[Con người sinh ra luôn có chủ đích, ít nhất là sắm một vai nào đó trong cuộc đời của một ai khác. Nhưng mà nếu một con người được tạo ra, sau đó lại chết trước khi được thấy bầu trời kia thì nghĩa là gì? Mục đích của sinh mạng đó là gì? Hàn Diễm, tại sao cô lại quay trở về nơi cô không hề được phép bắt đầu? Tại sao tôi phải vì cô bất chấp vẽ ra một đường sinh mạng mà chính tôi cũng không rõ ràng cô sẽ làm gì? Tại sao cô luôn khó dễ tôi như vậy? Cô lúc nào cũng vô dụng đến như vậy. Tất cả của cô đều chỉ dựa vào hai từ "May mắn". Nhưng tại sao tôi phải đánh đổi vì cô...]
Đào Hoa dừng chân ở mép vòng bát quái, ngẩng đầu nhìn bầu trời hình vòm thông qua miệng vách núi bên trên. Bầu trời thật trong, thật xanh, thật vắng lặng_[ Phải, như cô từng nói, nếu đã làm thì cũng đừng nói đến hai từ hối hận, thời gian chỉ mới bắt đầu. Đừng lo, mạng của cô, chỉ có thể bởi vì tôi mà chấm dứt!]_người nắm lấy tờ bùa khác với bát tự của Hàn Diễm bên trong, nheo mắt nhìn theo cánh chim bất ngờ bay lượn bên trên, bất giác mỉm cười.
Chỉ mới vài canh giờ trước, sợi sinh mệnh của Hàn Diễm cùng chiếc chuông bình thường treo bên nhánh liễu trước sân phòng Đào Hoa không thể lên tiếng thì hiện tại lại khe khẽ linh đinh lên vài tiếng, rồi lại vài tiếng không ngừng.
Đào Hoa chau mày, xòe tay bắt thử nhưng lại thấy một làn khói mờ nhạt quẩn quanh sinh mạng ấy, vài canh giờ sau, tiếng chuông tưởng như đã ngừng thì lại tiếp tục rung lên, người một lần nữa bước đến, chạm vào sợi dây kia thì liền cảm nhận có một nguồn lực vô hình, lạ lẫm nhưng mạnh mẽ đang quấn lấy sinh mạng của Hàn Diễm, lần này, nó đã thành công tạo thành một lớp màn che chắn, bao bọc lấy nàng khiến cho Đào Hoa không thể thấy được _[Làm sao lại có thể!! Không thể là âm giới, cũng không có khả năng sẽ có người khác thực hiện được chuyện này!]
Người đối với tình cảnh không rõ ràng trước mặt cảm thấy vô cùng khó chịu nhưng lại không biểu lộ ra bên ngoài bất cứ điều gì. Đào Hoa hiện tại nghĩ bản thân cần thời gian, cần một chút không khí để có thể tỉnh tâm cho nên liền chạy đến nhà kho trộm đồ cấm cùng Diêu Ngạn để tìm đến Tiểu Bạch của Hàn Diễm, tiện bề sai khiến Hoàng Hoắc. Vốn từ trước, Hàn Diễm không có chân mạng, Đào Hoa vẽ ra chỉ là thứ tạm bợ có thể thay đổi bất cứ lúc nào, bởi vì một lần kéo nàng ra khói cái chết đêm hoa đăng mà hiện tại phải vì Hàn Diễm mà làm mọi thứ. Càng nghĩ, Đào Hoa cũng chỉ có thể bật cười, lắc đầu khó hiểu chính bản thân mình
Chỉ là không nghĩ tới, vốn không muốn đến nhờ cậu lão đầu bị nàng hãm hại mấy ngày qua nhưng mà hiện tại, lại ở đây, cùng người này bày trận pháp của thiên sư, dùng mạng, máu, số phận của con người để làm vật trao đổi cho thứ đồng giá, mạng của một người khác.
Còn việc nào tàn nhẫn hơn là một thiên sư đây... bắt ma trừ yêu sao? Không phải cũng từng là con người bởi vì oan khuất, oán niệm trần thế mà kết thành quỷ ma sao? Căn bản chính là giết người ở một trạng thái khác mà thôi. Mà, thần toán như bọn họ, cũng chẳng có gì tốt đẹp.
Lão cốc chủ nhìn về phía đồ nhi luôn thích tự cười của mình, chỉ có thể buông ra tiếng thở dài lần đầu tiên sau ngần ấy năm_[Ta quá dung túng con rồi]_lão nhân hướng đến ba hướng Đông, Tây, Nam cắm xuống ba thanh kiếm gỗ được dán lên bùa vàng cùng dây đỏ sậm quấn quanh, mà Đào Hoa hiện tại cũng đang đứng ở phía Bắc, tay nhận lấy đầu dây đỏ còn lại lão nhân đưa qua, sau đó với hai đầu dây được cột ở hai ngón tay cái của nàng, chắp tay lại với nhau, chuông treo trên dây dù cho động qua lại bao nhiêu thì một tiếng linh đinh nhỏ nhất cũng không thoát ra
“Nhớ cẩn thận một chút, con hiện tại sẽ là cửa thông ở hai giới, nếu tâm không vững, chuyện xảy ra, ta cũng khó lòng cứu vớt”_lão nhân lùi bước, thận trọng nhìn quanh, sau đó lại cúi đầu, xòe tay bắt đầu nhẩm tính, mày của ông chau lại ngày một chặt, mắt cũng đã nhắm lại, sau một lúc lâu thì nhìn lên Đào Hoa, kiên quyết hô_”Bắt đầu!”
Đào Hoa một thân choàng đen, phía trước là ba chuông nhỏ khẽ linh đinh vài tiếng, nàng bắt đầu chậm rãi cử động ngón tay thật chắn chắn để thực hiện thủ pháp của một thiên sư, miệng lẩm bẩm theo thứ ngôn ngữ kì lạ. Tiếng chuông linh đinh của những chiếc chuông nhỏ được treo lên bởi sợi dây đỏ sậm quấn quanh ba thanh kiếm, sau đó nối lại ở hai ngón tay cái của Đào Hoa. Gió cũng đã nổi lên nhưng chỉ trong phạm vi của bát quái, thứ chất lỏng lúc nãy hòa cùng dòng nước biến thành đỏ hiện tại đã hóa đen.
Hiện tại trong thâm tâm của người đã dấy lên kinh hãi nhưng vẫn cố kiềm nén thật chặt tận sâu bên trong, thứ này quá mức lạnh lẽo, sức mạnh cũng quá lớn, nó cố thoát ra, cố đánh bật người để tìm ra dù là khe hở nhỏ nhất. Hai cột gió bốc lên cao sau đó tản ra, Đào Hoa kiềm không được bước lùi về sau, chau mày cố trấn định lại vị trí ban đầu.
Ở hình hài không hoàn chỉnh, một cột khói trắng là nam, cột khói đen lại là nữ. Phần chân chân của cả hai đều không có, ở hai chấm tròn liền có thể thấy được khói mỏng quẩn quanh bên dưới, hơi thở chết chóc bao quanh giới hạn của sợi dây đỏ, tiếng chuông vẫn linh đinh liên hồi. Đào Hoa khẽ chau mày khó chịu. Nữ nhân không thành hình kia cúi người, đến gần sợi dây, vươn tay chạm đến nguồn nước đen kia, nơi hốc mắt đen đặt lại bất ngờ cong theo hình bán nguyệt, từ dòng nước cầm lên một tờ giấy màu xám hướng đến cột khói màu trắng là nam nhân mà đưa qua, quẩn quanh vài vòng, dừng lại trước mặt của Đào Hoa, hốc mặt trống rỗng như xuyên thấu phàm nhân trước mặt
“Nói đi, ngươi muốn chúng ta làm gì người này?”_tiếng thều thào mềm mại vang lên nhưng lại lãnh lẽo âm tì vang lên, khuôn miệng được mở nhưng vẫn một màu đen đặc như hai hốc mắt kia, mái tóc dài cùng màu với làn khói tung bay tứ tán xung quanh nữ nhân, âm hồn ấy vươn tay vuốt lấy bên má của Đào Hoa, khúc khích cười_”Thật đẹp”
Toàn thân từng đợt lạnh lẽo dâng lên, nhịn không được chân mày cũng khẽ chau, cố áp chế sự khó chịu đang dâng lên, hiện tại người cũng không thể để ý đến bên ngoài ra sao, lão nhân bởi tình cảnh có chút ngoài ý muốn này mà đã lo lắng đến bao nhiêu, xung quanh Đào Hoa hiện tại, trong tầm nhìn của nàng đều là một màn sương màu xám bao phủ.
“Ngươi có thể thấy được người kia sao?”_Đào Hoa dĩ nhiên biết điều này, nhưng có vài thứ vẫn cần phải xác thực.
Hồn nữ ấy gật đầu, vươn lên tay còn lại áp má của Đào Hoa, hốc mắt cũng cong xuống_”Nữ nhân đó, thật đẹp...hư hư, hiện tại đang có người, đã mở cổng như ngươi. Người đó muốn chạm đến sinh mạng của linh hồn này. Ngươi biết đó, lão cốc chủ đã giúp ngươi mở cổng, luận về luật hay về pháp đề cao hơn người kia một bậc, cho nên người giữ cổng, chính là ngươi của hiện tại sẽ chấp nhận thiệt hại, thêm nữa ta cũng đã cam đoan, người kia sẽ không nắm được hành tung của ngươi. Sao, muốn chứ?”
Đào Hoa chau mày_”Điều kiện của ngươi không rõ”
Âm hồn ấy vẫn tiếp tục khúc khích cười, như cá nhỏ dưới nước, vút lên đảo một vòng rồi dừng xuống trước mặt Đào Hoa, nghiêng trái nhìn phải đánh giá nàng_”Lão cốc chủ chắc chắn đã nói qua, ta sẽ lấy một nữa mạng của ngươi để chấp nhận thỏa thuận, về việc nữ nhân kia...hư hư, bởi vì ngươi sẽ là tân đương nhiệm của Đào Hoa cốc này, ta sẽ nói cho ngươi biết. Hư hư. Xem ra cốc chủ đã có tính toán”
Âm hồn vui vẻ xoay vòng tròn, dường như đã hiện ra tà áo của nữ nhân, mềm mại sượt qua tấm áp choàng của Đào Hoa, mang theo hơi lạnh bám lấy chân nàng như loài kí sinh tham cầu sự sống, gương mặt với ba khoảng trống đen đục hướng đến đối diện, khoảng cách thực gần ngay trước mắt của Đào Hoa, mái tóc màu đen của nữ nhân tỏa ra quấn quanh cả hai, thật gần, khắc sâu vào lời thề chốn âm tì_”Nữ nhân này không có chân mạng, cuộc sống của nàng ta đã không còn điểm kết. Ta sẽ che mờ mắt hắn, vẽ ra một chân mạng hư ảo cho nữ nhân kia, hắn sẽ chỉ thấy được nó, hoàn toàn không thể thấy được điều cấm kị kia. Ngươi, đồng ý không?”
“Được”
Âm hồn bật cười_”Ngươi rất quả quyết, thành giao. Ta cũng sẽ cho ngươi biết, ngươi tốt nhất nên hướng nữ nhân kia đi theo chân mạng hư ảo này. Nếu có một ngày, người kia phát hiện hắn bị lừa”_nó vẫn cong mắt mỉm cười_”Kết quả chắc hẳn rất khó coi”
Đào Hoa bỗng nhiên xuất hiện nghi vấn muốn hỏi, nhưng cảm giác khó chịu đang ngày một dâng cao. Thứ nhất người không luyện võ, thứ hai, so với lão cốc chủ, năng lực của người vẫn chưa đến mức cực đại, hiện tại cảm giác bản thân gần như đã sắp chạm đến giới hạnh, gằng lại giọng, nặng nề trả lời_”Được”
Luồn khí đen của âm hồn luôn quẩn quanh cả hai hiện tại chậm rãi tách rời ra khỏi Đào Hoa, nữ nhân mang theo giọng nói pha lẫn âm cười lạnh lẽo từng khoảng nhỏ, lùi lại_”Rất tốt, đến, cho ta biết, ngươi muốn viết gì”
Đào Hoa bắt đầu thủ pháp, miệng bắt đầu lầm bầm chú ngữ, âm hồn nữ ấy vươn lên cao, sau đó như một mũi tên lao thẳng xuống bát quái, lan tỏa ra làn khí đen của nàng ta ra toàn bộ bát quái, như một ngọn lửa của cái chết hưng phấn nhảy múa. Âm hồn của người nam nhân vẫn luôn ở giữa, hiện tại tay cũng làm những động tác giống như Đào Hoa, cùng thời điểm, cùng một lúc, và trong tay của cả hai, Đào Hoa với lá bùa màu vàng là bát tự của Hàn Diễm thì bên này, âm hồn nam nhân cũng giữ trong tay lá bùa tương tự nhưng lại mà màu xám tro.
Ở hậu viện phía sau của hiệu thuốc mang tên Tĩnh Y kia, Liêu Tĩnh không khác gì so với Đào Hoa là mấy, vẫn một thân choàng đen cùng chuông vàng linh đinh, một vòng bát quái được vẽ bằng máu tươi, cùng lá bùa được đề vào bát tự của Ly Hiên tân công chúa kia.
Lúc hắn nhận được bát tự này, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác rất lạ, thời điểm bắt quẻ xem mạng lại chẳng thấy được gì, tất cả đều bị che phủ, ngay cả điểm nhỏ cũng không thể nhìn được. Điều này rất hiếm gặp, thậm chí hắn cũng chưa từng thấy qua. Nhưng hắn tin tưởng, một là Ly Hiên này có điều giấu diếm khi Ly Thành là một thiên sư năng lực đều không thể nghi ngại, hai là người này được người hắn muốn đến gần che chở. Liêu Tĩnh đối với suy nghĩ này của mình liền cảm thấy rất hưng phấn.
Hắn đã nghĩ, nếu như là Ly Thành, hắn sẽ sẵn lòng đùa giỡn, nhưng nếu là người kia, hắn chắc chắn sẽ tìm mọi cách để tiếp cận. Trên đời, vốn dĩ tìm được người có cùng năng lực, cũng là một loại may mắn. Chỉ cần thủ pháp, hắn sẽ biết được là do ai thực hiện điều này.
Từ đường chia cắt duy nhất giữa hai giới của bát quái, một luồn khí trắng xám nhàn nhạt hiện lên, có thể nhìn ra được tay chân, mái tóc được búi cao của một thư sinh, tác phong đứng vững mà lại thoải mái, chỉ là không thể kiếm lại được khí lạnh như bão tố bủa vây như gào thét bên trong kết giới. Âm hồn hướng đến Liêu Tĩnh cúi đầu_”Ngươi cần việc?”
“Ta muốn xem người này”_Liêu Tĩnh cũng không cần kiên dè, vươn tay đưa ra lá bùa để âm hồn kia bước đến cúi đầu nhìn qua, sau đó mới chậm rãi thu tay trở về
“Đều là một màn sương, còn rất dầy, là màu xám...”_âm hồn thư sinh ấy ngẩng đầu, hốc mắt trừ trắng xám lại chuyển sang đỏ đặc_”Rõ ràng là một ngốc qua, nhưng chỉ nàng ta mới có thể giúp cho Trịnh Lương bước lên ngai vàng,người huynh trưởng của nàng ta cũng không đủ năng lực để cản được nữ nhân này, không những vậy mà quần thần hay ngay cả tướng lĩnh quân doanh cũng đều một lòng quy phục, trăm bề vững chắc, gia thất về sau của nàng ta cũng ổn định, còn có hài tử, sống đến trăm tuổi”
Thứ đỏ đặc nơi hốc mắt kia chậm rãi biến mất, trở về màu trắng thuần túy của nó. Âm hồn thư sinh cúi đầu, rồi lại ngẩng đầu nhìn lên bầu trời được che đi bởi rừng trúc thu nhỏ bao quanh cả hai người bọn họ, gió bên ngoài theo từng kẽ hở len lõi vào, nhưng vẫn không bì được cái lạnh lẽo bên trong_”Đó là những thứ ta có thể thấy”
Liêu Tĩnh mày khẽ chau, nhưng vẫn hướng đến âm hồn kia chắp tay, khẽ cúi người_”Ta sẽ gởi lễ đêm nay. Chỉ là, ngươi không thấy có điểm lạ bên trong sao?”
Âm hồn gật đầu, từ từ tan ra, trận cuồng phong gào thét cùng hắn lúc xuất hiện cũng nhanh chóng thu đi, bởi vì sự mờ nhạt kia mà Liêu Tĩnh không thấy được nụ cười lạnh lẽo của âm hồn, lúc hắn tan biến, quẩn quanh trong không gian chỉ còn lại lời thì thầm như gió thoảng_”Không, mọi thứ rất hoàn hảo...”
Dây chuông run lên dữ dội cũng từ từ hạ xuống, làn khói đặt vây quanh Đào Hoa cũng tản ra dần, đến lúc chúng biến mất, lão nhân ở một bên luôn nóng lòng, lo lắng hết mực liền mừng rỡ chạy đến, chỉ là tiểu đồ của ông lúc này đã quỳ trên mặt đất, khóe mắt, mũi, miệng đều trào ra máu, hai tay cũng buông thõng sang hai bên.
Lão nhân sợ hãi, run rẩy vội đi đến ôm qua Đào Hoa, giúp người duỗi chân, bối rối vuốt qua mớ tóc mai vướn bận, vội vã lấy khăn nhỏ trong lòng lau đi dòng máu vẫn không dừng lại, nghẹn ngào nỉ non_”Đào Hoa, Đào Hoa, bảo bối nhi của ta....con sẽ ổn, sẽ ổn thôi...”_tầm mắt bị mảnh giấy màu vàng trong tay Đào Hoa thu hút, lão nhân di tay đến, lấy ra mảnh giấy, xiết chặt lấy nó, lấy từ trong người ống tiêu nhỏ, thổi lên một nốt duy nhất, không lâu sau liền có người từ bên trên, đạp vách vực mà bước xuống, một thân hắc y cùng khăn che mặt, hướng lão nhân quỳ xuống, chắp tay, cúi đầu_”Cốc chủ”
“Mang đến phòng của tên Diêu Ngạn kia đi”
“….Cốc chủ, người chắc không?”
“Ngươi còn hỏi!?”
“Thưa, tuân lệnh”_hắn nhanh chóng bước đến, bế qua Đào Hoa, nhưng bởi vì tác động mà máu lại tiếp tục trào ra khiến hắn không khỏi một lần kinh hãi, trong lòng liễn lãnh đi vài phần
“Mau đi đi, ta sẽ theo sau”
“Vâng”
Đặt xuống Đào Hoa trên giường, hắn liền nhanh chóng rời đi, còn lại lão nhân ở trong phòng liền rất nhanh tìm thấy hòm dược nho nhỏ của Diêu Ngạn mà lôi ra, sau đó lại vội vã chạy ra ngoài, nắm lấy bất kì đồ đệ nào vô tình đi ngang qua, bắt hắn mang đến thứ lão cần, bản thân lại nhanh chóng chạy trở vào, ngồi một bên nhìn Đào Hoa hôn mê bất tỉnh, cả người đều lạnh như băng. Lão nhân lúc đó cảm thấy không ổn, cũng không nghĩ đến cái giá phải trả của Đào Hoa lại nhiều đến như vậy.
Nhưng mà ở thời điểm âm hồn bắt đầu viết mệnh trên tấm bùa màu xám, một dòng chữ máu khác cũng đồng thời xuất hiện trên lá bùa của Đào Hoa đang giữ, lúc đó chính là sự liên thông giữa hai giới, nếu phá vỡ, lão nhân thật sự cảm thấy rất sợ hãi khi nghĩ đến đứa nhỏ ông chăm sóc bấy lâu, yêu thương ngần ấy năm bỗng nhiên lại biến mất, lão cũng chỉ có thể trân mắt nhìn, tay không ngừng bấm quẻ cho người, tay kia lại nhìn xem rốt cục mọi chuyện sẽ diễn ra theo mong muốn hay không.
Bất giác bàn tay đang nắm lấy bàn tay của lão nhân xiết chặt_[Đào Hoa, con nhất định phải bình an!]
Đang lúc lão cốc chủ nghĩ sẽ đợi lúc Đào Hoa tỉnh thì mới dùng thuốc, sau đó rời đi thì đúng lúc đó, Đào Hoa ở trên giường cũng cử động, lão nhân hai mắt sáng rực, hướng đến bên giường lại ngồi xuống, ánh mắt chờ mong nhìn đến Đào Hoa.
Người tỉnh, hai mắt cử động, cơ thể cũng không hề thấy đau nhưng cái lạnh buốt từ trong xương tủy tản mát ra bên ngoài vẫn không thể dừng lại được. Mắt mở ra, đôi mày khẽ chau lại_”Ta đang mở mắt đúng không?! Rõ ràng có chớp mắt nhưng sao lại không thể thấy được gì?? Hay là lão nhân tức giận nhốt ta vào trong hộp rồi, lão xấu xa đó”
Lão nhân chưa kịp mừng, nghe mấy lời không mấy vướn bận của đồ nhi mà cả kinh, cả thân người run lên vì sợ hãi, vì tức giận, bởi vì bối rối, cố gằng giọng hướng đến kẻ ngốc trên giường_”Đào Hoa”
Ngay lập tức đôi mày của Đào Hoa liền chau chặt lại_”Lão nhân, nếu như lão đã ở đây, mắt của ta cũng đang cử động nhưng lại chẳng thấy gì...vậy... là sao?”
Cốc chủ nghẹn giọng, cố gắng kiềm chế, cầm lên tay của Đào Hoa_”Không sao, không sao, chỉ cần nghỉ ngơi tốt, chỉ là tạm thời, tạm thời mà thôi”
“Lão nhân, ta không sợ, người cần gì phải lo lắng như vậy?”
Lão nhân nghe thấy chỉ có thể thở dài, lắc đầu_”Hiện tại con có thể nghĩ ngơi, đến lúc mắt con trở lại bình thường, ta sẽ đồng ý với con”
Nghe thấy tiếng động bên cạnh, Đào Hoa vội đưa tay với tới nhưng lại không chạm được, rất nhanh liền trở mình cố với theo, lúc rướn người bởi vì trượt tay ở mép giường, cả người liền ngã nhào xuống đất, mang theo vẽ mặt sợ hãi cùng ánh mắt vô hồn nhìn thẳng_”Lão nhân, định đi đâu?!”
Lão cốc chủ ở phía sau, vẫn ngay tại thành giường bên cạnh yên lặng nhìn Đào Hoa hiện tại trái phải không rõ ràng mà tìm kiếm lão. Trong ngần ấy năm, vậy mà lúc này lại là lần đầu lão thấy sự sợ hãi của Đào Hoa khi cố tìm kiếm lão. Đào Dận nghiêng đầu nhìn bát thuốc đen đặc đang nguội dần của Đoàn Hoa mà bỗng nhiên tự hỏi mình, ngày trước, chỉ cần tùy hứng liền rời đi, bỏ lại đứa nhỏ một mình cô độc ở trong cốc, liệu nó có như lúc này ngốc ngốc mà tìm kiếm ông hay không!?
Đào Hoa của lão luôn cho mọi người thấy vẻ mặt cao ngạo, tràn ngập tự tin như một mặt trời nhỏ dường như chưa từng tồn tại, biểu cảm chân thật nhất của hiện tại cũng chỉ tràn ngập sợ hãi vây quanh. Lão nhân đứng đó, đôi mắt già nua đỏ hoe nhưng một giọt nước ấm cũng không thể xuất hiện. Diêu Ngạn đẩy cửa bước vào, liền nhìn thấy Đào Hoa đang cố ngồi dậy, miệng vẫn không ngừng gọi_”Lão nhân, sư phụ, Đào Dận, ngươi ở đâu....sư phụ, ngươi ở đâu...”
Hắn lại kinh ngạc hơn khi thấy lão cốc chủ hiện tại chỉ đứng ở phía sau, không động, cũng không lên tiếng. Diêu Ngạn vội tiếng đến, nhưng cũng không đỡ lấy Đào Hoa, vẫn như bình thường lạnh giọng hỏi dù cho trong lòng hắn hiện tại tràn ngập lo lắng_”Chủ tử, người ổn chứ?”
Đào Hoa hướng theo tiếng nói vừa phát ra kia nhìn lên, run rẩy vươn tay đến_”Diêu Ngạn, lão già đó lại bỏ rơi ta...”
Diêu Ngạn ngẩng đầu nhìn đến Đào Dận cốc chủ vẫn đứng đó, một tay là bát thuốc, tay kia hướng hắn phất tay, hai mắt nhắm lại. Hắn cúi đầu, lại nhìn đến người đang níu lấy ổng tay áo mình, nhanh chóng đưa tay, bế Đào Hoa trở lại giường, thường thường nói_”Có lẽ ngài ấy lại có chuyện gấp cần giải quyết”
Đào Hoa vẫn nắm chặt tay áo của Diêu Ngạn, nữa khắc cũng không buông lơi. Lão nhân lúc này cảm thấy mặt mình đã có chút lãnh, vô thức đưa tay lau đi, lại mang theo kinh hãi nhìn thứ chất lỏng bởi vì ánh sáng bình thường mà lấp lánh trên tay mình, rồi một giọt khác lại đến, lan tràn nơi khóe miệng, vị mặn ngàn nhạt len lõi thấm vào. Thì ra đứa nhỏ mà ông nuôi ấy lâu nay, lại đáng thương đến như vậy.
“Chuyện ra sao rồi?”_Đào Hoa dịch người vào trong, mà Diêu Ngạn cũng xem như lẽ thường, cởi giày, nằm xuống bên cạnh người. Trong cái u ám bủa vây tầm nhìn, người kiềm không được liên tục rùng mình, bàn tay nắm chặt tay áo kia lại xiết càng chặt hơn
“Ngài ấy nhắn, Hoắc gia ta đã tìm được hắn”
Đào Hoa hiện tại dường như chẳng mấy bận tâm đến tình trạng của mình, giognj nói vẫn như thường ngày, vô cùng thoải mái_”Ừ. Cũng may là tẩu tử lần này chấp nhận đi theo, không thì e vài ngày hắn lại chạy về”
“Người định để ngài ấy ở mãi phương Bắc sao?”
“Tại sao lại không được, kế sinh nhai của Bạch Vận hay Nhạc Toái về sau sẽ lớn mạnh, gởi hắn đi chính là cơ hội, về sau ra ngoài cũng không cần phải cố mạng chạy tìm người của cốc mà lấy tiền. Ta của hiện tại, hắn sẽ để yên sao?”
“…”_về vế sau cùng, Diêu Ngạn hoàn toàn đồng ý. Hoàng Hoắc kia, chỉ cần ngươi bệnh, hắn chắc chắn sẽ khiến ngươi lao tâm khổ lực, bệnh lại càng thêm bệnh, quấy rầy không biết mệt mỏi sau đó là những tháng ngày nằm liệt trên giường không dậy nổi. Đôi khi Diêu Ngạn cũng tự hỏi mặt của tứ trụ rốt cục có bao nhiêu dày. Ba người còn lại đều đang trong thời gian kiểm tra phân đà cùng vài nơi khác nên chưa thể trở về, chỉ mong bọn họ không nhân lúc này mà nổi hứng muốn trở về. Chuyện Đào Hoa vài ngài trước làm loạn giam lại lão cốc chủ để đứng lên hắn cũng đã cố dàn xếp tốt lắm, chỉ mong ba người bọn họ không biết tin mà trở về làm loạn
Thật sự sẽ rất loạn
[Thật mệt mỏi mà]
Thời gian trôi, lão nhân vẫn kiên nhẫn đứng yên đó chờ đến khi nhịp thở của hai người nằm trên giường ổn định mới lặng lẽ rời đi, không quên đặt lại lá bùa nguyên vẹn trên bàn, không một vết nhăn
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT