Lục Tiểu Phụng ngưng thần nhìn lão mỉm cười nói :

- Khi nào các hạ muốn kiếm bằng hữu cũng được.

Diệp Cô Thành chỉ “Ồ” một tiếng.

Lục Tiểu Phụng lại nói :

- Ít ra hiện các hạ cũng có thể tìm được người.

Diệp Cô Thành khoé miệng lộ ra nụ cười đáp :

- Xem chừng bọn họ nói không sai. Công tử quả là người thích kết bạn.

Lục Tiểu Phụng hỏi :

- Bọn họ mà các hạ nói là ai?

Diệp Cô Thành không trả lời mà cũng bất tất trả lời vì Lục Tiểu Phụng lúc này đã ngó thấy Kim Cửu Linh và Hoa Mãn Lâu.

Lục Tiểu Phụng bỗng phát giác Diệp Cô Thành có nhiều điểm giống như Tây Môn Xuy Tuyết. Cả hai nhân vật này đều cô độc và kiêu ngạo phi thường.

Bọn họ coi mạng người chẳng có gì quan trọng. Bất luận là tính mạng người khác hay tính mạng họ cũng vậy mà thôi.

Cả hai người đã ra tay là chẳng nể nang gì vì kiếm pháp của họ nguyên là thứ kiếm pháp giết người.

Họ lại thích mặc áo trắng như tuyết.

Người họ đều lạnh lẽo như băng tuyết trên đỉnh núi xa xôi.

Phải chăng chỉ có hạng người này mới luyện được môn kiếm pháp tuyệt thế?

Lục Tiểu Phụng nâng chung rượu lên chàng lại phát giác ra một điều khác lạ.

Diệp Cô Thành không để một giọt rượu nào dính vào người. Thậm chí lão không uống cả nước trà. Đồ uống duy nhất của lão là bạch thủy tinh khiết.

Lục Tiểu Phụng vừa nâng chung lên, rượu đã trôi vào cổ họng.

Diệp Cô Thành nhìn chàng dường như lộ vẻ kinh ngạc hỏi :

- Công tử uống rượu nhiều lắm phải không?

Lục Tiểu Phụng gật đầu đáp :

- Mà còn uống mau nữa.

Diệp Cô Thành nói :

- Vì thế lão phu mới lấy làm kỳ.

Lục Tiểu Phụng hỏi :

- Các hạ cho uống rượu là một chuyện kỳ quái ư?

Diệp Cô Thành nói :

- Rượu đã hại người lại làm loạn tính thế mà thể lực và trí tuệ công tử vẫn cao tuyệt.

Lục Tiểu Phụng cười nói :

- Thực ra không phải lúc nào tại hạ cũng uống rượu thế này. Chỉ những lúc thương tâm tại hạ mới uống dữ.

Diệp Cô Thành hỏi :

- Hiện giờ công tử thương tâm lắm ư?

Lục Tiểu Phụng đáp :

- Lúc người ta bị bạn hữu bán đứng thì không thương tâm sao được!

Hoa Mãn Lâu bật cười. Dĩ nhiên gã đã hiểu rõ chỗ ngụ ý ở câu nói của Lục Tiểu Phụng.

Kim Cửu Linh vừa cười vừa hỏi :

- Công tử tưởng bọn ta đem bán đứng công tử chăng?

Lục Tiểu Phụng dựng mặt lên đáp :

- Các vị đã biết tại hạ tới đây lại biết cả thanh lợi kiếm thiên hạ vô song đang ở đây chờ tại hạ, thế mà các vị như hai tên Tào Tháo ẩn mình một bên để coi náo nhiệt.

Kim Cửu Linh nói :

- Bọn ta quả biết công tử tới đây, vì công tử nhất định đến thử thách để xem đúng có người đã tiến vào bảo khố không?

Lục Tiểu Phụng nói :

- Vì thế mà các vị ngồi đây chờ coi tại hạ có tiến vào được chăng?

Kim Cửu Linh thừa nhận đáp :

- Nhưng bọn ta chờ mãi đến lúc công tử lên nóc nhà mới phát giác.

Lục Tiểu Phụng hỏi móc :

- Thế rồi các vị chờ coi tại hạ có bị Diệp thành chủ phóng kiếm đâm chết không chứ gì?

Kim Cửu Linh đáp :

- Nhưng công tử cũng biết lão thực tình không có ý hạ công tử.

Lục Tiểu Phụng nói :

- Nhưng chiêu kiếm đó chẳng phải là chuyện giả.

Kim Cửu Linh cười nói :

- Cả Lục Tiểu Phụng cũng không phải là Lục Tiểu Phụng giả.

Hắn nói thật khéo, bất luận ai gặp hạng người như hắn cũng không thể tức mình được.

Kim Cửu Linh lại nói :

- Lúc công tử chưa tới, bọn ta đã đưa ra một kết luận.

Lục Tiểu Phụng hỏi :

- Kết luận thế nào?

Kim Cửu Linh đáp :

- Lục Tiểu Phụng mà không vào được thì trên đời này tuyệt không kẻ nào vào được nữa.

Lục Tiểu Phụng hỏi :

- Chẳng lẽ tên đại đạo thêu hoa không phải là người?

Kim Cửu Linh cứng họng không trả lời được nữa.

Lục Tiểu Phụng nói :

- Tại hạ không có cách nào vào nỗi, dù trong mình có chìa khóa bảo khố cũng chẳng đến mở cửa được. Thậm chí mở cửa vào trong rồi tại hạ cũng không biết cách nào khóa cửa bên ngoài vào được.

Kim Cửu Linh nói :

- Hôm ấy lúc Giang Trọng Uy tiến vào, cửa bảo khố cũng khóa ở ngoài rồi.

Lục Tiểu Phụng đáp :

- Tại hạ biết thế.

Kim Cửu Linh nói :

- Theo lý thuyết mà nói thì bảo khố nhất định còn nẻo đường thông ra ngoài. Tên đại đạo thêu hoa kia đã theo nẻo đường đó để tiến vào.

Lục Tiểu Phụng nói :

- Đáng tiếc là sự thật bảo khố không còn con đường nào khác. Tên đại đạo thêu hoa kia chỉ có lối này để đi vào.

Hoa Mãn Lâu đột nhiên lên tiếng :

- Nhất định là có, đáng tiếc là bọn mình không tìm ra được.

Diệp Cô Thành ngồi bên nghe mấy người nói tỏ vẻ lạnh lùng, chẳng quan tâm gì đến vụ này.

Lão chỉ quan tâm đến một việc, đột nhiên cất tiếng hỏi :

- Tây Môn Xuy Tuyết là bạn của công tử phải không?

Lục Tiểu Phụng gật đầu, bỗng chàng hỏi lại :

- Hiện giờ còn một người ở ngoài đang chờ tin tức của tại hạ. Các vị thử đoán xem người đó là ai.

Chàng sợ Diệp Cô Thành lại hỏi tới Tây Môn Xuy Tuyết, nên nghe lão hỏi chàng liền lái sang chuyện khác.

Nhưng Diệp Cô Thành vẫn không thay đổi vấn đề, lão lại hỏi :

- Công tử đã giao thủ với y chưa?

Lục Tiểu Phụng đáp cộc lốc :

- Chưa!

Diệp Cô Thành hỏi :

- Kiếm pháp của hắn thế nào?

Lục Tiểu Phụng gượng cười đáp :

- Lợi hại lắm!

Diệp Cô Thành hỏi :

- Phải chăng Độc Cô Nhất Hạc chết dưới lưỡi kiếm của hắn?

Lục Tiểu Phụng gật đầu.

Diệp Cô Thành nói :

- Thế thì kiếm pháp của hắn nhất định còn cao hơn Mộc đạo nhân.

Gương mặt lạnh như tiền của lão ra chiều phấn khởi, lão thủng thẳng nói tiếp :

- Lão phu mà được so tài cao thấp với hắn mới là điều khoan khoái nhất đời.

Lục Tiểu Phụng đột nhiên đứng dậy hỏi :

- Rượu đâu? Sao nơi đây lại không có rượu?

Kim Cửu Linh đáp :

- Ta đi lấy cho công tử.

Lục Tiểu Phụng hỏi :

- Ông bạn đi lấy được rượu?

Kim Cửu Linh đáp :

- Nơi đây có hầm rượu.

Lục Tiểu Phụng lại hỏi :

- Kim lão gia vào được không?

Hoa Mãn Lâu cười đáp :

- Trong Vương phủ này e rằng không một nơi nào mà y chưa lần mò tới.

Lục Tiểu Phụng “Ủa” lên một tiếng.

Hoa Mãn Lâu hỏi :

- Công tử dám lần mò vào đây lúc ban đêm, chẳng lẽ còn chưa hiểu vị Tổng quản mới nhận chức là ai?

Lục Tiểu Phụng cười nói :

- Hầm rượu ở chỗ nào? Xin Kim Tổng quản dẫn đường cho.

Hầm rượu ở trong gian phòng bình thường và thấp tè ngay bên cạnh bảo khố.

Kim Cửu Linh lấy chiếc chìa khóa mở cửa. Đã có tên vệ sĩ đốt đèn cho họ.

Vào cửa rồi lật tấm đá lên, đi xuống mười mấy bậc là tới hầm rượu.

Hầm rượu này rất lớn.

Lục Tiểu Phụng thở dài nói :

- Nếu tại hạ đúng là con tửu qủy thì bây giờ dao kề cổ cũng đừng hòng đuổi tại hạ ra được.

Kim Cửu Linh mỉm cười đáp :

- Kim mỗ biết nhiều người cho công tử là tửu qủy nhưng thực ra công tử có phải là tửu qủy đâu?

Lục Tiểu Phụng “Ồ” lên một tiếng.

Kim Cửu Linh nói :

- Công tử vào trong này chỉ vì sợ Diệp Cô Thành đòi công tử dẫn đi kiếm Tây Môn Xuy Tuyết mà thôi.

Lục Tiểu Phụng thở dài đáp :

- Thực tình tại hạ sợ hai người gặp nhau. Một khi họ rút kiếm khỏi vỏ thì e rằng trên đời không còn ai bảo họ thu về được.

Kim Cửu Linh nói :

- Nhưng chẳng sớm thì muộn tất có phen hai người sẽ chạm trán nhau.

Lục Tiểu Phụng nhăn nhó cười đáp :

- Ngày đó sẽ xảy ra chuyện gì thì tại hạ không dám nghĩ tới.

Kim Cửu Linh hỏi :

- Công tử sợ Diệp Cô Thành đâm chết Tây Môn Xuy Tuyết chứ gì?

Lục Tiểu Phụng đáp :

- Đồng thời tại hạ cũng sợ Tây Môn Xuy Tuyết sẽ hạ sát lão.

Chàng thở dài nói tiếp :

- Cả hai nhân vật này đều là những kiếm khách trùm đời. Bất luận ai chết đi cũng không làm sao bồi bổ được cho tổn thất này. Càng đáng sợ hơn nữa là hai người đều dùng kiếm pháp sát nhân. Mỗi khi họ rút kiếm ra khỏi vỏ thì tất nhiên phải có người chết.

Kim Cửu Linh hỏi :

- Tuyệt đối chẳng thể khống chế được ư?

Lục Tiểu Phụng gật đầu.

Kim Cửu Linh cười nói :

- Nhưng trên đời chẳng có việc gì tuyệt đối.

Lục Tiểu Phụng lại “Ồ” lên một tiếng.

Kim Cửu Linh hỏi :

- Trong bảo khố tuyệt đối không có người vào được, nhưng có người đã vào rồi, chẳng lẽ họ từ trên trời rơi xuống hay là từ dưới đất chui lên?

Lục Tiểu Phụng đột nhiên mắt sáng lên hỏi :

- Phải chăng hầm rượu này ở dưới gầm bảo khố?

Kim Cửu Linh đáp :

- Dường như là thế thì phải.

Lục Tiểu Phụng nói :

- Chúng ta hãy khoét một huyệt động trên đầu, há chẳng chui lên bảo khố được ư?

Kim Cửu Linh cũng sáng mắt lên :

- Bên ngoài hầm rượu này tuy cuộc phòng thủ tương đối sơ sài hơn, nhưng cũng phải có chìa khóa mới vào được?

Lục Tiểu Phụng hỏi :

- Giang Trọng Uy có chìa khóa không?

Kim Cửu Linh gật đầu đáp :

- Nhưng tuyệt chẳng có lý nào hắn lại giao cho tên đại đạo thêu hoa.

Lục Tiểu Phụng nói :

- Dĩ nhiên không phải hắn, nhưng người khác dám đưa lắm.

Kim Cửu Linh hỏi :

- Người khác mà công tử biết đó là ai?

Lục Tiểu Phụng đáp :

- Phải là con người kề cận hắn mới có thể cởi lấy chìa khóa lên đem đi theo kiểu mẫu mà đánh.

Kim Cửu Linh cặp mắt lấp loáng ánh hào quang hỏi :

- Phải chăng công tử muốn nói Giang Khinh Hà?

Lục Tiểu Phụng vỗ vai hắn đáp :

- Kim lão gia quả không hổ là người thông minh nhất trong sáu tầng cửa lớn.

Lục Tiểu Phụng bưng hũ rượu lớn trở lại. Chàng quyết định khánh chúc cuộc thành công. Chẳng bao giờ chàng nức lòng hả dạ như lúc này.

Nghe tiếng cười khoan khoái của chàng, Hoa Mãn Lâu không nhịn được hỏi :

- Chẳng lẽ công tử tìm ra được bảo bối gì trong hầm rượu này?

Lục Tiểu Phụng cười đáp :

- Đúng thế!

Hoa Mãn Lâu hỏi :

- Bảo bối vào loại gì?

Lục Tiểu Phụng đáp :

- Một đường dây.

Hoa Mãn Lâu không hiểu hỏi :

- Đường dây ư? Đường dây thế nào?

Lục Tiểu Phụng đáp :

- Nó là loại đường dây không nhìn thấy được, nhưng chúng ta cứ theo nó mà lần bước là có thể nắm được đuôi con cáo già kia.

Hoa Mãn Lâu vẫn chưa lại hiểu hỏi :

- Con cáo già nào?

Lục Tiểu Phụng cười đáp :

- Dĩ nhiên là con cáo già biết thêu hoa.

Bây giờ chàng tưởng chừng đã chứng minh được một điều.

Giang Khinh Hà nhất quyết ở trong một tổ chức với tên đại đạo thêu hoa kia.

Vì thế chàng chỉ cần tìm đến Giang Khinh Hà là tìm được tên đại đạo thêu hoa.

Hoa Mãn Lâu hỏi :

- Công tử có nắm chắc là sẽ kiếm được Giang Khinh Hà hay không?

Lục Tiểu Phụng đáp :

- Cũng nắm được một phần.

Hoa Mãn Lâu hỏi :

- Công tử chuẩn bị đi kiếm y bằng cách nào?

Lục Tiểu Phụng đáp :

- Tại hạ chuẩn bị đi kiếm một đôi giày đỏ, rồi kiếm một người trước kia chưa đi giày đỏ cho họ đi vào.

Hoa Mãn Lâu thở dài nhăn nhó cười nói :

- Công tử càng nói tại hạ càng đi đến chỗ không hiểu.

Lục Tiểu Phụng cười đáp :

- Tại hạ đảm bảo một ngày kia công tử sẽ nghe ra.

Đột nhiên chàng phát giác trong nhà thiếu đi một người liền cất tiếng hỏi :

- Diệp Cô Thành đâu rồi?

Hoa Mãn Lâu đáp :

- Y không thích rượu, cũng không ưa bồi tiếp người uống rượu. Bây giờ đã tới lúc y đi ngủ rồi.

Lục Tiểu Phụng hỏi :

- Công tử tưởng y đi ngủ thật chăng?

Hoa Mãn Lâu thở dài đáp :

- Tiểu đệ chỉ biết rằng nếu y quyết định đi kiếm Tây Môn Xuy Tuyết thì không ai ngăn cản được.

Lục Tiểu Phụng không mấy khi say, nhưng thường thường chàng lại thích giả vờ say rượu. Khi chàng giả say nói năng lăng líu dứt lác huyên thuyên như trẻ nít.

Hoa Mãn Lâu không sợ chàng dứt lác, nhưng nơi đây ở trong Vương phủ, gã không thể để chàng đập phá cốc chén của Kim Cửu Linh.

Lục Tiểu Phụng cầm đũa gõ vào chung rượu, cất tiếng hát nghêu ngao :

“Trên sông Hoàng Hà mây trắng lửng lơ.

Một mảnh cô thành sao khéo hững hờ?

Tiếng địch oán chi ngàn dương liễu?

Gió xuân mấy độ ngoài quan luống ngẩn ngợ”

Đây là bài thơ của thi gia nổi tiếng tên gọi Vương Chi Hoán về đời nhà Đường làm ra. Bạch Vân thành chủ Diệp Cô Thành rất thích bài thơ này.

Hiển nhiên Lục Tiểu Phụng đang nghĩ tới Diệp Cô Thành mà hát chứ chẳng phải chàng say rượu.

Chàng lại hát một bài Hồ ca ở Bắc Quốc rồi dường như cổ họng ngứa ngáy khó chịu.

Hoa Mãn Lâu đột nhiên hỏi :

- Công tử vừa nói bên ngoài có người đang chờ. Người đó là ai?

Lục Tiểu Phụng lập tức dừng lại không hát nữa.

Dĩ nhiên Lục Tiểu Phụng không say rượu thực sự, nhưng hiện giờ Tiết Băng đang say sưa.

Lục Tiểu Phụng nhảy vọt lên xông ra.

Kim Cửu Linh hỏi :

- Công tử bảo ai chờ y ở ngoài?

Hoa Mãn Lâu không nghĩ ngợi gì đáp ngay :

- Nhất định là Tiết Băng rồi.

Kim Cửu Linh hỏi :

- Sao lại nhất định là Tiết Băng?

Hoa Mãn Lâu đáp :

- Tiểu đệ biết rõ Tiết Băng rất mê y mà y cũng thích Tiết Băng.

Nhưng Tiết Băng không chờ Lục Tiểu Phụng ở khách sạn, cô chưa về Như Ý khách sạn.

Lục Tiểu Phụng biết bây giờ còn một biện pháp may ra kiếm được Tiết Băng. Biện pháp đó là chàng hãy đi kiếm Xà Vương.

Lần này dĩ nhiên chàng không cần người dẫn đường.

Đêm đã khuya Xà Vương vẫn chưa ngủ. Lão thấy Lục Tiểu Phụng tìm đến không khỏi giật mình hô :

- Ta đang ở đây chờ công tử.

Lục Tiểu Phụng hỏi :

- Lão huynh chờ tiểu đệ ư? Vậy lão huynh biết tiểu đệ sẽ đến hay sao?

Xà Vương gật đầu.

Lục Tiểu Phụng lại hỏi :

- Tiết Băng có tới đây không?

Xà Vương gật đầu đáp :

- Y cứ ở đây uống rượu. Uống cũng lắm mà nói cũng nhiều.

Lục Tiểu Phụng hỏi :

- Y đã nói gì?

Xà Vương cười đáp :

- Y bảo công tử chẳng là cái thá gì mà cũng không phải là giống người.

Tuy hắn vừa nói vừa cười mà trong cái cười có vẻ lo âu.

Lục Tiểu Phụng nhăn nhó cười đáp :

- Nhất định là y uống say rồi.

Xà Vương nói :

- Nhưng y nhất định đòi đi, nhất định muốn kiếm công tử. Ta đã không thể lôi kéo y, lại chẳng yên dạ để y đi một mình, nên phái hai người ngấm ngầm theo sau bảo vệ y.

Lục Tiểu Phụng hỏi :

- Hai người đó đã về chưa?

Xà Vương thở dài đáp :

- Bọn họ chưa về.

Lục Tiểu Phụng động dung hỏi :

- Tại sao vậy?

Vẻ mặt trầm trọng, Xà Vương đáp ngay :

- Có người đã phát giác thi thể bọn chúng, còn Tiết cô nương thì không thấy đâu.

Thi thể của hai người ở trong ngõ hẻm tối tăm. Vết thương chí mạng là ở nơi mắt.

Dĩ nhiên lúc họ chết đã đui mắt rồi.

Lục Tiểu Phụng toàn thân lạnh như băng giá.

- Tú Hoa đại đạo! Tiết Băng đã lọt vào tay Tú Hoa đại đạo rồi chăng? Chẳng lẽ hắn đã biết Lục Tiểu Phụng phát giác ra điều bí mật của hắn.

Vụ này ít ra đã chứng minh một điều : Đường dây mà Lục Tiểu Phụng tìm được thật chính xác.

Đáng lý trong lúc chàng tìm ra được đường dây chính xác trong vụ nghi án này là một điều cao hứng mới phải, nhưng lại cảm thấy tựa hồ trái tim chìm hẳn xuống do chính bàn chân mình đạp lên.

Đột nhiên chàng phát giác tình cảm của mình đối với Tiết Băng còn mãnh liệt hơn là chàng tưởng tượng nhiều.

Về đến tiểu lâu, Xà Vương ngồi chờ chàng, lặng lẽ rót rượu cho chàng.

Lục Tiểu Phụng nâng chung rượu lên rồi lại đặt xuống.

Xà Vương hỏi :

- Công tử không uống được ư?

Lục Tiểu Phụng gượng cười đáp :

- Lúc này tiểu đệ muốn giữ mình cho thật tỉnh táo.

Nụ cười chàng méo xệch so với người khóc còn khó coi hơn. Xà Vương trước nay chưa từng thấy chàng buồn bã như lúc này bao giờ. Lão kiếm lời an ủi :

- Ta có ba ngàn anh em dưới trướng. Chỉ cần Tiết Băng cô nương hãy còn trong thành này là nhất định tìm cho bằng được.

Đây hoàn toàn không phải chỉ là lời an ủi, thực sự lão có đủ lực lượng làm như vậy.

Nhưng chờ tới khi lão tìm thấy cô thì e rằng thây cô đã giá lạnh.

Lục Tiểu Phụng đột nhiên hỏi :

- Lão huynh có nghe ai nói đến một đại hán râu quai nón biết thêu hoa bao giờ chưa?

Xà Vương gật đầu đáp :

- Tuy ta chưa hỏi đến nhưng cũng đoán ra công tử nhất định vì vụ này mà tới đây.

Lục Tiểu Phụng nói :

- Hai vị huynh đệ của lão huynh chết về tay người đó nên....

Xà Vương ngắt lời :

- Nên công tử sợ Tiết Băng lọt vào tay hắn?

Lục Tiểu Phụng lại bưng chung rượu lên. Lần này Xà Vương nắm lấy tay chàng nói :

- Thực ra công tử lúc này cần tỉnh táo. Hay hơn hết là nên nghĩ cách ngủ đi một lúc...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play