Thời hiện đại.

“ Chị!” Một giọng nam vang lên ở đầu dây bên kia, tâm tình đầy kích động, giọng điệu vui mừng không tả siết.

Ngôn Y Di ngồi bệt trên một tảng đá, mắt nhìn chiếc xe của mình, nó cách cô khoảng chừng 20m. Chiếc xe đang bốc khói nghi ngút, nó nằm lật ngửa. Toàn bộ chiếc xe bị biến dạng, hư hỏng nặng nề.

Gương mặt của cô bơ phờ, có vẻ mệt mỏi quá độ, cũng có chứa sự sợ hãi cùng kinh hoàng. Nói chung là cảm xúc vào lúc này, là quá nhiều.

“ Ngôn Dương. Tới đón chị nhanh lên. Chị sợ quá!”

“ Chị đang ở đâu?” Người kia khẩn trương.

“ Chị đang ở..phía sau vách núi Ngữ Tâm.”

“ Chị ở yên đó! Em đến ngay. Đừng sợ! 10 phút. Chờ em 10 phút.”

“ Nhanh lên. Tiểu Dương.”

Tay cầm chiếc điện, mắt dán lên chiếc siêu xe của mình, rồi nhìn cảnh vật xung quanh.

Chuyện gì đây? Rõ ràng cô đang đi trên đường cao tốc, lái chiếc xe xinh đẹp và sang chảnh đến dự lễ cưới của cô bạn thân, cứ định khoe một màn, ai ngờ...

Không rõ vì sao, lại xuyên về thời cổ đại một cách bất ngờ? Rồi không biết vì sao, trở lại thời hiện đại được? Mà khi xuyên về hiện đại, sao cô lại ở núi Ngữ Tâm?

Tại sao chiếc xe lại từ trên trời cao rơi xuống như thế kia?

Mà cô không hề lái nó đến đây..

Nếu là chiếc xe bình thường có bị hư hỏng, thì nói làm gì? Nhưng đó..đó là..

Ôi! Chiếc siêu xe mấy tỷ!!! Hự..hự..

Ngôn Y Di ngồi nhìn chiếc siêu xe đã thành đống sắt dụng, mặt cô đầy đau thương.

***

Thời cổ đại.

Ân Lang quốc.

Nguyên Kỳ, ở phía đông của Dương Hoa thành, tại Vọng Hồi cốc.

Trong ngôi nhà gỗ của một sơn trang rộng rãi.

Có hai cái đầu nhìn vào thần kính xem xét và theo dõi tình hình của Ngôn Y Di ở thời hiện đại như thế nào rồi?

Nhìn thấy cô đang thống khổ cùng đau thương vì chiếc siêu xe của mình bị huỷ hoại vô lý do. Một nữ nhân trung niên, mặt hầm hừ đầy tức giận, mắt liếc xéo lão già luôn làm hỏng chuyện đang đứng ở bên cạnh mà buông lời chỉ trích và mắng mỏ.

“ Lão già, ông nhìn xem, xem chuyện tốt của ông làm kìa! Ông đúng là kẻ phá hoại tài sản của người khác!”

Tịch Thần sờ sờ chóp mũi, không biết lỗi mà nói: “ Cái vật đó, ta chỉ sẵn tiện ‘ném’ một cái từ trên cao xuống. Ai ngờ tới, nó lại rơi, rồi thành ra như thế chứ?”

Ông vuốt râu ra vẻ cao nhân rồi phán rằng: “ Đâu đó cũng là vận số của nó thôi! Số nó, chính là hôm nay đã tận! Sao có thể trách ta? Sao có thể kết tội ta, là kẻ phá hoại tài sản của người khác được chứ?”

“ Ông..”

Cô Ngữ phì phò tức giận đến mức không nói nên lời, trừng mắt nhìn kẻ đang biện minh cho việc xấu của mình đã gây ra.

“ Hì hì...” Tịch Thần cười hì hì, bày bộ mặt ngây ngô vô tội nhìn bà.

Cô Ngữ nhìn lão già thối kia đang cười hì hì mà lửa giận càng lúc càng lên cao, không thể hạ được.

“ Kẻ như ông, sống vạn năm, cũng không có ích! Thôi chết đi cho rồi! Đừng liên luỵ đến ta, không thể thành tiên nỗi!”

“ Bà, có gì thì từ từ nói.”

Tịch Thần rót cho Cô Ngữ một chén trà thảo dược do ông bào chế, hy vọng nó có thể giúp cái lò lửa Hoả Diệm sơn trong người bà liền có thể dập tắt ngay.

Cô Ngữ uống cạn chén trà mà hoả trong người vẫn dâng cao như thường, càng lúc càng cao hứng muốn mắng ông ta một trận.

“ Có chút chuyện, cũng làm không xong. Sai lại càng thêm sai.”

Bà để chén trà xuống, nhìn lão già đáng ghét kia, miệng mồm không ngơi nghỉ, hoạt động hết công suất, dùng hết ngàn năm võ mồm.

“ Thần kinh của ông có vấn đề, phải vậy không? Bị lãng trí sao? Hôm nay là ngày nào, tháng nào? Ông không biết hay sao? Thần trí của ông đang để ở chỗ ai, mà muốn đi trước thời đại..À không. Mà ông muốn đi trước ngày giờ, tháng năm như vậy? Muốn về trời sớm, để gặp con nào?”

Tịch Thần chỉ biết rót trà cho vị nữ nhân kia, rồi cúi đầu, bộ dạng làm ra vẻ của một kẻ đang nhận giáo huấn. Nhìn qua tưởng biết sai, ai ngờ ông đây chính là chai lì rồi! Chửi bao nhiêu cũng không đọng lại dư âm!

Người kia cứ thao thao bất tuyệt chỉ sai lầm của ông, chỉ trích lẫn trách mắng ông.

“ Ông đang dùng lịch trước người khác, cả một tháng sao? Muốn chết nhanh hay sao mà, ông xài lịch trước? Có phải ông muốn ở đây đến khi tắt thở hay không? Ta thấy ông, quả là kẻ thất bại thì nhiều mà thành công chẳng được bao nhiêu.” Cô Ngữ càng nói càng phát điên, muốn giết chết tên này cho xong.

Lẽ ra, ngày mà Ngôn Y Di được đưa đi xuyên không là ngày 15 tháng 7, chỉ vì Tịch Thần hồ đồ xem nhằm ngày ở thời hiện đại mà đưa đi đến đây trước 749 giờ 50 phút, sớm hết thảy 30 ngày, so với tháng dự định thì sớm hơn đến một tháng.

Bởi thế, mới có chuyện, Ngôn Y Di bị đưa xuyên tới xuyên lui như trò chơi con nít ba tuổi như thế này!

Mà trong lòng của ông thầm mắng Y Di, vì vài ngày hôm trước, ông xem thần kính thì thấy cuốn lịch để ở trên bàn làm việc của Y Di là đã tháng 7, cho nên ông liền hoả tốc đi tính ngày giờ hoàng đạo để đưa cô đi.

Thật ra cuốn lịch đó, Y Di thấy kiểu dáng rất đẹp nên để lại trưng bày cho đẹp thôi, chứ nó là cuốn lịch vào năm trước a! Mà cũng khéo, cô lại lật vào cái tháng mà làm cho Tịch Thần hồ đồ phạm sai, khiến ông làm sai thiên mệnh thêm một lần nữa.

Tịch Thần sau vụ việc này liền cảm tỉnh, ngộ ra vài điều, và kết luận rằng: Đồ của tiểu nha đầu này, nếu không biết rõ thì tuyệt không nên xài!

Tuy vậy, lòng ông vẫn ấm ức.

Nghĩ sao, mà lịch nó lại xài vào năm trước chứ? Trong khi, nó hiện tại sống ở năm nao? Là năm nao a? Mà trong một năm có đến 12 tháng, tại sao mấy tháng kia nó lại không để, mà lại lật ngay tháng cô hồn các đẳng để trưng bày cho người xem?

Ông thầm than thân trách phận lẫn vận mệnh, thiên cơ cũng như duyên số. Sư đồ chúng ta chưa nhận nhau, mà ngươi đã chơi ta một vố đau như thế này rồi sao?

***

Bên ngoài, xung quanh sơn trang, những cây cối, chim thú có linh tính đều chán nản lắc đầu, thở dài.

“ Hôm nay, Vọng Hồi cốc có chuyện gì nóng nhất?” Một đoá mẫu đơn bảy màu lộ mặt ra hỏi han tin tức của sự ồn ào náo động kia.

“ Còn có chuyện gì nữa..” Một con hoả hồ ly nhỏ lắc đầu ảo não nói: “..Đèn nhà lão Tịch Thần sáng nhất đêm nay, cũng là nhà náo nhiệt nhất Vọng Hồi cốc!”

“ Lúc nào cũng thế! Hai người mà tụ lại, là ồn ào như thế!”

Một đám sinh linh lớn nhỏ thở dài, ồn ào nghị luận, than phiền một phen.

“ Ngàn năm vẫn vậy!”

“ Sao xui xẻo vậy a? Chúng ta lại là hàng xóm của hai kẻ thích cãi nhau này chứ?”

“ Đêm nay, thức trắng để nghe hát rồi!”

“ Ai không biết. Cô Ngữ lão bà mà hát là cả ngày lẫn đêm liền không kiêng kỵ, mấy canh giờ không ngưng, vài ngày vẫn còn nghe tiếng. Ngàn năm vẫn còn đọng lại dư âm chứ!?”

***

Kinh thành Hào Châu.

Sự tình về việc xuất hiện của Ngôn Y Di và sự biến mất không hiểu lý do của cô tại Ngũ vương phủ được lan truyền rộng rãi, khắp thiên hạ đều nói cô chính là yêu quái đến quấy phá và làm náo động hôn lễ của Ngũ vương gia.

Tại Ngũ vương phủ.

Ân Hy Minh nhìn hai tên thủ hạ, hỏi: “ Tỷ tỷ xinh đẹp đâu rồi?”

Hai tên liền lắc đầu nói không biết.

Cậu lại hỏi: “ Có phải Thất vương thúc bắt đi rồi không?” Thấy hai người kia lại lắc đầu, cậu tức giận hỏi: “ Vậy người đâu?”

“ Biến mất!” Hai ngươi kia chỉ ngắn gọn trả lời hai tiếng.

“ Biến mất?” Hy Minh nhíu nhíu đôi mày thanh tú của mình, sau lại quát: “ Nói dối!”

Đừng thấy cậu còn nhỏ tuổi thì muốn lừa gạt sao cũng được nha!

Hai người kia lật đật quỳ xuống, cúi đầu: “ Tiểu vương gia. Bọn thuộc hạ nói thật! Tỷ ấy thật sự biến mất! Chính mắt bọn thuộc hạ thấy! Không tin, người có thể hỏi tất cả người có mặt vào tối qua thì liền rõ!”

“ Không cần biết làm cách nào. Các ngươi mau tìm tỷ ấy về đây cho ta.” Ân Hy Minh mặt không chút vui vẻ gì, ra lệnh cho hai tên thuộc hạ của cậu.

“ Chuyện này..”

Dân Nam Phong và Mạc Dân Phi nhìn vị tiểu chủ của mình, mặt vô cùng khổ sở. Làm sao bọn hắn tìm ra người để mang đến cho tiểu vương gia đây? Người biến mất, không hề có dấu tích thì làm sao tìm?

“ Ta không cần biết. Các ngươi phải đi tìm ngay, mang người về đây!” Ân Hy Minh gào lên, ngoan cố không chịu bỏ qua chuyện tìm người.

“ Tiểu vương gia..”

“ Mau đi đi. Có nghe không?”

“ Có chuyện gì?” Ân Cảnh Ly vừa đi ngang thì nghe ồn ào, liền đến xem có chuyện gì.

Ân Hy Minh liền chạy lại Ngũ vương gia, ôm lấy chân của hắn ta cầu xin: “ Phụ vương..Mau tìm tỷ tỷ về cho con.”

Ân Cảnh Ly liền ôm cậu lên, nói: “ Vị tỷ tỷ đó là yêu quái! Sẽ hại ngươi! Không nên tìm về!”

Hắn nói Y Di là yêu quái, là hy vọng đứa trẻ này biết sợ mà quên chuyện tìm người đi.

Đối với sự việc mất tích của Ngôn Y Di hắn ta được nghe Thất đệ thuật lại, có phần lo lắng, sợ rằng chuyện vị nữ nhân đó tự dưng xuất hiện rồi biến mất ắt có ẩn tình gì đó, chắc đó là chuyện không hề đơn giản.

“ Không. Tỷ ấy, không phải là yêu quái! Sẽ không hại con.” Hy Minh nhất nhất không tin Y Di là yêu quái.

“ Mau tìm về cho con đi. Phụ vương..” Cậu nỉ non, năng nỉ hắn.

“ Đi mà..Phụ vương..” Bốn chữ đó cứ vang bên tai của Ngũ vương gia mãi.

Qủa là hết cách với tên tiểu quỷ này!

Ân Cảnh Ly buông Ân Hy Minh xuống, nói: “ Mau về phòng, ngoan ngoãn đọc sách. Phụ vương ta, sẽ sai người đi tìm người về cho ngươi.” Nói xong hắn xoa mi tâm của mình.

“ Vâng!” Hy Minh nghe Ngũ vương đồng ý, liền vui vẻ làm theo lời hắn, đi về phòng đọc sách.

Thế là lệnh truy nã tìm Ngôn Y Di xuất hiện khắp thiên hạ. Chỉ cần thấy cô xuất hiện ở nơi nào mà báo ngay liền được thưởng một trăm lượng vàng, nếu biết nơi trú ngụ hay nơi ở hoặc tôn tính đại danh của cô liền thưởng một ngàn lượng vàng, nếu bắt sống được cô thưởng mười ngàn lượng vàng.

Tiền thưởng cao như thế, ai mà không muốn bắt được Ngôn Y Di kia chứ?

***

Một tháng sau.

Hoàng đế Ân Lang quốc băng hà, Ngũ vương tuân theo di mệnh của hoàng huynh để lại, được các đại thần văn võ tín nhiệm, thuận theo lòng dân mà lên kế vị ngai vàng. Đổi tên nước thành Lang Hạ.

10 năm lặng lẽ trôi qua.

Lang Hạ quốc phồn hoa và thịnh vượng lại nổi lên chuyện yêu ma quỷ quái làm loạn ở khắp nơi.

Hoàng đế Lang Hạ, Ân Cảnh Ly từ khi lên ngai vàng vẫn không tuyển thêm phi tử. Sau nhiều năm đấu tranh, nổi sóng nổi gió ở chốn thâm cung thì hắn chỉ còn lại hai vị phi tử được coi là sủng ái nhất.

Hoàng hậu Nhiếp Y, con gái của Tể Tướng Nhiếp Kiêu. Quý phi Kỳ Chu Ngọc, con gái của Thái sư Kỳ Dung. Ngoài ra còn một số phi tử được coi là may mắn còn trụ lại được, vì bọn họ là kẻ biết an phận không dám tranh giành này nọ nên mới còn sống đến giờ.

Trưởng tử của hoàng hậu là Ân Mặc ( 17 tuổi), tức là Đại hoàng tử được sắc phong làm thái tử. Hoàng hậu còn hai vị hoàng tử nữa, Tam hoàng tử Ân Vệ ( 15 tuổi), Thất hoàng tử Ân Tử ( 13 tuổi).

Quý phi chỉ có mỗi một nam tử, Thập hoàng tử Ân Thiên, 10 tuổi.

Ngoài ra, Hiền phi, Thục phi, Đức phi sau khi chết còn để lại cho hoàng đế hai nam tử và hai nữ nhi, còn con các phi tử khác đều tử. Hắn vốn có 17 người con, nhưng sau cuộc càn quét thì chỉ còn lại 8 và một nam tử của Tam hoàng huynh của hắn đang ở Lĩnh Đà sơn tại Nguyên Kỳ.

Con Hiền phi. Tứ hoàng tử Ân Nguyên ( 15 tuổi), sinh sau Tam hoàng tử ba tháng. Thập Tam công chúa Ân Lạc Na (6 tuổi).

Thục phi có Nhị hoàng tử và Ngũ hoàng tử nhưng cũng đã chết, chỉ còn một Cửu công chúa tên Ân Khuê ( 12 tuổi).

Đức phi thì còn duy nhất một nam tử đang mắc bệnh quái lạ, không thể chữa khỏi, nhiều thầy lang lẫn thái y giỏi được mời đến xem đều phải bó tay, Bát hoàng tử Ân Viễn ( 13 tuổi).

***

Nguyên Kỳ, Dương Hoa thành. Nguyên Kỳ là vùng đất màu mỡ, thiên nhiên phong phú đa dạng, sức sống dồi giàu, phồn hoa rực rỡ.

Mộ Dung Trạch sau khi phò tá Ân Cảnh Ly lên ngôi, chức vị cũng được thăng tiến thêm vài bậc, hắn ta hiện tại làm Thượng tướng quân. Hắn và gia quyến cùng ở tại Dương Hoa Thành.

Đại phu nhân của Mộ Dung tướng quân, tức là Triệu Nhi sinh cho hắn một trưởng nữ, đặt tên là Mộ Dung Y Di ( 6 tuổi).

Hắn có duy nhất một tiểu thiếp, mà vị tiểu thiếp này chính là biểu muội của Quý phi nương nương, Kỳ Chu Nhã, cô ta sinh hạ cho hắn một thứ nữ tên Mộ Dung Hạ Niên ( 7 tuổi) và một nam tử gọi là Mộ Dung Hàn ( 3 tuổi).

Hôm nay Mộ tướng phủ khá nhộn nhịp, thứ nhất là vì hôm nay chính là sinh thần của Nhị tiểu thư Mộ Dung Y Di vừa tròn 6 tuổi, thứ hai là vì có Lục Lang vương gia nói sẽ ghé thăm phủ.

Một cô bé có khuôn mặt khả ái, nét mày như vẽ, mi mục đều thanh tú, mũi nho nhỏ, má phiếm hồng, môi đỏ hồng. Càng nhìn càng dễ thương, đáng yêu. Nhìn qua vài đường nét trên khuôn mặt là biết, lớn lên thế nào cũng là một đại mỹ nhân không hơn không kém!

Tiểu bất điểm vận một bộ màu hồng phấn có điểm vài bông hoa đào nhỏ xinh xắn, tóc bới buộc cao ở hai bên đầu, một vài sợi tóc mai lưa thưa rơi trên trán, tóc nằm bếch vào trán vì tiểu nhóc con chơi đùa mà thấm mồ hôi.

Khách mời đến nhìn thấy cô bé xinh xắn khả ái liền không nhịn được, mà liền bắt ôm vào lòng rồi thơm thơm mấy cái vào mặt, nhất là các đại phu nhân sau khi thấy tiểu cô cương của tướng phủ liền muốn sinh một tiểu oa nhi như thế.

“ Biểu ca. Mau đến bắt ta đi.” Mộ Dung Y Di vừa nhìn một tiểu thiếu niên tầm 13 tuổi cười nói, chân thì chạy thật nhanh.

“ Được!” Mộ Dung Khuyết mỉm cười, liền đuổi theo cô nhóc kia.

Mộ Dung Hạ Niên đứng ở bên này, thấy hai kẻ cười đùa, đuổi bắt nhau thì lòng dâng lên một cổ không vui. Mặc dù mới có 7 tuổi đầu nhưng cô bé này đã có vài nét của mỹ nhân, ánh mắt nhìn xa trông rộng, quyết không phải là kẻ tầm thường.

Cho dù Hạ Niên mang tiếng là Đại tiểu thư của Mộ Dung gia nhưng đó chỉ được cái danh, người ngoài không biết nhưng kẻ trong cuộc mới rõ, danh phận của cô và Nhị tiểu thư khác xa nhau cỡ nào, cha cô thiên dị ra sao với cô và vị muội muội này.

Nếu nương cô không phải là tiểu thiếp, mà là Đại phu nhân thì tốt rồi!

Đang suy nghĩ mông lung thì nương cô từ sau đi đến, cất tiếng hỏi.

“ Niên nhi, con sao thế?”

Hạ Niên nhìn về phía trước, rồi hơi cúi đầu nói với giọng yếu xìu: “ Còn sao nữa..Nương không thấy sao?”

Cô chính là đang ghen tị, vì sao sinh nhật của nó được tổ chức lớn như thế? Còn sinh nhật của chính mình thì phụ thân không hề làm lớn đến thế?

Kỳ Chu Nhã nhìn con gái cưng của cô ta, rồi quét con ngươi sắc bén nhìn về phía Y Di nói khẽ: “ Con có muốn tổ chức sinh thần lớn như thế hay không? Có muốn làm đích nữ hay không?”

Vừa nghe lời của nương mình hỏi xong, Hạ Niên ra sức gật đầu, miệng nói: “ Muốn muốn...”

Nhưng ngay sau đó, cô bé liền trở về với cái bộ dạng ủ rủ, cúi đầu: “ Sinh thần thì có thể. Nhưng cái kia..”

“ Chỉ cần đó là điều mà con muốn. Nương sẽ liền làm cho bằng được!” Đôi mắt Chu Nhã sẹt qua một tia thâm độc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play