"Trần Phương Thảo! Cậu là ai mà dám xen vào chuyện của tớ!" Câu nói đó tớ vẫn nhớ như in, cũng chính vì thế mà tớ học cách buông tay cậu, Vũ Nguyên! ---- Tớ không là gì của cậu hết, chỉ là một cô gái ngốc nghếch luôn thầm thích cậu thôi. Cuối cùng tớ biết rằng cậu không phải là người tớ có thể yêu, có thể mãi là như vậy nếu không gặp cậu vào ngày mưa đó. Cuối cùng lại một lần nữa dẫm lên vết xe đổ của bảy năm trước.