(Hai ngày sau, khu căn cứ huấn luyện tại miền Nam nước Anh)
Chiếc trực thăng tư nhân hạ cánh bên bờ biển đảo Alima, một trong những hòn đảo thuộc quyền sở hữu của gia tộc William. Hòn đảo xinh đẹp này khoác lên mình lớp áo vô cùng diễm lệ nhưng trong lòng nó lại là địa ngục của bất cứ kẻ yếu tim nào. Nó được khai phá vào những năm cuối thế chiến thứ hai, gia tộc William nhắm tới nó vì trữ lượng dầu mỏ vô cùng lớn nằm ngay giữa lòng hòn đảo, nhưng ít ai biết còn một bí mật khác khiến William David chi ra khoản tiền 200 triệu đô để sở hữu thiên đường có gai này. Đảo Alima là một trong những hòn đảo bí mật được dùng nghiên cứu vũ khí hạt nhân những năm đầu thế chiến thứ hai, lượng phóng xạ nơi này vượt mức cho phép, trong đất sót lại rất nhiều loại chất độc đã bị cấm sử dụng sau khi thế chiến kết thúc, vì thế nguồn sinh vật trên đảo có những biến đổi nhất định, nơi này cũng là một trong những nơi cung cấp nguồn độc tố lớn cho phòng thí nghiệm của Ray.
Mike bước xuống từ chiếc trực thăng, những kẻ chủ chốt trên hòn đảo này đều đã có mặt đầy đủ, William Sensi đứng giữa hai hàng người cười nói bước tới gần khi thấy Ray từ chiếc trực thăng bước xuống.
- Welcome to Alima!!! haha. Chuyến đi không làm chú khó chịu chứ cậu em họ của anh, anh đã rất bất ngờ khi được thông báo về cuộc thăm viếng này của chú đấy!
Bộ dạng ngả ngớn của hắn bao năm qua vẫn không hề thay đổi, Sensi là một tay lão luyện trong nghề sát thủ, nhưng hắn lại quá huênh hoang và tự đắc.
Mike bước tới chắn trước mặt Ray, ngăn cản cái ôm thắm thiết của Sensi đang hướng đến Ray.
- Cậu Sensi!! Cậu chủ rất hài lòng với sự tiếp đón nồng hậu này, nhưng cậu cũng biết thói quen của cậu chủ, cái ôm này có lẽ không cần thiết!!
Nụ cười trên môi Sensi vẫn vậy, chỉ ánh mắt dần lạnh đi vài phần, đôi tay lưng chừng trên không hạ xuống:
- Haha!! Thật khó khăn nhỉ!! Được rồi, tất cả mau chào đón cậu chủ chính cống của hòn đảo này đi nào.
Hai hàng người theo lệnh đồng loạt cúi xuống hô lớn:
- Chào mừng cậu chủ.
Ray chẳng có biểu hiện gì như đang để ý, mái tóc đen vì gió biển thổi tung mà khiến kẻ đối diện nhìn rõ hơn đôi mắt nâu yên tĩnh đến lạ lùng của hắn. Bên tai chiếc khuyên tai bảo thạch đỏ đón nắng biển phát sáng rực rỡ khẽ rung lên một nhịp, đôi chân trần bước thẳng tới khu căn cứ như chốn không người. Mike nhanh chóng theo phía sau bỏ lại ánh mắt vằn đỏ của Sensi, đoàn người cũng nhanh chóng lối gót.
Phòng trung tâm, nơi mọi thứ trên hòn đảo luôn được hiện rõ trên từng màn hình lớn, Ray chậm rãi ngồi vào máy chủ. Bàn tay ngõ đều đều trên bàn phím từng căn phòng trong khu huấn luyện hiện ra lần lượt theo mỗi lần nhấc chuột, bỗng hắn dừng lại tại một căn phòng chứa đầy ống nghiệm sinh hóa, nhìn lại địa chỉ trên bản đồ thu nhỏ, hắn đứng dậy và rời đi.
Bên ngoài Mike vẫn yên lặng đứng đợi thấy hắn bước ra cậu cúi người muốn báo cáo tình hình trên đảo nhưng thấy bàn chân hắn di chuyển có phần nhanh hướng về khu C thì cậu ngừng lại, cậu hiểu có lẽ Ray đã tìm ra vấn đề.
Ngay từ khi bước chân lên hòn đảo Mike đã được báo lại về sự rò rỉ nghiêm trọng của phòng sinh hóa trong khu huấn luyện. Hai ngày nay đã có năm sát thủ mất mạng do tiếp xúc gần với phòng sinh hóa. Mike không biết bằng cách nào hắn biết được sự cố này cậu chỉ biết chắc chắn tạm thời Ray sẽ không cần đến sự trợ giúp của cậu. Với người bình thường khi tiếp xúc với nhiều loại độc tố chộn lẫn bị rò rỉ thì khả năng tử vong tại chỗ là rất cao nhưng đối với Ray một kẻ đã thử qua tất cả chất độc trên hòn đảo này mà vẫn sống tới ngày hôm nay thì chút độc tố đó chẳng là gì cả.
Lần đầu tiên nhìn thấy Ray trong phòng thí nghiệm Mike đã rất bất ngờ. Hắn dừng như là một con quỷ không thể chết, chính mắt Mike nhìn thấy Ray tự mình thử nghiệm chất độc mới trên cơ thể hắn. Ngày thứ ba khi mới chuyển về tòa lâu đài Mike vinh hạnh được thấy Ray giết người bằng chính máu của hắn. Điều đó làm cậu kinh hãi nhưng nhiều hơn thế là ngạc nhiên. Làm sao Ray sống được khi đến máu của hắn cũng là một loại độc tố không thuốc giải. Mike luôn thắc mắc về điều đó nhưng cậu hiểu thắc mắc của cậu sẽ không bao giờ có lời giải.
(Phòng sinh hóa - Khu C)
Ray thản nhiên bước vào căn phòng đầy khí độc đến gay mũi, đôi chân hắn vẫn không hề dừng lại đi qua từng dãy ống nghiệm đủ màu xếp dài trên kệ từ thấp đến cao cho đến khi bước tới chiếc quạt thông gió cuối căn phòng. Ray thừa thông minh để hiểu có kẻ nào đó đã động tay chân vào nơi góc khuất này, và biết đâu đây là món quà khởi đầu khi hắn đặt chân tới hòn đảo này.
Phía trên bức tường nơi chiếc quạt thông gió cảm ứng công nghệ cao được nắp đặt, hệ thống thanh lọc sử lý chất độc đã bị vô hiệu hóa. Hàng loạt các chức năng thổi khí, đẩy khí, hút gió đều trong tình trạng quá tải. Nếu trong tình trạng này mà đám người ngu ngốc ngoài kia không chết từng người thì đúng là một chuyện lạ lùng.
Ray đưa tay lên bảng điều khiển, hàng loạt thao tác nhanh chóng vận hành lại bộ lọc của chiếc quạt, hệ thống nhanh chóng chạy lại hàng loạt chức năng, thiết lập lại hệ thống điều khiển từ bảng điều khiển. Ngón tay Ray hoạt động liên tục cho đến khi các chức năng hoạt động bình thường và thông số các bộ phận đã về lại mức cho phép. Đóng lại bảng điều khiển, ánh mắt Ray trầm lặng quét qua một lượt căn phòng, hắn khẽ nhíu mi rồi nhanh chóng bước ra khỏi khu C chậm hướng về phòng trung tâm.
(Phòng nghỉ cao cấp khu A)
Sensi ngồi ngả ngớn trên sofa, chiếc áo sơ mi đen để mở ba khuy đầu lộ ra xương quai xanh và khoảng da màu đồng khỏe mạnh, tay hắn lắc nhẹ ly rượu vang thoải mái tận hưởng bản nhạc du dương. Bill từ bên ngoài nhận được thông tin gõ cửa bước vào:
- Cậu Sensi vấn đề khu C đã được giải quyết rồi, người bên cậu Ray báo lại sẽ khóa lại phòng sinh hóa và di rời toàn bộ người canh giữ khu C trong nửa tháng tới.
- Thằng em cũng thật có tài đấy nhỉ, nhanh như vậy đã giải quyết xong rồi, xem ra món quà anh tặng chú em vẫn chưa đủ đô thì phải?
Giọng nói Sensi lạnh nhạt ngả ngớn lại mang đầy căm tức, hắn vốn không cam tâm khi Ray tham dự vào địa bàn của hắn, nhất là khi thực hiện vụ làm ăn lớn này. Đây chẳng khác nào thách thức quyền lực của hắn, nếu không phải mệnh lệnh được đưa ra từ gia chủ thì hắn sẽ không đời nào ngậm bồ hòn làm ngọt đến giờ. Bill vẫn đứng giữa phòng đợi căn dặn, Sensi uống cạn ly rượu vang trên tay mắt hướng ra khu B cái nhìn đầy giễu cợt cùng thách thức.
Nếu đã vậy hãy để cậu em họ yêu quý của tao tự mình vật lộn với đám người mới đi, tao nhớ trong đám đó có một thiên thần vô cùng xinh đẹp, cho cô ta chút kích thích rồi ném vào phòng lớn cho tao chắc hẳn thằng em họ bất cần của tao sẽ vui vẻ lắm đây.
Bill lặng người vài giây rồi nhanh chóng cúi đầu ra khỏi cửa. Bill là phụ tá của Sensi đã được 7 năm, từ ngày Sensi bước vào con đường sát thủ và kế nghiệp cha ruột hắn thành một phần cánh tay của gia tộc William, Bill hiểu rất rõ Sensi là kẻ ngạo mạn đến thế nào và thủ đoạn tàn nhẫn đến đâu.
Sensi không phải kẻ có quy tắc hắn tận dụng mọi phương pháp và mọi cơ hội để đạt được mục đích, dù mưu hèn kế bẩn đến đâu hắn cũng chưa bao giờ bỏ qua. Với Sensi thì kết quả quan trong hơn mọi thứ, dù quá trình có bẩn thỉu thế nào cũng không có gì đáng quan tâm.
(Phòng trung tâm)
Ray vẫn tĩnh lặng ngồi trước máy chủ, ngón tay hắn lướt nhanh trên bàn phím. Lớp bảo vệ được lập trình lại và thiết lập thêm nguồn năng lượng bảo vệ mới đang được hình thành từ từ. Trên gương mặt thản nhiên mang vẻ đẹp lạnh lẽo của quý tộc Anh, đôi mắt phượng dài của hắn lại mang vẻ thâm sâu cuồng dã, lạnh nhạt mà sâu thẳm của người châu Á khiến bất kỳ ai nhìn cũng bị cuốn vào, làn mi dày chớp động chăm chú theo từng lớp hiển thị trên màn hình lớn. Chiếc khuyên tai bảo thạch đỏ bên tai trái phản chiếu ánh sáng từ màn hình lớn khiến hắn trở lên yêu nghiệt hơn bao giờ hết.
Có thể công việc thiết lập lại này sẽ tốn không ít thời gian, bắt buộc Ray phải ở phòng trung tâm đêm nay. Mike chuẩn bị bữa tối và đưa vào khi Ray vẫn chăm chú trên màn hình lớn.
Cậu yên lặng theo dõi từng động tác của Ray, đúng như cái danh thiên tài mà William David nói về Ray. Hắn là một kẻ giỏi toàn diện về mọi thứ, từ chất độc, tin học, cho đến súng ống thậm chí là y học Ray luôn là bậc thầy không ai sánh nổi dù hắn chưa từng nhận bất cứ bằng cấp nào.
Khi đồng hồ điểm 12h đêm Mike đã đứng trong căn phòng này tròn 3 tiếng đồng hồ và chưa thấy Ray dừng tay dù chỉ vài giây, Mike nhìn khay đồ ăn đã nguội lạnh bước ra ngoài lệnh cho người làm phần mới.
Cùng lúc đó thao tác cuối cùng hoàn thành lớp bảo vệ mới cũng được Ray làm xong, hắn liếc nhìn khay đồ ăn trên bàn cầm lên miếng bánh mì cắn một miếng uống nửa cốc sữa đã lạnh rồi rảo bước ra khỏi phòng trung tâm, đôi mắt nâu tối lại vì mệt mỏi hắn chậm rãi hướng tới phòng lớn nơi thuộc về chủ nhân hòn đảo này.
Mike quay lại phòng trung tâm ngay sau đó cùng với khay đồ ăn nóng hổi, nhưng cậu không thấy Ray. Trên màn hình lớn hiển thị đa chiều từng ngóc ngách của lớp bảo vệ mới, nguồn năng lượng mới sử dụng thêm được lấy từ lò hạt nhân giữa lòng hòn đảo. Mọi thứ kết hợp hết sức ăn khớp và hoàn toàn không có lấy một chút lỗ hổng nhỏ.
Đóng màn hình lớn, phần tư liệu của những tân binh mới hiện lên đồng loạt trên màn hình, tất cả có bảy người năm nam hai nữ, mọi thông tin của họ đều được nói rất rõ trong tư liệu và có một vài người đã được đánh dấu đỏ. Điều này cho thấy Ray đã nghiên cứu và xem quá số tư liệu này nói cách khác hắn cũng đã vạch ra con đường huấn luyện cho từng người.
Năm tiếng đồng hồ giải quyết công việc của cả một bộ phận kỹ thuật cấp cao và người huấn luyện phải làm trong một tuần. Nếu không muốn nói William Ray là kẻ quái thai thì có thể nói hắn là thiên tài của những thiên tài.
(Phòng lớn)
Bước chân Ray vẫn đều đều hướng tới phòng lớn nơi cuối hành lang dài, hắn dừng như có chút mệt mỏi sau 5 giờ làm việc liên tục không nghỉ, bàn tay vừa chạm đến tay nắm cửa hắn khẽ khựng lại vài dây. Trong căn phòng tiếng thở khe khẽ có phần run rẩy truyền ra rất nhỏ, người thường có lẽ khó phát hiện nhưng thính giác của hắn đặc biệt vô cùng nhạy bén. Mi tâm hơi nhíu hắn chậm rãi đẩy cửa bước vào, cả căn phòng tối tăm chỉ có ánh nến nhàn nhạt nơi góc phòng, hắn không đưa tay mở điện mà vòng qua giường lớn chậm bước đến góc nhỏ gần ban công nơi phát ra tiếng thở run rẩy đang cố kìm nén.
Trong góc nhỏ tối tăm bóng dáng một cô gái tầm 20 tuổi đang run rẩy trống cự dưới sàn nhà, trên người mặc bộ váy trắng tinh khiết nhưng một vài góc lại có thứ gì đó đen đen đang chảy xuống, khuôn mặt xinh đẹp như một thiên thần nhỏ trắ
ng bệch, hơi thở khó nhọc khiến lồng ngực cô phập phồng dữ dội. Mái tóc dài rơi xuống bả vai gầy rồi uốn lượn dưới sàn. Đôi mắt đen láy sáng như những ánh sao đẹp đến mê hồn đang nhìn chằm chằm Ray với vẻ cảnh giác cao độ. Dù thân thể có lẽ không còn trống cự được bao lâu nhưng đôi mắt cô bé mang tia uy hiếp mãnh liệt, vô cùng điềm tĩnh nhìn kẻ trước mặt.
Ray vốn không thích kẻ khác đến nơi của mình, một giây trước khi nhìn vào đôi mắt cô bé Ray đã có ý định ném cô từ ban công xuống, nhưng khi nhìn lại đôi
mắt ấy, hắn đã sững lại. Đôi mắt phượng màu nâu lần đầu tiên trong nhiều năm qua lộ ra vẻ ngạc nhiên, đôi mắt của cô bé đó giống hệt đôi mắt của mẹ hắn, là một đôi mắt tinh khiến lấp lánh như những vì sao. Có điều đôi mắt của cô bé này quật cường hơn rất nhiều, hơn thế nữa Ray ngửi thấy mùi gay nồng đậm trong không khí, mùi hương này đối với hắn vô cùng quen thuộc, nó là mùi máu giống hệt với dòng máu đang chảy trong người hắn. Cô bé này rốt cuộc là ai??? Trong đầu Ray bắt đầu hiện lên hàng loạt đáp án, và dù đáp án đó là gì cũng khiến hắn có cảm giác không ổn.
Cô bé dừng như thấy được sự kinh ngạc trong mắt hắn, cố gồng mình đứng dậy, nhưng càng cố sức máu chảy càng nhiều, đôi mắt lấp lánh mờ hồ bắt đầu tối đi rồi nhắm chặt. Đến lúc này Ray mới thôi ngạc nhiên, hắn bước đến chỗ cô bé nhìn từ đầu đến chân cô bé một lượt. Hắn đưa tay bế cô bé lên giường, vào nhà tắm lấy khắn lau đi vết máu và băng bó lại.
Việc này nếu không phải hắn làm thì có lẽ bất kỳ kẻ nào cũng không giám động đến. Phải biết thứ đang chảy trong huyết quản cô bé này là một loại kịch độc mà đến chính Ray cũng chưa tìm ra thuốc giải, ngoại trừ hắn kẻ chẳng sợ bất cứ loại độc tố nào thì những kẻ khác đều sẽ là oan hồn dưới tay cô bé.
Hắn ngồi một bên ngắm nhìn cô gái nhỏ đang hôn mê trên giường lớn. Hàng loạt những câu hỏi hiện lên trong đầu khiến hắn khó mà lý giải được. Hắn nhận ra cô bé, cô bé này là một trong bảy tân binh mới, ngay từ lúc nhìn tư liệu của cô hắn đã có chút lưu ý, nhưng hắn không ngờ thứ khiến hắn hứng thú về cô còn nhiều hơn hắn tưởng tượng.
Một đêm dài qua đi, Ray vẫn ngồi bên cạnh giường lớn trầm tư, Mike bên ngoài gõ cửa, trên tay bê bữa sáng của Ray chậm bước vào, đầu tiên là ngạc nhiên khi thấy Ray vẫn mặc bộ đồ hôm qua và hắn đang thất thần, sau đó là kinh ngạc khi nhìn thấy cô gái nằm trên giường Ray. Mike gần như đứng chôn chân tại chỗ khi nhìn thấy cô gái đó, phải đến khi bắt gặp ánh mắt rét lạnh của Ray cậu mới tỉnh táo lại. Bữa sáng được đặt lên bàn lớn giữa phòng cậu cúi người kính cẩn:
- Cậu chủ!! mời dùng bữa sáng, bên cậu Sensi báo lại, nói tân binh thiếu một người, muốn nhờ cậu chủ xem xét bên khu nhà lớn một vòng.
Mike vừa nói vừa liếc nhìn cô gái còn hôn mê trên giường lớn, ánh mắt tò mò rồi lại nhìn sang Ray. Ray yên lặng nhìn cô bé trên giường trong chốc lát rồi đứng dậy đi ra ngoài, lướt qua Mike cùng âm điệu trầm lãnh.
-Muốn làm gì.. thì làm!!!
Mike khẽ giật mình, sống lưng bắt đầu rét lạnh. Đây là lần đầu tiên Mike nghe được hắn mở lời, trong suốt 2 năm bên cạnh hắn Mike đã rất nhiều lần hình dung giọng nói của con người được mang danh cậu chủ này, nhưng cậu chưa
bao giờ nghĩ đến âm điệu đó lại lạnh lẽo đến thế, nó khiến kẻ nghe lạnh buốt đến tận xương.
Mike cứng đờ cúi người đáp trả, Ray vẫn bước đều đều hướng đến phòng trung tâm như chẳng có chuyện gì xảy ra, đôi mắt ấy sau một đêm không ngủ không hiểu sao vẫn lạnh nhạt và ma mị đến khó tả.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT