Minh Nhật uể oải bước vào nhà, vươn tay vươn chân, ngáp một hơi dài. May hôm nay là chủ nhật – ngày được về nhà. Kết thúc một tuần đầy mệt mỏi.
Ngôi nhà rộng thênh thang, chỉ có mình mẹ và cậu ở. Ngoài ra, nhà cậu còn một bác giúp việc nữa, nhưng không ở lại.
Bước lên phòng, thả phịch tấm thân vàng ngọc xuống chiếc giường êm ái, Minh Nhật thoải mái hơn bao giờ hết. Một tuần mới được về nhà một lần, phải sống trong một ngôi trường không khác nào địa ngục. Cậu khẽ nhăn mặt.
- Cô làm việc vậy à?
- Xin lỗi, tôi sẽ lau lại.
- Từ nay mà như thế nữa là tôi không bỏ qua nữa đâu.
Thoát khỏi những suy nghĩ riêng, Minh Nhật đủ tỉnh táo và thông minh để nhận ra việc gì đang diễn ra, là mẹ cậu và bác giúp việc. Quái lạ, có bao giờ mẹ cậu chấp nhặt những việc vụn vặt như thế đâu chứ.
Một lần nữa, cậu bạn bị lôi ra những suy nghĩ cá nhân bởi tiếng mở cửa phòng.
- Ôi, tiểu bảo bối về rồi đấy à?
- Dạ.
- Có mệt không con?
- Không sao đâu mẹ. Mà có lúc nãy có việc gì thế ạ?
- À… không. Chỉ là có chút chuyện với bác giúp việc thôi.
- Mẹ khó tính với bác ấy làm gì. Đường nào cũng là người một nhà cả mà.
- Người một nhà…
Nói đến đây, mẹ Minh Nhật lại chìm vào những suy nghĩ riêng của mình.
- Sao vậy mẹ?
- Không có gì, con nghỉ đi. Mẹ về phòng nhé!
- Vâng.
Nhìn biểu hiện của mẹ, Minh Nhật cảm giác được, giữa mẹ và bác giúp việc, hình như có chuyện gì đó, theo một chiều hướng xấu. Bác giúp việc nhà cậu tên Nhu, là người tốt, rất quan tâm đến cậu, làm việc ở nhà cậu cũng được hơn một năm trời rồi. Từ trước đến giờ, mẹ và bác Nhu vẫn bình thường, tự nhiên lần này về lại gặp phải cuộc chiến tranh lạnh. Haizzz…
Đánh một giấc ngon lành, Minh Nhật mò xuống dưới bếp để phục vụ và chống chế lại cái bụng đang biểu tình của mình. Đập vào mắt cậu lúc này là hình ảnh của bác Nhu đang ngồi trên bàn, mặt buồn thiu. Hình như bác đang suy nghĩ chuyện gì đó thì phải, đến mức cậu xuống từ đời nào mà bác cũng không biết cơ mà.
- Bác…
- À… Nhật đấy à? Cháu đói bụng hả?
- Hì, chỉ có bác là hiểu cháu thôi.
- Vậy để bác làm gì cho cháu ăn nhé. Mẹ cháu đến công ty từ lúc nãy rồi, chắc đến chiều mới về.
- Vâng. Mà sao bác ngồi buồn vậy? Bác với mẹ cháu có chuyện gì à?
- Không có gì đâu._Bác Nhu cười hiền.
- Mẹ cháu có lẽ hơi quá đáng._Minh Nhật nhìn bác Nhu thông cảm.
- Không phải đâu. So với những người khác thì mẹ cháu là người đối với bác tốt nhất đấy.
- Có chuyện gì thì bác cứ nói với cháu. Không sao đâu.
- Ừ, được rồi mà.
Trong lúc bác Nhu làm đồ ăn thì Minh Nhật lại rảnh rỗi ngồi ngắm bác, trông bác khá tiều tụy. Nhưng cậu bạn chắc chắn một điều rằng lúc trẻ trông bác rất xinh, chắc bao nhiêu đàn ông cũng chết mê chết mệt đấy. Nếp nhăn của tuổi già và sự vất vả hiện đầy trên khuôn mặt bác. Cũng may bác còn chồng và một đứa con trai, hơn Minh Nhật một tuổi.
Minh Nhật giờ lại nổi hứng đi ngắm đường ngắm phố. Cậu bạn cứ đi mà chẳng biết mình đi đâu, tự nhiên Minh Nhật lại sợ bị lạc. Thôi thì đến nhà bác Nhu chơi vậy.
Đi 20 phút rồi cũng đến nơi, Minh Nhật mồ hôi mồ kê nhễ nhại bước vào nhà. Cậu cũng có đến đây một lần nhưng chỉ có mình bác Nhu ở nhà. Đó là một ngôi nhà nhỏ nằm trong ngõ, nhưng nó lại rất ấm cúng. May thay, hôm nay cậu bạn gặp được chồng và con bác, còn bác đang ở nhà cậu rồi. Ánh mắt khó hiểu của bác trai liên tục bắn vào người cậu, chắc thấy cậu đẹp trai quá đấy mà. Nhận ra hành động hơi bất lịch sự của mình cùng những ánh mắt từ Minh Nhật và con trai, bác mới mời cậu vào nhà. Màn chào hỏi vòng vo tam quốc chấm dứt một cách dài dòng. Tóm lại là thế này, bác trai tên Minh, còn con trai bác tên Lâm Vũ, kì lạ là họ lại cùng chung họ Dương, không biết có họ hàng thân thích gì không nữa nhưng ở đời thì trùng hợp cũng là điều ngẫu nhiên, Minh Nhật lại tự an ủi mình bằng suy nghĩ “người giống người”.
Nói chuyện thêm một lúc thì cậu bạn lịch sự chào hai bố con bác Minh ra về. Giờ cũng đã hơn 6 giờ rồi, cậu nhanh chóng di chuyển về trường chứ không là “được” nghỉ học một tuần luôn thì khổ. Trời cũng đã tối rồi, xe cộ trên đường vẫn tấp nập, ồn ào như mấy giờ trước, cậu ngắm từng ngôi nhà, từng ngôi biệt thự, từng tòa nhà chọc trời, cao vút, chúng cứ dần hiện ra trước mắt cậu, tưởng chừng như không đếm xuể hết những ngôi nhà ở xứ Sài thành đông đúc này. Ngôi nhà mang số 39 đập vào mắt cậu. Chẳng phải là nhà của Hạ Băng sao? Tính rủ Hạ Băng cùng đi chung cho vui, nói thế thôi chứ Minh Nhật sợ ma với mấy thằng bóng lởn vởn ngoài đường, chúng mà say đắm với vẻ me-lì của cậu thì ôi thôi rồi nhưng vừa đặt tay lên chuông cửa thì Minh Nhật một lần nữa, lại phải đứng hình với những việc đang xảy ra trong nhà Hạ Băng.
Cô nàng tiểu Băng Băng đáng yêu đang cầm hai chiếc chảo, phồng mang trợn má, buộc chiếc khăn mặt lên đầu, một tay chống nạnh, tay còn lại giơ lên cao, đứng lên bàn, vẻ rất hùng dũng. Không ngờ, cô bạn hiền lành của cậu lại có thể oai hùng đến mức này. Trong không gian hỗn độn, Minh Nhật như bị cuốn vào với những tình tiết không kém phần kịch tính mà đầy sinh động đang diễn ra trước mắt. Tạm thời, có thể chia thành hai phe như thế này, đội tóc dài là hai mẹ con Hạ Băng, còn phe tóc ngắn là papa của cô nàng, cả hai bên đều rất hùng hổ.
- Hỡi tên dâm tặc kia, ngươi có dám mặt đối mặt đánh với ta một trận không?_ Hạ Băng chỉ thẳng vào mặt papa mình hét lớn.
Ôi trời, có ai gọi papa mình là “dâm tặc” không chứ. Hạ Băng đúng là hết thuốc chữa.
- Hỡi đứa con trời đánh kia, mi đừng tác oai tác quái ở đây nữa. Ta quyết không nương tay. Hây da…
Câu nói của papa Hạ Băng vừa dứt, cả hai bên sấn sổ nhảy vào bếp và lôi hết xoong nồi ra, phi nhau.
Một cuộc hỗn chiến lại tiếp tục bắt đầu, xoong, nồi, chảo cứ phải gọi là vĩnh biệt với chiếc bếp ga quen thuộc mà đi ra bãi rác. Hạ Băng ném một chiếc xoong vào papa, nhanh chóng ông xoay người và đá trả chiếc xoong cho Hạ Băng.
- Haha, để xem ngươi sẽ xử lí ra sao._papa Hạ Băng phấn khích.
Nhanh không kém, Hạ Băng giơ chân lên, lệch quỹ đạo và chiếc xoong lại bay đến chỗ mama cô nàng. Mama Hạ Băng quyết định bằng một cú dứt điểm, có lẽ là do hơi bất ngờ nên bà lại đá bay chiếc xoong ra ngoài đường. Và tất nhiên, có người đã phải kêu lên một tiếng rên thảm thiết và ngất đi.