi đến bên ghế lấy balô của mình vui tươi nhìn anh, nói: “Xong rồi, đi thôi!”
Đã mặt dày ăn ở miễn phí thế này rồi kiểu như ăn bám đấy, thật sự rất ngại! Thôi dù sao đã lỡ mang tiếng ăn bám thế này rồi thì vấn đề đi học... cũng nhờ luôn một thể vậy. Đỡ tốn một 'mớ' tiền taxi ha ha.
Hơn nữa chiếc siêu xe hôm qua quả thật êm rất êm nha >.<
Đại não thiên tài bắt đầu hoạt động một cách nghiêm túc. Nhờ vả đấy à?
Anh hỏi: “Em chắc chắn là không hối hận?” - Đuôi mắt hơi cong lên, lông mài cũng giãn ra.
Bảo Ngân chớp chớp mắt, 'chỉ là quá giang thôi mà'... rồi quyết tâm gật đầu cái rụp.
Cũng giống với thành phố K, trên đường quốc lộ buổi sáng tấp nập người qua lại, hai bên đường toàn là những dãy nhà cao vút nhưng thành phố Y 'đất chật người đông hơn' nên chả có bao nhiêu cây cối.
Tuy nhiên tất cả đều rất đẹp đẽ, chỉ có điều...
Lê Đăng Khôi, anh quả đúng rất rảnh rỗi nha. Ô tô không đi, xe máy không dùng... mà lại dùng xe đạp >0<.
Bảo Ngân thầm nghĩ 'Cũng may hôm nay không mặc váy!'
Dù nói là xe đạp nhưng vẫn rất oách nha, nhìn vẫn bóng loáng như mới nhưng anh nói đã sữ dụng hơn năm năm rồi.
Không sao vẫn còn nhiều thời gian... Bảo Ngân là người ngồi sao xe mà, không mệt nên thôi kệ vậy! Gia chủ cứ thích trêu người thì mình cũng nên thuận ý theo thôi. Tắm nắng một chút, hít khói xe một chút, ngắm cảnh một chút... vậy là được rồi!!!
Tiểu muội muội à, em bình thường rất thông minh mà sao không tính toán tới chuyện này nhỉ?
Anh chạy xe chầm chậm chẳng hơn tốc độ đi bộ là bao nhiêu. Dừng tại đèn đỏ cô mới phát hiện một chuyện kinh thiên động địa thế này... Một đám người trẻ tuổi nam có, nữ có, mấy anh 'xinh gái', mấy chị 'đẹp trai' cũng có nốt nhưng đa phần là nữ... Họ người thì chạy xe máy, người thì đi xe hơi nhưng dường như cũng đi với tốc độ rùa bò thế này.
Cái quái gì đây? Những người nhìn Đăng Khôi với ánh mắt ngưỡng mộ như gặp thần tượng thì không nói nhưng lại có một số thành phần nhìn cô cũng dùng ánh mắt muốn nuốt chửng cô vậy là thế nào?
Bảo Ngân nuốt nước bọt, dùng ngón tay cái và ngón trỏ kẹp vào áo sơ mi của anh kéo kéo: “Nè”
Anh nghiên nữa mặt ra phía sau: “Chuyện gì?”
Bảo Ngân liếc sơ qua mấy người kia rồi len lén hỏi: “Anh có thấy gì lạ không?”
“Huh?”
Bảo Ngân lại hạ giọng nhỏ xuống: “Hình như có 'vài người' đi theo chúng ta cả đoạn đường rồi đó.”
Anh cười nhẹ: “Tập quen dần đi!”
Đèn xanh, những chiếc xe bắt đầu lăn bánh. Tốc độ vẫn như cũ, một chiếc xe máy 'bạo gan' đến gần, chạy song song cùng anh và cô.
Hai cô gái xinh xắn, mặt trang điểm, tóc nhuộm màu, ăn mặc sành điệu nhìn chằm vào cô liếc xéo... sau đó lại rạng rỡ như hoa mùa xuân.
Cô A cười e thẹn nói: “Đại sư huynh, hiếm khi thấy anh đi xe đạp nha! Thật đẹp trai hihi”
Oẹ...
Cô B chúm chím cười: “Anh Khôi sáng nay học mấy tiết vậy, em đến thư viện dành chổ trước cho anh nha!”
Anh lên tiếng: “Không cần đâu, anh bận rồi!”
Anh nghiên nữa mặt nhìn về phía sau nhìn cô...
Bảo Ngân mở to hai mắt, môi mím lại ngó nghiêng. Thôi xong rồi! Hối hận rồi, hối hận rồi! Bảo Ngân khóc không ra nước mắt, cô có ý nghĩ muốn nhảy xuống xe ngay lập tức nhưng không thể nào... Bỡi cái ý nghĩ lành mạnh 'chỉ là quá giang thôi' mà cô đã không lường trước kết quả này.
Bảo Ngân à giang hồ đầy hiểm ác!
Vừa đến phòng học Bảo Ngân một mạch chạy vào bên trong không thèm nói một câu cảm ơn anh.
Đăng Khôi nhìn theo dáng cô mà không nhịn được cười. Anh lấy điện thoại trong túi quần ra nhắn cho cô một tin: “11h, đến nhà ăn khu A!”
Tuy cũng có nhiều người thầm thì về chuyện lúc sáng nhưng cô hiên ngang cố ý lờ đi. Mọi người làm quen với nhau, Bảo Ngân cũng quen được khá nhiều bạn mới.
Hết giờ học, mọi người bắt đầu tản ra. Còn một số đông khoảng mười mấy người tiến về gần cô...
Hải Anh - cô gái tóc ngắn cá tính ngồi phía dưới ngước lên hỏi cô:
“Bảo Ngân, bà có bạn trai rồi à?”
Bảo Ngân đang dọn dẹp tập sách thì bị ngạc nhiên bỡi câu nói kia: “Hả?”
“Hìhì, sáng nay còn được bạn trai đưa đi học nữa, hạnh phúc quá nha!”
Bảo Ngân xua tay: “Không phải đâu!”
“Có gì đâu xấu hổ chứ, nhưng mà anh ấy đẹp trai thật đó!”
Ánh Nguyệt - cô bạn xinh đẹp với vòng một khủng từ phía trên đi xuống ngồi cạnh cô: “Anh ấy rất nổi tiếng, bà làm sao quen với anh ấy vậy!”
“À... Thật ra...”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT