Qua một ngày, tức là qua một cơn ác mộng và ngày hôm sau, sóng gió sẽ nổi lên. Biết sao giờ, nhưng đã dám bước vào thì cũng phải dám đối mặt. Bao giờ cũng thế, vui trước, buồn sau. Đầu tiên sẽ là niềm vui, hạnh phúc nhưng sau đó lại là nỗi buồn, sự mất mát, giọt nước mắt. Nhưng vượt qua những thứ đó thì mới là cái kết thực sự, mãi mãi là một nụ cười…
Và hôm nay, tụi nó lại sắp sửa phải đối mặt với những cơn ác mộng ban đêm mà khó ai có thể ngờ tới được…
- Cả lớp lấy giấy bút ra làm bài kiểm tra 45 phút.
- Ơ… cô ơi, cô có thông báo trước đâu ạ.
- Vậy sao? Vậy thì vẫn phải làm bài kiểm tra.
- Nhưng…
- Thông báo trước để chuẩn bị phao cứu sinh chứ gì?
- Không phải ạ.
- Thế thì không nhanh nhanh lấy giấy ra làm bài. Mất thời gian là thiệt cho các anh các chị đó nha.
- Dạ… vâng._Tụi nó ỉu xìu.
- An ơi, cho tui tờ giấy coi
- Vũ An iu quý, cho mình giấy nha.
- Thằng bạn chí cốt, tờ giấy coi.
- Chút nữa mình mua kem cho ăn, cho mình xin tờ giấy.
- An ca ca, xin ca ca từ bi làm ơn làm phước cho tiểu muội tờ giấy.
- Triệu Vũ An, cho bà bà tờ giấy coi.
….
- Hix hix… cuốn vở 200 trang mới mua của tui, sao giờ chỉ còn lại cái bìa…
- Tiểu Duy, cho tỉ tỉ mượn cái thước.
- Nhật đệ, cho ca ca mượn cái bút.
- Di tỉ tỉ, cho đệ mượn cái bút chì.
- Hy cô cô, cho con mượn cục gôm.
- Băng Băng muội, cho ta mượn phao.
…
Bỗng nhiên, giờ kiểm tra lại huyên náo lạ thường, không những thế lại còn phát huy được tinh thần đồng đội tiềm tàng mạnh mẽ. Và tất nhiên, những thứ mà tụi nó mượn trong giờ kiểm tra sẽ ‘một đi không trở lại’, cũng đồng nghĩa với việc ‘nhận lại chứ không cho đi’. Đó là luật nhân-quả đối với tụi nó…
- Ê, cô xuống kìa.
- Phao đâu, phao đâu?
- Đá sang bên Minh Nhật nhanh đi.
- Phao kìa, nhanh ném sang chỗ Băng Di.
- Băng Di, vứt phao sang bàn Thiên Duy.
- Cô, cô, phao đẩy sang cho Hạ Băng đi.
- Đưa phao sang chân Trúc Hy.
- Được rồi, sút sang chỗ Vũ An đi Nhược Vy.
- TRIỆU VŨ AN. CÁI GÌ ĐÂY HẢ???
- Dạ, phao ạ.
- Vũ An, sao lại như thế được chứ? Nói không phải đi, rằng đó không phải sự thật._Băng Di mím chặt môi, mắt rưng rưng đẫm lệ.
- Sao ông lại tệ hại đến như vậy?_Thiên Duy cố nén cơn nghẹn ngào, từng lời, từng lời nói thoát ra, chậm rãi mà xúc động vô biên.
- Em không ngờ bạn ấy lại bị đẩy đến mức đường cùng này cô ạ. Cảm giác như có ngàn nhát dao đâm vào tim vậy._Minh Nhật nhắm mắt lại, thanh thản, bình yên, chống tay lên bàn, vuốt trán đầy nỗi thương tâm mà không thể nói ra.
- Ừ, được lắm, sao lại dùng phao?_Bà cô già lên tiếng.
- Cuộc đời học sinh gắn liền với phao mà cô.
- Grừ… tôi sẽ đình chỉ em.
- Cô định trở về tuổi thơ ạ. Hồi còn đi học, cô cũng giống em rồi đúng không?
- Cái gì???
- Em nghe mẹ cô kể.
- Hừ…được lắm, thôi lần này tôi tha cho em, không có lần sau nữa đâu.
- Thanks cô nhiều, mà sao em thấy cái câu này quen quen cô ơi. Hình như là em nghe nhiều rồi thì phải_ Vũ An *nói xong chạy biến*
- DƯƠNG MINH NHẬT, DIỆP BĂNG DI, VŨ THIÊN DUY, KHÂU HẠ BĂNG, NHÃ TRÚC HY, MAI NHƯỢC VY… ra đây.
- An ca gọi chúng thần ra đây chẳng hay có việc chi?
- Hơ…hơ… “con nai vàng ngơ ngác, đập chết bác thợ săn”.
- Chúng tiểu muội, tiểu đệ vẫn chưa hiểu ý của các hạ.
- “Bề ngoài thơn thớt nói cười mà bên trong nguy hiểm giết người không dao”.
-…
- Tinh thần đồng đội ghê nhỉ? Chắc lúc nãy tôi đọc đúng thứ tự rồi chứ, thứ tự người ném phao. Đầu tiên là DƯƠNG MINH NHẬT và cuối cùng, người trực tiếp ném phao sang chỗ tôi, MAI NHƯỢC VY. Chuẩn chứ?
- Sao thằng cha này giỏi thế nhỉ? Chắc là đệ tử nhập môn của ông thầy bói quái đản nào đây.
- DIỆP BĂNG DI, nói gì đấy?_Vũ An quát_Được rồi, tránh gây áp lực cho bạn bè nên tôi sẽ rộng lượng mà tha thứ cho, với một điều kiện, canteen miễn phí, osin không cần trả tiền. Ok?
- OÁT-ĐỜ-HEO???
- Được rồi, cứ vậy đi. Tạm biệt, tôi đi trước_ *cười nham hiểm*
-…*xỉu*