Một ngày thường như
bao ngày khác, hôm nay, Niệm Phi Đình theo lệ sang nhà Liên Bạch cữu cữu chơi đồng thời cũng để Liên Bạch cữu cữu kiểm tra mắt luôn một thể.
Nghe nói Liên Bạch cữu cữu là vương của các loài thực vật, tu vi của người
rất cao nên có thể biến thành người. Hơn nữa, trước khi mắt hoàn toàn
không nhìn thấy gì, cô từng nhìn cữu cữu mấy lần, người rất đẹp, là vẻ
đẹp theo kiểu thanh lãnh.
Lại nghe nói bản thể của người là hoa
sen trắng nên khi biến thành người thì từ trên xuống dưới đều mang độc
nhất một màu trắng. Duy chỉ có mắt người màu xanh lục và môi lưỡi người
màu hồng phớt.
Điều này từng khiến Long Tử Vân phụ thân đại nhân của cô ghen một đoạn thời gian bởi vì tưởng lầm mẫu thân và cữu cữu có ý với nhau nên mới mặc đồ cùng một màu.
Mà Liên Bạch cữu cữu còn
độc thân nha~ Hỏi người thì người quăng cho một câu ‘chưa tìm được’.
Chiều tối, Hồng Tước đỡ Niệm Phi Đình đi theo con đường cũ về.Nhưng mà
chiều ở núi thường có gió, lần này, gió mang theo nhè nhẹ mùi máu, mùi
mà kiếp trước cô quen thuộc vô cùng.
“Tiểu Tước Nhi, có mùi máu, đưa ta đi kiểm tra xem”
“Vâng! Tiểu thư” Tiểu Tước Nhi ngoan ngoãn vô cùng, không nói gì cả vì biết
Niệm Phi Đình cô đã quyết định thì sẽ khó mà thay đổi.
Hai người
rẽ theo một hướng khác, lần theo mùi máu tươi mà đi tới. Trên đường đuổi đi không ít yêu thú. Càng tới gần thì mùi máu tươi càng nồng, theo lời
Hồng Tước nói thì mùi máu tỏa ra từ một hang nhỏ.
Hồng Tước miêu
tả hang đá sơ qua để Niệm Phi Đình đi vào dễ dàng. Theo lời Hồng Tước
thì trong hang đá là một mảng tối mịt, cô lấy dạ minh châu ra soi đường
để Hồng Tước dẫn cô vào, hang đá cũng không sâu lắm.
Đột nhiên,
Niệm Phi Đình bị một lực mạnh kéo lấy, trên cổ có cảm giác lành lạnh sắc bén nhưng không có ác ý hay sát khí gì cả, chỉ đơn thuần để đấy. Giọng
nói trầm trầm khàn khàn mang theo thở dốc vang lên từ sau cô
“Rời đi, rời khỏi…nơi…này…”
Người đằng sau vừa nói xong thì gục xuống, đè ập lên người Niệm Phi Đình, may là cô khỏe nếu không là bị đè dẹp lép như con tép rồi. Hồng Tước thấy
thế vội tiến lên hỏi han, kiểm tra toàn thân Niệm Phi Đình cẩn thận
không thấy vết thương nào mới thở ra một hơi. Hết trừng mắt lại đạp mấy
phát lên người nằm dưới đất, cô nhìn cũng thấy buồn cười
“Tiểu Tước Nhi, còn đạp nữa là hắn chết thật đấy”
“Dám đụng tới tiểu thư, bị ta đạp chết là còn nhẹ” Hồng Tước hứ một tiếng, kiêu ngạo đáp
“Được rồi! Giúp ta đưa hắn về viện đi, ta muốn cứu hắn” Cô khẽ gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý
“Nhưng hắn vừa uy hiếp tiểu thư…” Hồng Tước dậm chân bình bịch không đồng ý
“Nhưng hắn không có ý xấu phải không, nếu hắn muốn giết ta thì đã giết rồi.
Hơn nữa hắn muốn giết ta cũng đâu dễ dàng, ngươi biết khả năng của ta
mà, phải không?”
Niệm Phi Đình cười tươi, giọng nói cũng rất nhẹ
nhàng nhưng xung quanh lại ẩn ẩn luồng khí màu đen quỷ dị. Hồng Tước
nhìn thấy thì run rẩy theo bản năng.(Âm Nhi: Ngay cả 2 vị cha mẹ nuôi
siêu cấp và vị cữu cữu siêu đẳng gặp cảnh này còn phải rùng mình thì sao Tiểu Tước Nhi chịu nổi chứ)
Hồng Tước không dám nói gì nữa, xốc
một cái đem hắn vác lên vai đem về. Vì để tránh mùi máu thu hút các yêu
thú tới sẽ lộ chuyện nên Niệm Phi Đình bảo Hồng Tước lập một kết giới di động nhỏ, vừa che dấu ba người vừa xóa bỏ mùi máu, đúng là tiện lợi.
Mà nhắc tới mùi máu mới nhớ, người này đúng là may mắn không tưởng, cô và
Hồng Tước tới nên hắn mới tránh được một kiếp còn nếu không chắc hắn bị
yêu thú xé xác từ lâu rồi.
Về đến viện của Niệm Phi Đình cô, Hồng Tước theo sát một bước không rời, không dám đi sai một bước vì thực vật cô trồng lập theo trận đồ bát quái. Nếu không cẩn thận một chút thôi sẽ không chỉ là đi lạc mà còn là chết.
Hồng Tước đem hắn thả lên
giường, rất không tình nguyện phải băng bó và chăm sóc cho hắn. Niệm Phi Đình trong lúc Hồng Tước chăm sóc cho hắn đã kịp tranh thủ đi tắm, tẩy
sạch mùi máu tanh bám vào người.
Vốn dĩ hắn phải nằm ở phòng
khách nhưng bị Niệm Phi Đình bắt ép phải đưa vào phòng ngủ. Hồng Tước
cãi lại một chút, nói cái gì mà ảnh hưởng đến thanh danh các thứ, cô bực mình uy hiếp mới ngoan ngoãn nghe lời. Nhưng sau khi về phòng thì lăn
qua lăn lại một hồi trên giường của bản thân một lúc mới chịu im ắng.
Niệm Phi Đình lấy lọ thuốc mà Liên Bạch cữu cữu cho từ lâu ra, đổ một viên
thuốc ra tay, đem nhét vào miệng hắn, để hắn nuốt xuống. Xong chuyện cô
mới nhẹ nhàng nằm xuống, ôm lấy một cánh tay hắn và chìm vào giấc ngủ
.
.
.
Trong lúc đó, tại Tuyết Quốc
“Ngươi nói cái gì? Nhiếp chính vương bị tập kích ở ngoài thành phải chạy vào
Yêu Lâm?”Vũ Ngọc Tiêu vừa nghe tin thì đập bàn rầm một cái, đứng phắt
lên hỏi lại
“Dạ, đúng thế thưa hoàng thượng” Vị quan quân nghiêm túc trả lời
Vũ Ngọc Tiêu ngồi phịch xuống ghế, vẻ mặt không dám tin. Trong điện im
ắng, bao trùm bởi không khí nặng nề. Cái vị vương gia bị triệu tập vào
trong cung nghe tin thì mỗi người lại có một cảm xúc khác nhau. Vũ Ngọc
Tiêu vẻ mặt mệt mỏi phất phất tay, tất cả lui đi, Vũ Ngọc Tiêu khẽ gọi
một tiếng, giọng nói nhỏ đến mức chỉ có mình bản thân nghe thấy
“Hoàng huynh…”
Chẳng lẽ vị hoàng huynh luôn quan tâm mình đã chết ư? Không thể nào, hoàng
huynh rất mạnh, sẽ không sao đâu. Nhưng trong Yêu Lâm nguy hiểm trùng
trùng? Vì cớ gì hoàng huynh lại phải tiến vào trong đó? Chẳng lẽ đã có
chuyện gì khác xảy ra?… Vũ Ngọc Tiêu tự hỏi rồi phủ định rồi lại hỏi rồi lại phủ định, tâm trạng không ổn đi về tẩm cung.
Các vị vương gia khác ra về mỗi người có một cảm xúc và suy nghĩ riêng. Không ai đoán được.
.
.
.
Tại Âm Quốc
“Ngươi nói thật không? Nhiếp chính vương bị đuổi đánh phải tiến vào Yêu Lâm”
Một bóng người đằng sau tấm mành giọng điệu âm trầm hỏi
“Đúng là vậy” Người hắc y nhân đang quỳ khẳng định chắc chắn.
“Đúng là thú vị! Tốt lắm, lui đi”
“Vâng” Hắc y nhân không tiếng động rời đi
“Nhiếp chính vương, hy vọng ngươi sẽ còn sống thoát khỏi để chúng ta vẫn có
thể quyết đấu với nhau, còn nếu không…” Người đằng sau tấm mành lẩm bẩm
nói sau đó nhếch môi im lặng
…
.
.
.
Tại Tiêu Quốc
“Ha ha ha…tên nhiếp chính vương kia đã phải tiến vào Yêu Lâm, xem ra hắn
không chết cũng bị thương nặng, từ trước đến nay, người đi vào Yêu Lâm
mà thoát ra được chưa từng có ai”
…
.
.
.
Tại Vân Quốc
“…” Người nghe tin nhìn hắc y nhân của mình không nói gì, sau đó phất tay
để hắc y nhân rời đi. Nhìn lên bầu trời đây sao một cách chăm chú, không biết đang suy nghĩ cái gì
…
.
.
.
Mỗi
một nơi, mỗi một người đều có suy nghĩ khác nhau. Người dân của Tuyết
Quốc hôm sau cũng biết Nhiếp chính vương của họ đã đi vào Yêu Lâm, gây
nên xôn xao khắp nơi.
Hoàng thượng cho quan lại nghỉ ba ngày, ba ngày sau, quan lớn quan nhỏ đều tâu lên hoàng thượng rằng Nhiếp chính
vương đã chết, mong hoàng thượng hãy an táng Nhiếp chính vương.
Vũ Ngọc Tiêu giận dữ quát mắng, sau đó ra lệnh không cho phép nhắc tới
chuyện này nữa. Nhưng trong lòng cũng tự nói ‘nếu 3 năm sau, huynh vẫn
không xuất hiện vậy đệ nhất định sẽ tổ chức một tang lễ thật long trọng
cho huynh’
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT