Tạ Thanh Ngọc cảm thấy cuộc sống sau khi xuyên không thật là buồn muốn chết. Nhất là từ năm mười lăm tuổi, nàng đã được răn dạy rằng con gái lớn phải giữ danh tiết, không được bước chân ra khỏi nhà bởi cha mình khi ông cầm roi đứng ở cửa. Dẫu vậy, đợi lúc ông ngủ nàng lại lẻn đi, nhưng nửa đêm biết làm điều gì tiêu khiển đây?
Một loại hình dịch vụ mới tinh được nàng phát triển: thay người dọa ma! Nhờ có khinh công khổ luyện từ nhỏ, nàng theo đơn đặt hàng dọa dọa dọa.
Dù nàng dọa ma đã có thâm niên, hàng đêm đóng vai ma nữ thế nhưng mấy đối tượng lần này sao lại có thần kinh vững chắc như vậy, dám cá còn vững hơn cả nàng! Ông trời ơi, tại sao những đơn hàng có giá trị cao thì độ khó cũng đều phải cao như vậy?!!!
Trịnh Hoài Sơn: “Hình như có tiếng ma nữ rít gào…” Thở dài, tiếp tục lật sách.
Lâm Mỹ Nhân: “Ma nữ này cũng xinh đẹp phết. Hay là nàng về với gia, gia cho nàng hút máu gặm xương mỗi đêm… Này này, nàng đi đâu vậy?”
Bộ Đầu Mặt Trắng: “Ma… ma nữ… mau mau theo bổn ….bổn bộ đầu về qui án… tội… tội rối loạn trật tự…”
Tạ Thanh Ngọc (chống nạnh, chỉ tay trên trời): “Các… các người bình thường một chút cho bổn ma nữ có được không!”