Vũ An tỏ ra nguy hiểm. Không để Hạ Băng ú ớ thêm câu nào, cậu lôi chân cô bạn và “rắc”. Xong, cẫu đã biến “trẹo” thành “gãy” luôn rồi.
- TRIỆU VŨ AN, có biết là đau lắm không hả?
- Thì tôi bắt chước bẻ chân giống trong phim mà.
- Hả? Gãy chân tôi rồi. Vì cái tài của ông đấy.
- Cho tôi xin lỗi mà. Nhưng tôi cũng thấy thỏa mãn vì đã được thực hành.
- Hừ, giỏi lắm. Tôi là chuột bạch chắc? Với lại ông muốn thực hành hay là… trả thù đây?
- Hix…hix. Cả hai.
- TRIỆU VŨ ANNNNNN. NGỒI YÊN ĐÓ. Tôi mà không vướng cái chân thì ông coi chừng.
- Xí, để xem bây giờ có lết nổi vào phòng bệnh của ác ma không?
- Ờ ha, bạn Vũ An iu quý, cõng mình nha. Thích ăn gì mình mua cho._ *ngọt xớt*
- E hèm… Suy nghĩ đã.
- Đi mà Vũ An, năn nỉ mà. Với lại ông lỡ lòng nào để tôi một thân một mình ngoài đây.
- Bà biết Karate mà.
- Nhưng mà chân tôi thế này thì sao mà đấm với chả đá được.
- Tôi yêu ông lắm lắm luôn.
- Thật hả?
- Ừ.
- Vậy làm bạn gái tôi nha.
- KHÔNG BAO GIỜ. Đứng đó mà mơ, tôi thà chết chứ không bao giờ làm bạn gái ông.
- Ừ, vậy thì tự túc đi nha, tôi vào trước.
- Ơ, khoan đã. Vậy ông muốn gì? Trừ cái bạn gái ra.
- Karate.
- Sao?
- Dạy Karate cho tôi.
- Ừ… mà… HẢ??? Mà thôi, được rồi.
- Ngoắc tay… Đóng dấu… In. Xong.
Triệu Vũ An ơi là Triệu Vũ An. Cơ hội phục thù là đây. Vũ An mà rơi vào tay bản cô nương Hạ Băng ta đây thì xong rồi. Và sau đó là một tràng cười nguy hiểm đến dã man của cô nàng Tiểu Băng Băng “đáng yêu” chết người.
...
- Có thật vậy không?
- Cậu không tin hả?
- Được rồi. Vậy ý chị nói, cô Diệp Anh là người gây ra cái chết cho anh Đình Phong, và bây giờ cô ấy cảm thấy hối hận nên tự nhốt mình trong phòng kín cùng với hoa để tự tử.
- Chị…chị nói thật chứ. Cô ấy là người làm anh Đình Phong chết ư?
- Ừ, anh trai của em chết là do cô ta đấy.
Nhược Vy như gục gã hoàn toàn.
- Nhưng tôi tin là hôm nay không phải cô Diệp Anh có chủ ý tự tử. Chẳng phải là chị giúp cô ấy sao? Người trong cuộc là người biết rõ nhất nên tôi cũng không muốn nói nhiều.
- Khá lắm em trai. Tôi không tin là cậu chỉ đang học lớp 9, nói rất hay.
- Nhưng sao chị lại làm thế?
- Lí do à? Phải nói sao nhỉ? Vì tôi là kẻ thứ ba à? Cũng chưa hẳn…
- Chị cất cái giọng đấy đi cho tôi nhờ.
- Oh, em khá đẹp trai đấy.
- Chị Tường Vy, có phải do anh Đình Vũ không?
- Nhược Vy, chắc em đoán đúng đấy. Em biết chị yêu Đình Vũ mà. Nhưng khổ nỗi anh ấy lại không thích chị. Haizzz…
- Vậy là lần này chị…về đây là vì…anh Đình Vũ.
- Phải, chị có thể làm những gì mà anh ấy muốn.
- Lí do chỉ có thế thôi ư?
- Ha ha. Cậu nghĩ sao?
- Tôi nghĩ là vì ba năm trước.
- Đúng, vì ba năm trước, lúc mà tôi gọi Bạch Diệp Anh là chị gái, vậy mà chị ta lại ngang nhiên cướp người tôi yêu. Cậu có hiểu cái cảm giác khi chị gái cướp người mình yêu không?
- Cô Diệp Anh hoàn toàn không có lỗi. Lỗi chẳng do ai cả. Chị thừa biết anh ta không yêu cô Diệp Anh mà. Nếu như lúc đó chị mà dám mạnh mẽ cướp lại anh ta thì chắc giờ hai người đã là một cặp rồi.
- Cậu đang mỉa mai hay thương hại tôi?
- Cả hai.
- Cậu…
- Thôi, 2 người đừng nói nữa mà. Chị nói dối đúng không? Sao cô Diệp Anh lại là người như thế được chứ?
- Nhược Vy, bình tĩnh lại đi. Đứng lại.
Vậy là Nhược Vy cứ thế mà chạy với hai hàng nước mắt dài. Nhỏ có phần kính trọng và yêu quý ác ma như một người chị. Bảo sao nhỏ không sốc. Cũng không thể trách nhỏ được, Đình Phong là anh trai của nhỏ, lại là người mà yêu thương nhỏ nhất. Vừa lúc đó thì Vũ An và Hạ Băng cũng đang đi vào, phải nói là Vũ An đang cõng Hạ Băng thì đúng hơn. Cậu bạn mặt mày nhăn nhó, mồ hôi mồ kê rớt tùm lum. Hai người thấy Nhược Vy như vậy thì cũng tò mò lắm nhưng chuyện đại sự với cậu bạn bây giờ là phải mang con heo trên lưng vào phòng bệnh cái đã. Xong việc, cậu trở ra và được nghe Minh Nhật tường thuật lại câu chuyện với một số chi tiết được thêm, bớt để tăng phần kịch tính.
Cùng lúc đó, ở chỗ Hạ Băng thì không có những phút giây tĩnh lặng, mà thay vào đó, căn phòng nhộn nhịp hẳn lên trông thấy với những câu nói mang tính chất thù hận cao, những tiếng thét kinh thiên động địa như: “Chỉ tại cái chân mà ta không được làm thám tử. TRIỆU VŨ AN. TA HẬN NGƯƠI”.
Sau gần một giờ đồng hồ tí to tí to thì bác sĩ đã trở ra với những nét lo lắng, căng thẳng. Đây là lần thứ hai, ông được gặp lại tụi nhỏ trước cửa phòng cấp cứu với bệnh nhân là ác ma.
- Cô ấy không sao đâu. May mà phát hiện kịp chứ không bây giờ chẳng biết sẽ thế nào. Các cháu đừng lo. Nghỉ ngơi thêm mấy ngày là có thể ra viện ngay.
- Tụi cháu cảm ơn bác ạ.