- Ông biết tin gì chưa?
- Tin gì?
- Hotboy Minh Nhật ý, bố đi ngoại tình với người giúp việc.
- Thật à?
- Chứ còn sao nữa. Công chúa Hạ Băng nói hẳn hoi luôn.
- Ồ, tin hot nha.
- Ê ê, bà biết chưa?
- Biết bố Minh Nhật đi ngoại tình với cô giúp việc hả?
- Ờ, tin đó giờ đang hot lắm đấy, cả trường náo loạn luôn rồi kìa.
- Bố Minh Nhật ngoại tình với cô giúp việc đấy, mấy bà biết chưa?
- WOA. Sốc quá. Mà ông có chém không đấy?
- Giờ bà đi xung quanh trường đi, ai cũng biết hết trơn. Với lại tin đó là do Hạ Băng - bạn thân của Minh Nhật nói mà.
- Oa, không thể ngờ được. Mà này, ông có khi nào bán đứng tôi như cái loại người kia không???
Giờ đây, không phải là tụi nó nữa mà “tan đàn xẻ nghé” rồi còn đâu nữa, mỗi đứa đi một nẻo, chẳng ai thèm quan tâm, để ý hay nói chuyện với nhau nữa. Ấy vậy mà cái tin đang chạy khắp khe cùng ngõ hở của trường vẫn có thể thu hút sự chú ý của mỗi người tụi nó.
Và tất nhiên, khi mà cái tên Hạ Băng và Minh Nhật xuất hiện trong cái bản tin hot nhất trường lúc bấy giờ thì lại càng thu hút tụi nó hơn, cứ như kiểu “mèo gặp mỡ” ý. Đang buồn mồm buồn miệng thì tự nhiên lại có cái tin gì đó rơi từ trên trời xuống đất cho tụi nó buôn.
Quả thật, ông trời vẫn còn có mắt nhưng mắt có bị chột hay lác không thì chẳng ai biết được.
- Tin gì vậy?_Băng Di hỏi đám học sinh trong trường.
- Chị chưa biết à?_Một nhóc tò mò hỏi.
- Tin gì?_Băng Di ngơ ngác.
Tụi nhóc nhìn nhau khó hiểu, không biết có nên nói ra hay không. Thôi, đường nào cô bạn cũng biết cả, nói ra luôn cho rồi.
- Bây giờ cả trường đang được một phen chao đảo với thông tin chị Hạ Băng loan tin bố anh Minh Nhật ngoại tình với cô giúp việc, anh ý còn có một người anh cùng cha khác mẹ tên Lâm Vũ nữa.
Sốc. Quá sốc mà. Không thể tin được.
- Ai nói vậy?
- Thì cả trường đều nói vậy mà.
Cả hai tin luôn chứ chẳng thèm một tin nữa. Cái gì? Bố Minh Nhật ngoại tình với cô giúp việc? Minh Nhật có một người anh cùng cha khác mẹ nữa là Lâm Vũ? Rồi cái gì mà Hạ Băng loan tin này?
Không phải.
Băng Di chạy đi.
- Hạ Băng, đi với tôi đi_Băng Di kéo luôn Hạ Băng đi.
Hạ Băng ngơ ngác không hiểu chuyện nhưng cũng chạy theo.
- Sao vậy?
Cuối cùng, sau một hồi chạy maraton, Băng Di cũng chịu dừng lại.
- Bà chưa biết gì à?_Băng Di quay lại nhìn thẳng vào ánh mắt Hạ Băng.
- Sao?
Hạ Băng vừa dứt lời, một nhóm nữ sinh lại đi ngang qua nói chuyện với nhau, dường như họ không biết đến sự xuất hiện của cả Băng Di lẫn Hạ Băng.
- Mấy bà nghe tin đó từ đâu vậy?
- Thì nghe mấy anh khóa trên nói chị Hạ Băng nói mà. 100% luôn.
- Ồ_Mấy nữ sinh bên cạnh trầm trồ_Không ngờ bố anh Minh Nhật lại đi ngoại tình với bác giúp việc khi mẹ anh ý đi công tác đó nha.
- Ờ, công nhận.
- Mà nghe nói là chị Hạ Băng GATO với anh Minh Nhật nên mới làm thế đấy.
Hạ Băng và Băng Di vẫn nhìn theo đám nữ sinh đó. Một người thì lo lắng, một người thì như không tin vào tai mình, mất hồn.
Sao chứ? Nhỏ là người loan tin về bố Minh Nhật ư? Tại sao nhỏ lại phải làm thế chứ? Ghen ăn tức ở ư? Nực cười.
“Chát”
Và cái tát thứ ba trong tuần lại vang lên. Hết Băng Di tát Dĩnh Nhi rồi lại Hạ Băng tát Minh Nhật, giờ thì thành Minh Nhật tát Hạ Băng rồi.
Minh Nhật từ đâu chạy tới, tát Hạ Băng, thu hút mọi ánh nhìn của học sinh trong trường, bao gồm có cả Vũ An và cả Thiên Duy.
Băng Di, Vũ An, Thiên Duy há hốc mồm ngạc nhiên.
Còn Hạ Băng ư?
Nhỏ chẳng có phản ứng nào cả, chỉ đứng yên, sau cái tát đó, cứ đứng yên nhìn Minh Nhật, nhìn vào việc cậu vừa làm và cả việc cậu sắp làm.
- Bà có mấy mặt vậy?_Minh Nhật cười đểu.
- …
- Trả lời đi. Hay nhiều quá không đếm xuể?
Hạ Băng bây giờ lại cười, một cái nhếch môi, đầy khiêu khích.
- Ông nghĩ là mấy?
- Ha, hay thật.
- Tôi chỉ được có nhường đó thôi đấy.
Cả hai cứ đứng đó, chỉ là nhếch môi. Nhưng ai biết được, đằng sau nụ cười là nỗi đau, là nước mắt. Hai người, đều rất mệt mỏi, rất rất mệt mỏi. Muốn buông xuôi và bỏ cuộc. Chiến trường đầy nước mắt và nỗi đau. Tại sao chứ?
Minh Nhật nghĩ Hạ Băng là loại người như thế ư? Chỉ vì một câu ghen ăn tức ở thôi ư? Quá tầm thường.
Hay là do Hạ Băng không hiểu Minh Nhật khi mà lại đụng đến gia đình cậu, đụng đến lòng tự ti ít ỏi còn sót lại trong cậu.
Thực tại, quá mong manh và nhỏ bé…